Haruka sau đó cắt toàn bộ liên lạc với Takashi và tất cả mọi người…
Quay về thời Haruka và Takashi học cao trung, có một lần, cả hai người họ xem bói…
“Cả hai người muốn xem gì, tình duyên đúng không, nhưng trước tiên, tôi muốn hỏi…”
“Cô, cô cảm thấy thích điều gì và ghét điều gì…”
“Tôi chẳng thích gì hết, tôi ghét bản thân mình…”
“Ara ara, trả lời nhanh quá đó, thế còn cậu”
“Tôi thích được ở một mình, nhưng tôi cũng ghét bị bỏ rơi nữa…”
“Ngang trái nhỉ, thế để tôi trả lời kết quả cho hai người nhé…”
“Hai người sẽ rơi vào một vòng lặp, không có lối thoát, quá khứ của hai người là thứ quá khứ đậm buồn, tôi đoán thôi, nhưng mà tôi cũng không chắc nữa, tương lai của hai người có đến được với nhau hay không, tôi không biết, nhưng nếu cứ hời hợt, thì cả hai người sẽ kẹt với nhau mãi mãi trong vòng xoáy này, với những sự đau khổ đó, nhưng nếu tình cảm hai người cho nhau thực sự nồng nhiệt và chân thành, thì cả hai người mới thoát ra khỏi vòng lặp của sự đau khổ đó, chúc may mắn…”
“Tôi không hiểu ý của cô ta muốn nói là gì cả, thật mơ hồ…”
“Mình hiểu mà, nhưng mà mình nghĩ quá khứ là quá khứ thôi, và mình sẽ không để nó ảnh hưởng tới hiện tại của mình, mình cảm thấy muốn có ai đó để cùng chia sẻ với mình những xúc cảm chân thành đó, chỉ vậy là đủ, mình muốn được dùng sự chung thủy, để đáp lại…” – Takashi thật lòng nói…
“Vậy sao, cậu biết cuộc đời không như phim mà, chẳng qua là không ai thích cô đơn thôi, cậu không tin là tình cảm có thể là sự dối lừa sao, nếu tình yêu thuần khiết thực sự tồn tại, thì nó không thể kéo dài mãi mãi được, vậy thôi” – Haruka nói…
“Mình cảm thấy thật may mắn, khi mình có những xúc cảm đó, vậy thôi, mình sẽ không để nó bị lãng phí vô ích đâu, Haruna-chan, mình biết có thể sẽ có người không trân trọng tình cảm của mình, nhưng cũng phải thôi, đó là những bài học chúng ta phải học, để trưởng thành…”
Quay trở lại lúc này, Naomi cố gắng gọi cho Haruka nhưng không được, cô nói với Takashi…
“Em không liên lạc được với Haruka-san nữa anh ạ, chị ấy cắt liên lạc với chúng ta rồi”
“Vậy sao, thôi thì anh sẽ cố gắng tìm cách liên lạc lại, anh có số của Shinji-kun mà…”
“Với cả, em muốn hỏi anh một chuyện, xin đừng giấu em, hôm trước anh nói chuyện với Hanami-chan, anh có thể kể cho em biết giữa hai người xảy ra điều gì không…”
“Không, chỉ là anh…”
Quay trở lại lúc trước đó, Takashi và Hanami đang nói chuyện với nhau…
“Anh không nghĩ là sau những hành động hẹp hòi và nóng nảy của anh lúc đó, em vẫn tha thứ và đến đây, anh rất trân trọng điều đó, cảm ơn và xin lỗi em, Hanami-chan”
“Haruka có lẽ là một người có cái tôi cao, em nghĩ vậy, chị ta trái ngược với tính cách của anh, anh là kiểu người luôn nghĩ cho người khác, anh không sợ bị thiệt sao ?”
“Anh chưa bao giờ nghĩ là mình thiệt thòi gì cả, Haruka là người mà anh muốn yêu trọn đời, vậy thôi, nhưng cô ấy…thôi, sau những chuyện này anh sẽ không đề cập đến nữa” – Takashi nói…
“Với một người nặng tình như anh, em nghĩ buông bỏ là một điều rất khó, kể cả như bây giờ anh có phép màu gì quên chị ta đi, anh có muốn ước điều đó không ?” – Hanami hỏi dò.
“Không, Hanami-chan, anh cảm thấy những gì anh có được lúc này không hoang phí chút nào, nếu muốn đạt được mục đích thì phải có sự đánh đổi, hy sinh, bây giờ anh phải liệt giường như thế này cũng đáng chứ, thế chúng ta hòa nhau nhé…”
“Ừm, nhớ giữ gìn sức khỏe cẩn thận đó, muốn mua gì thì em đi mua cho, với cả em có thứ này cần phải đưa cho anh, cũng là từ Haruka” – Hanami lấy khỏi túi áo chiếc vòng tay…
Takashi thì không bất ngờ cho lắm, anh biết chắc chắn điều này sẽ xảy ra, anh lấy tay ra cầm lấy chiếc vòng tay, trầm xuống, nhưng anh lại nói.
“Cảm ơn em nhiều, Hanami-chan.” – Takashi có vẻ tươi tỉnh hơn trước.
Quay trở lại, Naomi nói…
“Ra vậy, cậu ấy còn nặng tình với anh lắm đó, nếu hai người nối lại như xưa sẽ tốt hơn nhiều”
“Chịu em đó, người mà anh yêu chỉ có mỗi Haru-chan thôi mà, với lại…”
Makoto và Toumai đi vào phòng, họ cắt lời Takashi…
“Cậu ngủ nhiều ghê đó, Takashi, hôm nay mới được gặp cậu, lần sau đi đường nhớ chú ý cẩn thận đó, tạ ơn trời phật là cậu vẫn còn ở đây” – Makoto nói.
“Chúc mùng ca phẫu thuật thành công nhé, với cả bình phục rồi phải làm một bữa để xóc lại tinh thần của ông mới được, nhìn ông hiện tại chán đời quá đó – Toumai nói thêm.
“Được rồi mà, cảm ơn hai người, đến đây là tốt rồi, với lại hi vọng là sau khi tháo bó bột ra, tôi có thể đi lại mà không cần đến nạng hay bất cứ cái gì cả, may là trước đó hiến máu cũng nhiều nên bây giờ đỡ nhiều, cảm ơn vì đã cho tôi máu nhé Toumai…”
“Có gì đâu, bạn bè phải giúp nhau trong hoạn nạn mà, với cả tôi có thứ này chữa cháy cho ông…”
“Sổ tay sao, ông muốn tôi viết nhật ký à, tôi có phải người mộng mơ đâu mà làm vậy, ô kìa”
“Chuẩn xác, ông cứ làm đi, ông sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn đấy, Taka-kun” – Toumai nói.
“Thế cảm ơn nhé, nào, mình muốn được ăn Yakisoba chứ không muốn soup rau củ nữa đâu, với lại nếu đi ăn nhớ check-in cho mình biết nhé, ở bệnh viện buồn lắm.”
“Được thôi, việc này khó gì đâu” – Toumai đắc ý nói.
Họ còn nói chuyện với nhau một hồi lâu.
Haruka khóa trái cửa, kéo va-li của mình và rời khỏi căn nhà, ra sân bay…
“Tạm biệt, tất cả mọi thứ” – cô nhìn lại mọi thứ rồi nói…
Cô nhớ lại cuộc nói chuyện hôm trước của mình và Shinji…
“Shinji, dạo này Takashi thế nào, chị đã giao cho chú phải báo cáo chi tiết cho chị rồi đó”
“Nee-san, đâu phải lúc nào em cũng rảnh đâu, nhưng mà hôm nọ em vào thăm thì…
Shinji kể lại toàn bộ sự việc anh ta đến thăm Takashi như thế nào…
“Cuối cùng cậu cũng đến, vào đây đi” – Takashi nói…
“Senpai, em xin lỗi vì đã biết hết chuyện của hai người, và em cũng thay mặt Haruka-neesama, xin lỗi anh về mọi chuyện” – Shinji cúi đầu nói.
“Không sao mà, với cả đây không phải lỗi của cậu, nhưng mà tôi đang không biết có thể liên lạc lại với Haruka không, cô ấy cắt liên lạc với toàn bộ chúng tôi rồi, tôi lo ghê đó”
“Senpai đừng lo, em sẽ làm trung gian liên lạc giữa hai người, nghe đâu chị ấy cũng sắp rời Nhật Bản rồi đó ạ, em đoán chắc chị ấy muốn chuyển qua đấy ở, giống mẹ em và Cecilia…”
“Hy vọng điều đó không xảy ra, với cả…”
Quay trở lại, Haruka nói với Shinji với vẻ ngán ngẩm…
“Tôi không nghĩ cậu lại rò rỉ hết mọi thứ cho Takashi, thật đáng thất vọng”
“Nee-sama, em xin lỗi, em hồ đồ quá, với lại bây giờ chị muốn làm gì nhất ?”
“Câu hỏi hay đấy, tôi nghĩ chắc tôi sẽ đi thật xa để Takashi không tìm thấy tôi nữa, chắc là về Canada, tôi sẽ mua một căn nhà ở Montreal, chắc định cư ở đấy luôn.”
“Em sẽ lo thu xếp mọi việc giúp chị, chị yên tâm, có gì em sẽ liên lạc với Takashi-senpai sau”
“Tốt lắm, cảm ơn cậu, Shinji-kun” – Haruka nói.
Đây là lần thứ 3 Haruka rời bỏ Takashi, mọi thứ diễn ra như một vòng lặp, nhưng chưa đến kết thúc…