Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 74




Hai hôm sau, mẹ của Takashi bay về đến Nhật Bản, Reine-san vừa rời khỏi sân bay, cô đến ngay bệnh viện thăm con trai mình, bác sĩ đi vào trong phòng bệnh, kiểm tra, cô hỏi…

“Bác sĩ , tình hình con trai tôi thế nào” – cô hỏi, bác sĩ trả lời tình hình của Takashi…

“Vậy, con trai tôi có bị chấn thương vĩnh viễn gì hay không, bao giờ thằng bé tỉnh lại ?”

“Chúng tôi không biết, nhưng may mắn là cậu ta sẽ không bị di chứng gì, mấy hôm nữa chúng tôi lại tiếp tục phẫu thuật cho cậu ta, hiện tại các chỉ số đều bình thường, chưa có gì bất ổn cả, tôi xin phép”

Takashi hôn mê mất một tuần ròng, sau đó anh mới chịu tỉnh dậy, cách đó ít lâu…

“Ơn trời, con suýt chết đó, đừng làm mọi người lo lắng nữa được không” – Reine-san lo lắng nói.

“Sao mày dại dột quá vậy, nếu muốn sang đường thì thiếu gì cách, đừng làm bố mẹ sốc phản vệ thêm một lần nữa được không, Taka-tan” – Zentaro-san nói.

“Bố, mẹ, con xin lỗi, con…”

“Với lại, những lúc như thế này thì Haruka-chan phải ở đây hàn gắn tình cảm của hai đứa chứ, tại sao lại biến mất không dấu vết như thế này, bố mẹ cũng lo lắm đó” – bố anh nói…

“Bố, bố tìm cách liên lạc với cô ấy được không, giúp con, con đuối quá” – Takashi nói khá yếu…

“Được, Naomi giúp bố với anh, tìm cách liên lạc với Haruka-chan”

“Vâng bố, con sẽ cố gắng” – Naomi nói.

Đến tối, khi mà không còn ai trong phòng bệnh, ngoại trừ Takashi đang nằm bên giường bệnh, suy nghĩ về những gì đã qua, anh vẫn còn rất yếu và khó cử động, nhưng mà có thể nói được bình thường. Mấy ngày nay cậu chỉ biết sáng và tối, lúc nào thay thuốc, truyền dịch, những bịch máu... thật buồn tẻ.

Haruka lúc này lại bí mật tới thăm, Takashi giả vờ ngủ, cô đặt giỏ hoa quả lên bàn, tặng Takashi một chiếc hôn lên trán, để một chiếc hộp trên bàn và rời đi trong im lặng… Takashi nói…

“Haruka, xin em đó, đừng rời bỏ anh đi, nếu anh làm gì khiến em buồn, xin hãy tha thứ cho anh…”

Haruka vẫn một mực rời đi, không dừng lại.

“Haru, chúng mình đã hứa với nhau là sẽ yêu nhau, quan tâm đến nhau, không bao giờ rời bỏ nhau, sao bây giờ em lại bội ước, bỏ anh ở đây vậy…

Cô giật mình, rõ ràng trước đó khi Takashi tỏ tình với cô, cả hai cũng từng hứa như vậy, nhưng mà cô lại nói:

“Chẳng phải tôi đã nói với anh là tôi đã lừa dối anh hay sao, Haruka của trước kia đã chết trong vụ tai nạn rồi, không có ai mà anh đã yêu, đã làm bạn với anh tồn tại hết, còn tôi, chẳng là ai cả, tạm biệt…”

“Haru, tại sao chứ, điều đó chẳng có nghĩa lí gì cả, anh không quan tâm bất cứ điều gì hết, em vẫn là người đặc biệt trong cuộc đời anh, anh không muốn mất đi bất kì ai trong cuộc đời của mình, chẳng lẽ em quá lý trí để nhận ra điều đó sao ?”

“Cậu buông tha cho tôi được không, giờ chúng ta chỉ là người ngoài, tình yêu của chúng ta chẳng thể đi đến đâu cả, Takashi ạ.” – Haruka vừa nói xong, Hanami cắt lời, cô ấy bước vào, nói gay gắt…

“Đã bao giờ, chị nói với Takashi một điều gì, về chị cho anh ấy nghe bao giờ chưa, chưa bao giờ, chẳng ai biết được chị đang mong muốn điều gì, chị cứ lạnh lùng như một tảng băng vậy, chị bỏ anh ấy đi mà không có lấy một lời từ biệt, chị không bao giờ nói thật về mình, tại sao chứ…”

“Nhưng…”

“Chị đã bao giờ quan tâm đến cảm nhận của Takashi bao giờ chưa, chị chưa bao giờ hiểu anh ấy muốn gì, nếu anh ấy không phải là người chị yêu, tại sao chị lại thế nguyện với anh ấy làm gì, chị coi rẻ tình cảm đến như vậy sao, đồ vô nhân tính.” – Hanami chỉ thẳng vào mặt Haruka, tỏ thái độ thù địch.

“Đủ rồi, hai người đừng nói nữa có được không” – Takashi lớn tiếng, niềm tin của anh vào cô không còn, anh ứa nước mắt giận dỗi họ, máy điện tim bống kêu inh ỏi, đầu Takashi đau như búa bổ, quả tim nhói vô cùng, bác sĩ đi vào, còn Hanami kéo tay Haruka ra hành lang, họ còn cãi nhau thêm một lúc…”

“Haruka, chị muốn hại chết Taka-kun sao, đồ quá đáng…” – Hanami tức giận.

“Tình bạn chúng tôi chẳng còn tồn tại nữa, còn mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy như thế nào, em không bao giờ hiểu được, tôi phải làm cho cậu ấy ghê sợ tôi, thì sẽ tốt hơn cho cậu ấy rất nhiều”

“Đồ vô nhân tính, chị vừa làm Taka-kun suýt nữa trụy tim đó, chị đã làm trái tim anh ấy vỡ vụn, nhất định chị phải trả giá, phải bị trừng phạt, đúng, cả hai chúng ta đều là những con người ích kỉ, cả chị lẫn tôi, đều muốn giữ lấy Takashi cho riêng mình, tôi cũng xứng đáng bị trừng phạt.”

“Giữ lại cho cậu ấy thứ này, bao giờ cậu ấy tỉnh dậy, đưa hộ tôi, tôi xin phép”

Haruka lấy ra chiếc vòng tay, dúi vào tay Hanami rồi bỏ đi…

“Tốt thôi, tôi cảnh cáo chị, đừng bao giờ đến gần Takashi nửa bước” – Hanami lớn giọng.

Naomi cũng tới, cô hốt hoảng hỏi Hanami…

“Có chuyện gì xảy ra vậy, mà sao bỗng nhiên Haruka-san lại bỏ đi không ngoảnh mặt lại vậy ?”

“Tất cả là lỗi của tớ, tớ xin lỗi” – Hanami nói như mất hồn…

“Kể cho mình nghe đầu đuôi câu chuyện được không ?

Còn trong phòng bệnh, sau khi mọi thứ trở lại bình thường, Reine-san vào gặp con trai mình…

“Takashi, mẹ về rồi đây, con ổn chứ, mày làm mẹ sợ hết hồn đó”

“Con xin lỗi mẹ, tại con bất cẩn quá, con hứa lần sau không để mẹ lo lắng nữa…”

“Thôi, dù sao mày còn nói chuyện với mẹ như thế này là tốt rồi, bây giờ kể mọi chuyện cho mẹ nghe”

“Vâng, thế để con kể cho mẹ” – Takashi kể mọi chuyện cho mẹ mình…

Còn về Hanami, cô ấy nói…

“Nếu mình là anh ấy, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho chị ta, chị ta đã làm anh ấy tổn thương…”

“Bình tĩnh đi Hanami, với cả đưa cho mình thứ mà chị ấy đưa cho cậu được không” – Naomi nói.

Hanami và Naomi đi vào phòng, mở chiếc hộp ra, lôi ra con gấu bông to đùng, một tờ giấy ghi:

“Tớ trả cậu con gấu bông, tớ sẽ không bắt nạt cậu nữa” – Haruka viết.

“Tại sao nó lại ở đây ?, Mẹ ơi, con gấu bông mẹ tặng con, nó…”

Reine-san cũng lấy làm ngạc nhiên, Takashi nói thêm:

“Mọi người ra ngoài được không, con muốn nói chuyện riêng với Hanami…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.