Quay trở lại câu chuyện, Hanami nói tiếp.
“Em thua rồi, tại sao chứ, tại sao, điều gì đã khiến anh yêu chị ta một cách mù quáng đến vậy, chị ta đã đối xử tệ bạc với anh như vậy mà, Takashi…” – Hanami cứ khóc ròng, Takashi liền ôm cô xong nói…
“Lỗi của anh, anh xin lỗi, giá như anh có cơ hội được bù đắp cho em, sẽ tốt biết mấy”
“Làm ơn, anh làm thế thì mọi chuyện sẽ chẳng đi được đến đâu đâu, hai người đừng khiến nhau thêm đau khổ nữa, chị ta sẽ không bao giờ chấp nhận tình yêu của anh đâu” – Hanami nói…
“Căn cứ đâu mà em lại nói như thế, em chẳng hiểu tí gì về cậu ấy hết, anh không muốn nghe nữa, Hanami” – Takashi nổi giận, vùng vằng bỏ đi…
“Anh cũng thế đó, đồ cứng đầu, cô ta chẳng xứng đáng có được tình yêu”
Takashi quay ra đằng sau, tát Hanami ngã sóng soài xuống đất… Hanami đứng đậy, bỏ đi rồi bật khóc.
Takashi nhìn lại vào bàn tay mình, tự nhủ…
“Mình, xứng đáng bị trừng phạt thế sao…”
Còn về chuyện của chủ tịch Hiroshi, phiên tòa kết thúc, ông bị kết án 10 năm tù, đồng thời bị tịch thu toàn bộ tài sản, tập đoàn thì rơi vào tay của Hotaru Kojima, mọi việc tưởng chừng chẳng thể tệ hơn được nữa…
Ngồi bên ngoài ghế băng, Chifuyu-san, Touka-san, Haruka-chan và Cecilia nói chuyện với nhau.
“Hiện tại cô không có nhà để ở, thôi thì tạm thời cô và Cecilia-chan cứ ở tạm thời ở nhà cháu vậy”
“Okaa-san, hiện tại chúng ta chỉ còn giữ được một chiếc oto của mẹ thôi, chiếc Rolls-Royce hai cửa màu đen ở Anh Quốc thôi ạ, Shinji đang mang đồ đến, con đã chuẩn bị những hành lý cần thiết rồi ạ…”
“Chifuyu-san, em xin lỗi vì đã rút toàn bộ cổ phần ra khỏi tập đoàn, nhưng mà còn công ti xây dựng của Shinji, em đang định tính tái đầu tư cho thằng bé, hiện tại ta có thể kiếm được vừa đủ tiền tiêu.”
“Không, chị không lo vấn đề đó, cái mà chị đang lo là Hiro-kun, không biết anh ấy ở trong đó có ổn không nữa, chắc chắn đây sẽ là những ngày tháng khó khăn nếu không có anh ấy…”
“Với cả, ngày mai, chị sẽ sắp xếp bay về Anh Quốc, vậy nên cảm ơn lòng tốt của tất cả mọi người, nhưng tôi không thể nhận, hi vọng có thể quay lại gặp mọi người một ngày nào đó…” – Chifuyu-san nói thêm.
“Mai em sẽ chuẩn bị xe đưa hai mẹ con chị ra sân bay, với cả Shinji nói nó sẽ ở lại tiếp tục điều hành công ti, vậy nên mong hai người sống bên đấy mạnh khỏe… - Touka-san trả lời.
“Sau khi Hiro-kun mãn hạn, chị sẽ lại quay về mà, đừng lo, mà em cũng sang thăm chị liên tục mà, cần gì lo, nhưng mà Haru-chan, nhớ là những lựa chọn của cháu nằm ở cháu, vậy nên đừng phụ thuộc vào khách quan, cô tin là cháu sẽ tìm được hạnh phúc thật sự, sống mạnh khỏe nhé. – Chifuyu-san động viên.
Tối hôm đó, vì một lý do nào đó Haruka và Takashi ngồi cùng với nhau, trong khách sạn tình yêu, giường như họ không muốn nói chuyện với nhau, nhưng rồi.
“Taka này, em cảm thấy, muốn bù đắp đôi chút cho anh, có được không ?”
“Nếu như đó là ý muốn của em, thì được thôi mà”
Haruka cởi hết quần áo của mình ra, đến khi cô cởi áo ngực của mình ra, Takashi lao vào cô, hai người xông vào, làm tình với nhau, nhưng rồi…
“Làm ơn, chúng ta dừng lại có được không, chúng ta không thể làm như thế này”
Haruka lại mặc lại quần áo của mình, sau khi mặc xong, cô nói…
“Em biết, điều đó là sai trái, nhưng em vấn muốn, làm một điều gì đó cho anh, tạo ra một liên kết khó phá vỡ với anh, như là đứa con chẳng hạn, nhưng em không nghĩ điều này khiến anh cảm thấy tổn thương đến thế, em, xin lỗi”
Nhưng rồi Takashi ôm lấy Haruka từ đằng sau, anh nói:
“Không phải anh không muốn, chúng ta có một đứa con, nhưng mà anh thấy không nên là lúc này, tâm can anh rối quá, anh cảm thấy có một nỗi sợ, bao bọc lấy anh, nhưng em là nơi duy nhất anh có thể trú ẩn lúc này, anh không muốn mất em, nhưng đồng thời anh không muốn ta rời xa nhau, thêm lần nào nữa”
“Em hứa rồi mà, với cả hôm nay anh nói chuyện với Hana-chan rồi phải không, em hiểu cô ấy uất hận em đến mức nào, nhưng em cũng cảm thấy cô ấy thực lòng yêu anh, hay là anh…”
Đến lúc này, Haruka buông ra, quay ra trước mặt Takashi, nói…
“Em muốn anh, phải bỏ em… chúng ta chia tay đi”
“Em nói gì cơ…anh không hiểu…tại sao chứ”
“Chúng ta, đường ai nấy đi, hãy coi như chưa từng quen biết nhau, vậy thôi”
Haruka tháo vòng tay của mình ra, để vào tay Takashi, anh nói ?
“Chẳng phải chúng ta đã hứa rồi sao, với cả anh đã làm chuyện gì sai sao, tại sao chứ ?”
“Không, anh không làm sai gì cả, xin lỗi, Takashi” – Haruka nói xong, lập tức đánh thật mạnh vào Takashi khiến anh ta choáng váng, ngã xuống đất…
“Tôi đã lừa dối anh, được chứ, tình cảm của chúng ta chẳng có ý nghĩa gì cả, tất cả là do tôi dựng lên, vì thế đừng có ảo tưởng nữa, chúng ta kết thúc tại đây, làm ơn quên tôi đi.”
Nói xong, Haruka bỏ đi, bỏ mặc Takashi ở đó…
“Giá như anh chưa từng biết em, em sẽ chỉ mang đến đau khổ mà thôi, tạm biệt, Takashi”
Takashi buồn bã vô cùng, trái tim như tan nát, anh lẳng lặng bỏ về nhà… uống rất nhiều rượu…
Mấy hôm sau, Toumai và Makoto tới thăm…
“Sao trông ủ rũ, buồn bã thế Takashi-san, kể cho mình xem nào”
“Vào nhà đi, tôi sẽ kể cho hai người…”
Takashi pha trà cho hai người họ, họ nói chuyện tại phòng khách…
“Vậy ra Haru-chan cho cậu leo cây à, còn Hanami thì cạch mặt cậu, buồn ghê…”
“Tôi hiểu mà, nhưng mà cố gắng lên, vết thương nào rồi cũng sẽ lành, Takashi” – Toumai động viên.
“Cảm ơn ông, với cả gửi cái này qua cho Haruka hộ tôi nhé, mình không muốn gặp cô ấy…”
“Rất sẵn lòng, nhưng mà lúc mình quay lại đừng có giữ bộ mặt đưa đám đó đấy” – Makoto cười.
“Tôi sẽ cố gắng giúp ông, đừng lo, Takashi, tôi sẽ chuyển lời”
Sau đó, Makoto và Toumai theo chỉ dẫn đến căn hộ áp mái của Haruka…
Sau hôm đó, Haruka về cũng không kìm được nước mắt, cô cũng khóc rất nhiều, vì đã phản bội lại tình yêu của Takashi, nhưng cũng vì đã lựa chọn, nên không ai thấy được giọt nước mắt của cô, nhưng cứ mỗi khi về phòng ngủ, nhìn thấy con gấu bông của Takashi năm xưa cô giữ, cô lại ôm nó, khóc thành tiếng…
“Taka, em… xin lỗi, em ích kỉ quá” – cô khóc hàng giờ đồng hồ…