Trong lúc này, Makoto ngồi ở nhà, hai tay chống cằm, nhìn Toumai đang mải làm việc, lúc thấy anh quay ra, cô có cười một chút, Toumai nói:
"Mọi chuyện đúng là không theo ý chúng ta, phải không Mako-chan"
"Em nghĩ không biết họ có kháng án thành công không nữa..."
“Chồng của Chifuyu-san, ông ấy không tránh khỏi án tù đâu, nhưng mà cái quan tâm nhất của anh lúc này lại là chính ở Takashi, nếu họ không thể vượt qua rào cản của chính mình, tình cảm của họ sẽ đổ vỡ”
Makoto tới gần Toumai, dựa vào anh, cô chấn an.
“Em nghĩ họ sẽ vượt qua thôi, mặc dù cái tôi của Haruka quá lớn, cô ấy cũng có thể dễ dàng trút bỏ thôi, nhưng Takashi thì vẫn chưa hiểu sự cứng đầu của cậu ấy sẽ chẳng giúp ích gì. Anh đừng quá để tâm làm gì, bởi vì mọi chuyện phải tuân theo quy luật của nó”
Điều này khiến cho Toumai cũng phải trăn trở rất nhiều.
Trong khi đó, tại dinh thự nhà Kaneki…
“Rất tiếc khi phải cho các cô nghỉ việc, tôi sẽ nhớ mọi người lắm, đằng nào nhà tôi cũng chuẩn bị rời căn dinh thự này rồi, hi vọng sau này có thời gian cô sẽ đến chơi, tôi có một căn hộ ở quận Taito, nhớ ghé thăm nhé, còn mẹ tôi và em gái tôi sẽ quay trở lại London, buồn thật đó.” – Shinji nói.
“Hi vọng sẽ có nhiều cơ hội gặp anh hơn, tôi phải đi rồi, tạm biệt”
Laura vừa dứt lời, cô ngồi lên chiếc mô-tô phân khối lớn, phóng ra cổng rồi đi khỏi dinh thự.
Cecilia bước ra cửa, thấy Shinji đang đứng một mình trước đài phun nước…
“Có vẻ như mọi thứ đều không theo ý chúng ta, phải không em gái”
“Biết sao được, nhưng mà cũng đúng thôi, cuộc sống mà”
“Em và mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe cẩn thận đó, Touka-san sẽ giúp chúng ta vượt qua giai đoạn khó khăn này, thật là may mắn, anh cũng sẽ cố gắng giúp đỡ.”
“Onii-san, những chuyện sau này, xin phó thác anh, em và mẹ sắp bay về Anh Quốc, cũng không có nhiều…”
“Cecilia-chan, chúng ta là anh em, đừng nói như thế, đó là trách nhiệm của anh, anh sẽ vào thăm bố thường xuyên, tài sản của chúng ta mất sạch, nhưng mà tại sao có gì phải lo chứ, sống trên đời đã là một đặc ân lớn rồi, nhiều tiền chẳng có ý nghĩa gì cả…”
“Đó là lý do anh luôn muốn thoát ly khỏi gia đình, em hiểu, nếu có gì cần, em sẽ cố gắng giúp anh”
“Ừm, cảm ơn em, Cecilia-chan”
Takashi cũng nhận được tin nhắn từ Hanami, cô viết:
“Em muốn gặp anh ngay bây giờ, ngay lập tức, em có chuyện muốn nói…
Hanami gặp lại Takashi, nhưng lần này khác với mọi lần, họ gặp riêng ở sân vườn đằng sau nhà Takashi, ở đó có một bộ bàn ghế ngoài trời, trời đã ngả dần về chiều, tâm trạng của hai người họ trở nên rối bời, Hanami nói:
“Em biết là dù em có dành tình cảm cho anh nhiều đến mức nào, cũng không thể bằng được tình cảm mà anh giữa chị ta, nhưng mà em cũng đã từng tin, chị ta không phải con người như vậy, tại sao anh lại cứ nhất quyết theo đuổi một con người vô cảm và ích kỉ như chị ta chứ, Takashi”
“Anh, xin lỗi, nhưng mà có lẽ Haruka không đơn thuần chỉ là một người bạn, cô ấy như là một phần nào đó trong anh, từ rất lâu rồi, cô ấy chưa bao giờ thành thực, kể cả với bản thân mình, anh biết là có đôi khi anh cảm thấy mình bị bỏ rơi, nhưng anh biết, đằng sau xúc cảm đó, là sự yêu đuối, mỗi lần anh ôm lấy cô ấy, tim anh như thắt lại, anh có thể cảm thấy những nhịp đập đó, mạnh đến mức nào, nhưng cũng cực kì đau đớn”
Cả hai người nói một cách khá chậm rãi, phần vì Hanami cũng muốn có một câu trả lời thỏa đáng, nhưng cũng đồng thời Takashi không muốn cô trở nên mất bình tĩnh, mặc dù…
“Nhưng em, con tim anh thực sự đã xao động, trước tình cảm của anh, anh mong muốn có thể đến gần em hơn, nhưng anh cảm thấy chúng ta vẫn có một khoảng cách khá xa, anh không biết anh nên làm gì, anh thực sự thấy 9 năm đó có một ý nghĩa đặc biệt đối với anh, nhưng anh vẫn thấy trống vắng, xin lỗi em, anh đã chỉ coi em như là sự chắp vá lại những lỗ thủng trong tâm hồn của anh, mà Haruka đã để lại, anh không xứng đáng với tình yêu của em, anh, thật lòng xin lỗi em” – Takashi nói thêm, anh cúi mặt xuống
“Em đã nói chuyện với Haruka rồi, đáng ra em phải dạy cho chị ta một bài học, nhưng chẳng đúng gì hết, chị ta chẳng hề xem lại thái độ của mình, chị ta, không có một chút nhân tính gì cả…” – Hanami tỏ ra khó chịu.
Chuyện là trước đó, Haruka và Hanami hẹn nhau ở tầng thượng tòa nhà ngay gần ngôi nhà của Takashi.
“Chị hiểu tại sao tôi lại gọi chị ra đây không, Haruka-san”
Nhưng Haruka cũng không nói gì, Hanami nói tiếp.
“Tôi có nhớ hồi đó, ở trong trường có nói về một cô gái, khá là cao và khỏe, nhưng cực kì lạnh lùng, chắc hẳn đó chính là chị, phải không, nếu không nhầm thì cô gái ấy suýt nữa đã đánh nhau với hội trưởng hội học sinh ?”
“Thế thì sao, Hanami-chan, em nên ăn nói cho cẩn thận đấy” – Haruka vẫn trả lời điềm tĩnh…
“Không phải vấn đề nằm ở đấy, đó là chuyện sau này, tại sao chị lại có thể xuống tay với một người bạn thân thiết với chị đến vậy, và Takashi cũng thật ngu ngốc nữa, tại sao anh ấy lại yêu chị một cách mù quáng như vậy chứ, chị đã bao giờ đối xử với anh ấy như một người bạn chưa, hay chị chỉ gây ra đau khổ cho anh ấy, phải không ?”
Hanami lúc này mất bình tĩnh, cô lấy 2 tay túm lấy cổ áo Haruka, trong khi đó, Haruka vẫn như mọi khi,…
“Đúng, chính là lỗi của chị, chị chỉ gây ra đau khổ cho cậu ấy, chị chẳng có gì để bào chữa cả”
“Đồ vô nhân tính, tại sao, tại sao chị lại không biểu hiện ra bất kì cảm xúc nào chứ, chị không biết yêu, ghét, hay như thế nào sao, tại sao chứ, cảm xúc của chị đã chết từ lâu như vậy sao, giải thích cho tôi, Haruka”
“Chị không có gì để giải thích cả” – Haruka nói, Hanami bỏ cô ra và tức tối bỏ đi, nhưng rồi…
“Em muốn một câu trả lời đúng không, thôi được, chị đã xuống tay với cậu ấy, vì lúc đó chị nghĩ rằng, chẳng ai có thể hiểu được nỗi đau của mình, chẳng ai cả, nhưng rồi chị nhận ra rằng, Takashi đã biết quá nhiều về chị, do đó chị và cậu ấy không thể làm bạn được nữa, nhưng mà trong lòng chị luôn thấy rằng mình đã làm một điều sai trái, điều này khó mà bù đắp được, nên càng tránh xa cậu ấy sẽ tốt cho cậu ấy hơn, nhưng mà chị chỉ làm mọi việc tệ hơn mà thôi, chị thấy mình không thể trốn tránh trách nhiệm nữa, với cả, từ khi gặp Takashi, chị đã thầm thích cậu ấy, dù rằng có thể cậu ấy hơi hậu đậu, cố chấp, nhưng là một con người kiên trì, và nhân hậu…”
“Hóa ra là như vậy, vậy là chị thắng tôi rồi, tại vì chị đến trước mà, với cả 9 năm tôi ở bên anh ấy, làm sao bằng tình cảm của 2 người dành cho nhau, với lại…”
“Em muốn chị nhường anh ấy cho em sao, đúng không, vậy Takashi là của em, chấm hết…”
“Chị bán rẻ tình cảm của Taka-kun đến vậy sao, đồ vô nhân tính”
“Nghe này Hanami-chan, chị là kiểu người sẵn sàng hi sinh tất cả mọi thứ để đạt được mục đích, nhưng Takashi thì không đáng, chị sẵn sàng buông bỏ mọi thứ để đến với anh ấy, nhưng chị cũng không đáng để anh ấy giành tình cảm cho mình, vậy nên, chị muốn em, thay cho chị…”
“Chúng ta nên kết thúc mọi thứ tại đây, trước khi ai đó biết đến…”
“Yên tâm, chị sẽ giữ bí mật” – Haruka nói, còn Hanami lẳng lặng rời đi…
“Chị hiểu mà, mọi thứ, sẽ được giải quyết thôi, Hanami-chan ạ” – Haruka nghĩ bụng