Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 70




“Tối nay anh ở lại nhà em nhé, được không Takashi”

“Nếu em muốn” – Takashi trả lời…

Buổi sáng, Haruka tỉnh dậy, nhưng không thấy Takashi đâu, vì anh ấy rời đi rất sớm, anh để lại một mẩu giấy trên bàn trang điểm của cô.

“Chúc may mắn, yêu em nhiều” – Takashi viết.

“Takashi, thiệt tình, cảm ơn anh nhiều” – Haruka độc thoại.

Takashi về đến nhà lúc tờ mờ sáng, bố anh cũng vừa dậy…

“Không ngủ hả con trai, vào nhà chợp mắt chút đi nhé, bố dậy sớm đi mua đồ đây”

“Bố đi đâu ạ, nếu cần cho con đi cùng được không.”

“Chợ cá ở cảng, bố muốn mua con cá ngừ để còn làm sushi”

“Thế chờ con một chút, con cũng muốn đi cùng”

“Có đủ sức đi không, làm tí cơm nắm rồi đi, thôi thì mày muốn đi thì bố chiều”

“Mồ, con ăn ngay đây, bố lấy xe khỏi garage đi ạ”

Thế là hai bố con họ rong ruổi đến chợ cá ở cảng…

“Con nhớ những ngày tháng ở Kobe bố ạ, những lần bố đưa mẹ và con đi Shikoku chơi, hồi đó Naomi còn bé tí, đi qua cầu như đi đến vùng đất mới vậy”

“Nhớ dai ghê, hồi đấy hai đứa cũng nghịch, cơ mà lần đấy cũng là lần đi nghỉ hiếm hoi duy nhất của nhà mình, thi thoảng mẹ với bố đi San Francisco với Yellowstone, cơ mà bố cũng muốn được đi phượt xuyên Mỹ một lần, bây giờ về Nhật rồi thì phải làm một chuyến trải dài từ Sapporo đi Nagasaki mới được.”

“Vấn đề là tiền và thời gian thôi ạ, con cũng muốn đi cùng, bởi vì từ trước đến nay không hay đi nhiều, nên nếu được, con cũng muốn đi…” – Takashi hào hứng…

“Rồi rồi, nhớ mang quà về cho mẹ con, chứ không mẹ con giận đó con trai…” – Zentaro-san nói đùa…

“Cá nóc kìa, chắc bố cũng mua một ít Fugu-Sashimi vậy…” – Zentaro-san nói thêm…

“Bố biết cá nóc độc mà, con thích Saba hơn” – Takashi nói

“Mày làm bố tụt hứng rồi đó, bố ăn cũng không biết bao lần rồi mà mày cứ lo, yên tâm, đi với bố, có một bữa nhậu ở cơ quan, họ muốn có Fugu và Wasabi nhà làm trên bàn ăn, bố sẽ đích thân đi mua…”

“Con không đi đâu, với cả con cũng hơi ngại”

“Thằng nhát gan này, măng rừng toàn bị nhiễm cyanide hết đó mà mày còn ăn , thực ra chỉ cần đun sôi kĩ là phân hủy mà, còn đây là bố mua từ người quen, họ làm gia truyền hết mà…”

“Thế con chịu bố, con sẽ đi tìm con cá ngừ nào ngon hoặc Hamachi vậy…”

“Thiệt tình, nhớ là bố chi tiền thì tiêu cho cẩn thận đó…” – ông nói.

Sau khi đi chợ xong, họ về nhà, Naomi đã làm sẵn bữa sáng cho cả ba, sau đó Zentaro-san vào trong bếp nấu ăn đến tận trưa, Takashi và Naomi đang nói chuyện với nhau…

“Bố của Cecilia bị khởi tố rồi, Shinji-kun sẽ ra hầu tòa, bố cũng biết chuyện đó rồi nhưng không nói đâu, chúng ta bây giờ cũng như đang ngồi trên đống lửa vậy, hi vọng Onee-chan thành công…”

“Ừm, anh cũng mong Haruka giúp được chủ tịch tại ngoại, điều đó sẽ may mắn hơn nhiều…”

Còn tại tòa án, đang diễn ra phiên xử kịch tính…

“Dựa theo những bằng chứng trên, thưa tòa, tôi tin rằng thân chủ tôi, ngài Hiroshi Kaneki không gây ra hậu quả nghiêm trọng cho thị trường, tôi xin hết” – Haruka nói…

“Thưa tòa, tôi phản đối, sau đây tôi xin mời một nhân chứng sẽ làm chúng cho việc ông Hiroshi Kaneki gây hậu quả nghiêm trọng cho thị trường, đó là bà Hotaru Kojima” – Viên công tố nói thêm…

“Anh bình tĩnh đi, công tố viên, sau đây tôi muốn mời đại diện cho phía bà Kojima, luật sư Kuruko Demura và đại diện quyền lợi các công ty thành viên của tập đoàn Kaneki, anh Shinji Kaneki, tôi muốn nghe ý kiến từ cả hai bên, phiên chất vấn thứ hai bắt đầu ngay bây giờ…”

Shinji lên bục phát biểu, Kuriko đứng trước anh, chất vấn…

“Tôi xin phép được nhắc lại về vụ bê bối tài chính dotcom, gây tổn hại không nhỏ đến bộ phận doanh nghiệp lớn ở Nhật Bản. Tôi xin phép nhắc lại là trách nhiệm được quy về phía tập đoàn Kaneki, tuy nhiên họ không tổ chức bồi thường mà tiếp tục gây ra sai phạm gây tổn hại đến doanh nghiệp nhỏ và người dân, cũng như hình thức thâu tóm doanh nghiệp nhằm tạo thế độc quyền cho công ty, hành động này là bằng chứng rõ ràng về viêc tập đoàn trên độc quyền, có phải không ? tôi xin hết” – Kuriko nói.

“Tôi xin phép được trả lời câu hỏi trên, thứ nhất, tập đoàn của chúng tôt hoạt động đa ngành, không thể nói chúng tôi chỉ độc quyền một mảng cả, với cả trong chiến lược phát triển của tập doàn là đầu tư và mua các doanh nghiệp mới nổi tiềm năng lớn, từ đó tiếp sức mạnh cho các công ty này có thể thành công và sinh lời, vì thế những lời kết tội trên là sai, tôi xin hết”

Cuộc chiến trước tòa vẫn không hồi kết, kết thúc phiên xử, Haruka gọi cho Takashi, cô nói…

“Takashi, em muốn nói chuyện với anh”

Takashi ngay lập tức đến, anh hỏi…

“Em muốn gặp anh có chuyện gì vậy, sao không phải ở nhà”

“Em có chuyện muốn nói với anh, được không…”

“Kể cho anh nghe, rốt cục là chuyện gì, được không…”

“Cô bé đó chính là em, em xin lỗi” – Haruka nói…

“Đây là sự thật, có phải không, làm ơn, Haruka, nói cho anh nghe…”

“Lúc đấy, em lấy hết dũng khí tới nhà anh, muốn nói em thích anh, nhưng em không đủ can đảm để làm vậy, em đã bỏ chạy, em không nghĩ anh có thể lưu luyến hình bóng đó đến như vậy, nhưng em chỉ cảm thấy em là chính em khi em được ở bên cạnh anh như một người bạn thân, như hồi đó”

“Vậy ra tất cả tình cảm của chúng ta, là một vòng xoáy không lối thoát, anh không muốn chúng ta cứ kẹt mãi trong nỗi đau của cả hai mà quá khứ đã mang lại, nhưng những xúc cảm thật sự của anh, anh không biết chúng là thế nào, anh chỉ biết là khi anh biết được sự thật đó, anh lại càng yêu và không muốn mất em, anh không quan tâm mọi thứ có thế nào, nhưng miễn là em yêu anh, chúng ta mới…”

“Takashi, em cảm thấy mình không đủ can đảm, em biết là anh là người mà em không bao giờ muốn rời xa, nhưng em không xứng đáng, lẽ ra em đáng phải bị trừng phạt, em không muốn vì em mà anh phải khổ.” – Haruka nói, cô trầm xuống.

“Em phải tin vào bản thân mình, anh biết yêu em sẽ phải chịu nhiều đau khổ, nhưng anh không muốn ai thế chỗ em trong cuộc đời anh, anh chỉ yêu mình em mà thôi, không ai khác”

“Em sẽ không nói đến Hanami, nhưng cô ấy xứng đáng hơn em, đừng bắt mọi thứ phải theo ý mình, không có em, mọi thứ sẽ ổn thôi…”

“Đừng nói những lời sáo rỗng như thế, Haruka, anh nói rồi, kể cả có cố chấp đi chăng nữa, anh vẫn sẽ yêu em, chúng ta đi đến bước này rồi, không có đường lui nữa…”

“Đừng chạm vào em nữa, em cảm thấy rất tệ…”

Haruka chạy ngay vào phòng vệ sinh nữ, cô nhìn thẳng vào gương, thấy bản thân mình, cô cảm thấy mình vẫn đang làm nhân vật phản diện trong chính câu chuyện tình yêu của mình, trong lúc này, cô cũng đang rối bời khi phải cứu cả ông chú họ, vì vướng vào vòng lao lý…

Buổi hầu tòa tiếp theo, việc truy tố đã hoàn tất…

Chủ tịch Hiroshi nói, một cách không do dự:

"Tôi nhận tội, không cần bào chữa hay luật sư tố tụng gì hết, thưa tòa, tôi chính là người đã tiến hành thao túng tiền tệ trên thị trường, tôi cũng đã vi phạm luật chống độc quyền, vì thế tôi không có lý do gì để chứng minh mình vô tội, tôi mong được nhận bản án thích đáng"

Không chỉ thẩm phán, cả tòa án ai nấy cũng ngạc nhiên, Cecilia thốt lên:

"Tại sao bố lại như thế?"

Mọi chuyện có vẻ đã ngã ngũ, phiên tòa kết thúc ngay lập tức, chủ tịch Hiroshi nói, ông tra còng vào tay mình…

“Thứ lỗi cho tôi nhé mọi người, mạnh giỏi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.