Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 69




Sáng dậy, Takashi mắt thâm quầng, mặt mũi lờ đờ, Haruka nói…

“Ngày mai em vẫn được nghỉ, tối anh qua nhà em một chút nhé, em muốn nói chuyện với anh…”

“Ừm, theo ý em, anh buồn ngủ quá…” – Takashi chợp mắt ở ghế sofa…

“Có vẻ như ngày hôm qua em hơi quá tay với anh ấy thì phải” – Naomi nói thêm…

“Nhìn Taka lúc ngủ trông đáng yêu lắm” – Haruka nói, cô mỉm cười…

“Gu của chị mặn ghê đó Onee-san” – Naomi nói thêm…

“Con bé này, thế có cần chị giúp gì không ?”

“Không cần đâu ạ, chị cứ ngắm Onii-san ngủ là được rồi ạ…”

“Ừm, chị biết rồi” – Haruka nói thêm.

Một lúc sau, Takashi tỉnh dậy, mới biết Haruka đang để đầu anh gối lên đùi cô, anh hỏi…

“Anou, mấy giờ rồi thế Haruka”

“Gần đến giờ ăn trưa rồi đó Takashi, anh ngủ say quá đó” – Haruka trả lời.

“Anh quên béng mất, thế từ nãy đến giờ em đang làm gì vậy”

Haruka cứ nhìn chăm chú vào chiếc Ipad, cô đang đọc lại một số văn bản luật mới được ban hành…

“À, thế thì thôi anh không làm phiền em nữa, anh ra ngoài một lúc đây…” – Takashi định ngồi dậy.

Haruka đặt tay lên ngực Takashi, đẩy anh nằm xuống, cô nói:

“Đừng đi đâu cả, anh cứ ngủ tiếp đi”

“Chán em quá đó, nhìn anh một chút được không”

“Để chốc nữa đi, em đang bận” – Haruka vẫn không rời mắt, nói

“Đi mà Haru, cho anh…”

Haruka hôn lên trán anh một cái, cô nói…

“Thế là chiều theo ý anh rồi nhé”

Bỗng ông nội Takashi chống gậy đi ra phòng khách, thấy cặp đôi đang say sưa với nhau, ông nói…

“Hai đứa cháu yêu thương nhau thế này, ta vui lắm, kiểu gì hai đứa cũng phải về một nhà đó”

“Ông ngồi xuống đi ạ, bọn cháu sáng ra hơi xuồng xã một chút, mong ông thông cảm ạ” – Takashi nói.

“Cháu trai, việc gì phải khách sáo thế, bạn gái cháu nó cười đó, thiệt tình…”

“Ông là ông nội của bọn cháu, cháu lại càng phải cẩn thận hơn, ông cứ tự nhiên ạ…” – anh nói thêm…

Takashi và Haruka nói chuyện với ông nội anh…

“Cháu gái, thế hai đứa yêu nhau được bao lâu rồi, đã đụng chạm gì đến nhau chưa..”

“Ông, trời ơi Haruka, em muốn giết anh thật à…” – Takashi nói…

“Bọn cháu đang cân nhắc chuyện đấy ạ, với cả cháu muốn có sự đồng thuận của ông bà, bởi vì dù sao bố mẹ cháu cũng đã biết hết từ đầu nên…” – Haruka nói…

“Tốt, ông bật đèn xanh cho hai đứa, với cả Takashi này, nếu không nhầm thì mày cũng có bạn thân tên là Haruka thì phải, thế cái cậu Haru-kun hiện tại thế nào, có ổn không”

“Cái này…” – Takashi quay mặt ra Haruka, vẻ mặt anh bối rồi…

“Cháu quên chưa nói ạ, cháu với Takashi cũng là bạn thuở nhỏ với nhau ạ, nếu cháu không nhớ lầm, thì cả nhà mình, kể cả Takashi cũng gọi cháu là Haru-kun…” – Haruka nhớ lại…

“Ôi trời, ông bất ngờ đó, mới ngày nào hai đứa còn là con nít, bây giờ thì lớn hết rồi đó, ông cũng không nghĩ là cháu, từ một đứa trẻ nghịch ngợm lại trở thành một cô gái xinh đẹp và dịu dàng như vậy đâu, lại còn là bạn gái của cháu đích tôn của ông, ông vui lắm, nhất định hôm nay phải mở tiệc to mới được…”

“Ông, tầm chiều cô ấy phải quay trở lại Tokyo để làm việc rồi, hẹn dịp khác được không ạ ?” – anh nói.

“Không được, với cả Haru-chan, cháu làm nghề gì thế, thu nhập ổn không”

“Cháu là luật sư ạ, thu nhập của cháu cũng ổn ạ, có những vụ cháu còn được trả lên đến hàng triệu yên, với cả cháu cũng đươc thừa kế tài sản của bố mẹ nên cũng khá giả ạ” – Haruka trả lời.

“Thành đạt ghê ha, nhớ nhìn mà học tập nhé cháu trai, chẳng như mày, chả mấy khi kể gì với ông về thu nhập gì cả, làm ông lo, ông lại gửi tiền lên, mà chúng mày còn trả về làm ông buồn lắm…”

“Ông, vâng thế cháu cũng thú thật ạ, cháu cũng kiếm cũng không nhiều lắm đâu ạ, nói chung cũng đủ ăn, tầm nào dư giả lắm cũng có nửa triệu một tháng thôi ạ, chứ lên đến hàng triệu thì cháu cũng chưa với được ạ…” – Takashi vò đầu, bứt tai nói…

“Thế hả, mày còn phải cố gắng lắm đó, cháu trai ạ, đàn ông phải đi làm trụ cột gia đình chứ, có phải không, chưa gì đã thua cả vợ tương lai của mình rồi, buồn ghê đó” – ông nói...

Bỗng có tiếng văng vẳng ra trong bếp…

“Onii-san, bà bảo mọi người vào phòng ăn dùng bữa trưa, anh bảo chị và ông vào đi ạ” – Naomi nói.

“Ừm, anh biết rồi, thế nhé” – anh cúp máy.

“Cũng đến giờ dùng bữa trưa rồi, tất cả chúng ta cùng vào thôi” – Takashi nói với Haruka và ông nội mình.

“Được rồi, thế có gì ông hỏi mấy đứa sau” – ông nói.

Sau bữa trưa, đến 3h chiều, Zentaro-san cùng cả gia đình lên đường trở về Tokyo…

“Bố mẹ, nhà con đi đây ạ, mấy hôm nữa con lại về, bố mẹ đừng lo…”

“Anh nhớ bảo vợ anh giữ gìn sức khỏe, tôi ngóng con dâu tôi về ăn cơm với hai ông bà già này lắm rồi, nhớ bảo hai đứa trẻ nhanh làm đám cưới nhé, chứ không tôi không chờ được, phí lắm…”

“Vâng bố, con biết ạ, con đi đây ạ…” – Zentaro-san trả lời

“Ông bà, chúng cháu xin phép đi đây ạ, tết chúng cháu lại về, ông bà đừng lo” – Takashi nói…

“Đi cẩn thận nhé, về hai đứa nhớ gọi điện lại cho ông…”

Đến lúc ra bãi đỗ xe, sau khi chất đồ lên xe oto, Takashi đóng cốp rồi định leo lên oto nhà mình, bố anh ngăn lại, Zentaro-san nói…

“Taka-tan, mày đi đâu đó cùng với Haru-chan đi, thấy hai đứa chẳng chịu mở miệng nói chuyện với nhau gì cả, bố thấy hoài nghi đó, chốc tối về nhà sau cũng được…”

“Vâng, con biết rồi ạ” – Takashi trả lời…

Thế là Takashi đi cùng oto chung với Haruka, trong cả một quãng đường dài hơn một tiếng rưỡi, họ không nói chuyện gì với nhau, Haruka lái xe về nhà cô, cả hai người họ đi lên căn Penthouse, vừa vào đến phòng khách, Takashi lại ngồi xuống Sofa, tự kỉ ám thị, Haruka vào phòng ngủ thay đồ, sau đó cô đi ra phòng khách, cũng ngồi xuống sofa cùng anh, cả hai chẳng nói gì với nhau.

Không khí cực kì im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù từ quạt trần trong bếp ăn, Haruka vẫn tập trung vào công việc trên máy tính, Takashi lén chạm vào tay cô, Haruka nhanh chóng ngả vào bờ vai Takashi, họ nắm tay nhau, dù không nói gì, họ đều hiều ý nhau…

Takashi định nói gì đó, nhưng Haruka lấy ngón trỏ chạm vào môi anh, cô mỉm cười và lắc đầu, rồi ôm anh một cái, Takashi hiểu ý, anh dựa vào cô, cả hai người ngồi với nhau một hồi lâu, bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại, cô nhận được tin xấu…

“Mai chúng ta bắt đầu tiến hành hầu tòa, phiền cháu chuẩn bị các bằng chứng để bào chữa cho anh ấy, cô hi vọng mọi thứ sẽ ổn” – Phu nhân Chifuyu nhắn qua điện thoại…

“Có chuyện gì không ổn sao, Haruka”

“Chú bị khởi tố rồi, bây giờ chúng ta phải làm gì…”

“Em bình tĩnh, chắc chắn phải có cách giải quyết, nếu cần gì anh sẽ giúp…”

“Vâng, em hiểu mà, nhưng đây là cuộc chiến của riêng em, anh chỉ có thể làm khán giả thôi, được chứ”

“Ừm, anh sẽ làm hết sức để cổ vũ cho em, Haru”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.