Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 68




Ngày hôm sau, Takashi và bố anh đưa rất nhiều đồ lên oto, vì cốp xe có thể chứa được rất nhiều thứ nên về cơ bản không quá khó khăn khi sắp xếp chỗ để đồ. Zentaro-san nói đùa…

“Bố nghe đâu là một người con gái giỏi giang phải tự mình mặc được Kimono mà không cần nhờ sự trợ giúp của ai, nói thế thôi chứ nếu con mà tìm được đứa nào như thế bố chấm làm con dâu luôn...”

“Bố hài hước ghê đấy, với cả bây giờ bố hay con lái xe đây ạ, cũng may là lái xe đến đấy cũng không quá lâu, cũng tầm hơn tiếng rưỡi…”

“Mày lái đi con trai, tại vì nếu bố không đi xe này nữa thì bố cũng cho mày con xe này mà…”

“Bố thật là rộng rãi ghê” – Takashi cằn nhằn…

Họ lái xe đến nhà ông ngoại Takashi ở Okutama, khi đến nơi, Takashi và bố anh đỗ xe ở sân nhà, dỡ đồ xuống khỏi xe, ông nội anh chống gậy ra sân nhà, Zentaro-san nói…

“Bố, con về rồi, dạo này bố thế nào ạ ?”

“Con chào nội, nội dạo này sức khỏe thế nào ạ”

“Anh về rồi à, Zen, thế là tốt, con gái tôi dạo này ổn chứ, với cả Taka-tan cũng lớn ghê, lấy vợ chưa cháu”

“Nội cứ đùa cháu, nhưng mà cháu cũng có bạn gái rồi ạ…” – Takashi ngại ngùng trả lời.

“Thế là tốt, nhà ta thoải mái phòng ngủ, lâu rồi nhà anh mới về thăm tôi, tối nay ở lại một đêm đi, mai về”

“Vâng, con nghe theo chỉ đạo từ bố ạ, để con vào giúp mẹ nấu ăn” – Zentaro-san nói…

“Không sao, hai bố con anh vào trong nhà, tôi hỏi chuyện…”

Ngồi được một lúc, ông ngoại Takashi nói…

“Taka-tan, trước lúc ông nhắm mắt, ông có một tâm nguyện, ông muốn thấy chắt trai mình, dù sao là đích tôn, nên ông yêu cầu mày phải có vợ, và một thằng con trai để nối dõi tông đường, mà thôi, nếu là con gái cũng không sao, nhưng kiểu gì cũng phải có chắt để ông bế, nghe chưa”

“Bố không biết gì đâu nhé, mày cứ ở đây nói chuyện với ông, bố xuống giúp bà nấu ăn đây, thế nhé…”

“Bố, đợi đã, với cả con còn chưa có dự định lấy vợ mà nội…” – Takashi khóc ròng…

“Mày cứ bình tĩnh mà làm con ạ, nội ngóng chờ được thấy cháu dâu tương lai lắm rồi đó, không biết nội có sống được thêm để nhìn thấy chắt của mình, vào được lớp một không đã, Hự…hự…”

“Ông, ông có sao không ạ, cháu biết rồi ạ, cháu sẽ cố gắng”

“Tốt lắm, ông kì vọng tất cả vào mày, cháu đích tôn của ông ạ”

Sau đó, họ ăn trưa cùng ông bà nội của mình…

Trong khi đó, Haruka và Naomi ăn trưa tại nhà anh, cả hai người họ nói chuyện khá nhiều…

“5h chiều nay, sau khi xong việc ở văn phòng, chị sẽ lái xe đưa em về quê nội nhà em, hi vọng em nhớ đường…”

“Vâng, em còn nhớ đường, chị yên tâm, hồi bé gia đình em thường về quê nội mỗi dịp đầu năm mới ạ…”

“Thế thì tốt, chốc nữa chị phải quay lại văn phòng, nhớ nhắc chị qua đón đó…”

“Vâng ạ, để em báo với Onii-chan…”

“Đừng, không được bảo với anh ấy là chị đến, chỉ được bảo là bạn em đưa em đên thôi…”

“Vâng em hiểu rồi ạ, chị cứ yên tâm…”

Sau buổi trưa, Takashi lấy bộ đồ câu của ông, anh và bố mình lái xe đi ra hồ cách đó vài cây để câu cá…

“Chán quá, con chẳng câu được con nào cả…” – Takashi than thở

“Con trai, chưa gì mày đã nản vậy, phải cố gắng lên chứ” – Zentaro-san động viên

“Nói như bố thì dễ quá, tại vì bố câu được đầy một xô cá mà”

Chợt có cuộc gọi đến điện thoại của Takashi…

“Onii-san, em sẽ về quê luôn, bảo bố nấu thêm đồ ăn cho bọn em nhé, em có một người bạn”

“Hơi bất ngờ ghê, nhưng được rồi, thế nhé…” – Takashi nói…

Sau đó hơn một tiếng rưỡi, Haruka và Naomi-chan cũng đến được tới nhà ông bà nội Takashi…

“Con chào nội, con về rồi đây ạ” – Naomi nói, cô và Haruka bước vào nhà…

Lúc này cả nhà đang ngồi chuẩn bị ăn tối với nhau, Haruka và Naomi bước vào phòng ăn.

“Naomi, về đến nơi rồi à, ủa, tại sao Haruka lại ở đây”

“Cháu chào cả nhà ạ, cháu là Haruka, bạn gái của Takashi ạ”

Ông bà nội bỗng nhiên tròn xoe mắt, Takashi thì chẳng biết nói gì cả:

“Thằng này ấy thế mà giỏi, cháu quả là không khiến ông bà thất vọng mà, với cả bao giờ hai đứa kết hôn với nhau đấy, ông bà tò mò đó”

“Kết hôn, bây giờ có hơi vội không ạ, cho cháu thêm thời gian” – Takashi ngại ngùng nói…

“Không được trì hoãn nữa đâu, một là cháu chốt kèo, hai là để ông bà quyết, cháu tính như thế nào ?”

“Bố, Nao-chan, cứu con với” – Takashi cầu cứu…

“Onii-chan tự lo nhé, em đói rồi, em với bố ăn trước đây” – Naomi nói

“Phải ha, ăn thôi” – Zentaro-san hùa theo…

“Có vẻ cháu nói không nhiều thì phải, Haru-chan, ông bà ấn tượng với cháu đó…”

“Vâng, có gì xin ông bà chỉ bảo, cháu cũng sẽ làm cháu dâu tương lai của ông bà, nếu có thể” – Haruka nói, Takashi hét lên “Hả…”

Sau bữa ăn, Takashi và Haruka lại ở chung một phòng…

“Ông bà thiệt tình…” – Takashi than thở, Haruka vẫn không nói gì. Cô nhìn ra cửa sổ…

“Haru, anh muốn, cho anh xin lỗi về chuyện lần trước…”

Haruka vẫn không nói gì, Takashi ôm lấy cô, anh nói…

“Kể cả bây giờ em vẫn còn giận anh đi chăng nữa, hãy cho anh…"

“Taka ngốc, em mới là người có lỗi, anh hiểu chứ”

“Thì có sao đâu, vì dù sao anh cũng yêu em mà, hòa nhé”

“Vâng” – Haruka quay về phía anh, nói…

Một lúc sau…

“Nhắc mới nhớ, em để quên đồ trên oto, anh giúp em ra lấy nhé”

Haruka và Takashi đi bộ ra bãi đỗ xe, xe của Haruka để ngay cạnh xe của nhà Takashi, anh mở cốp xe ra và lấy đồ, trời tối om, vì khu đỗ xe không có đèn đường…

Bất chợt, Takashi vấp phải viên gạch trên đường, anh ngã, kéo theo cả Haruka ngã sóng soài…

“Takashi, nhẹ tay thội, xấu hổ ghê đó, thế nào, nó có mềm không ?”

“Haruka, anh xin lỗi” – Takashi đỏ mặt nói.

Tình cảnh của họ hiện tại chắc ai cũng biết…

Sau đó, họ quay lại nhà, Naomi đang ngồi xem TV, thấy Takashi và Haruka bước vào, cô nói…

“Anh chị mới về ạ, có dưa hấu em bổ sẵn, hai người ngồi xuống ăn đi ạ”

Cả ba người họ ngồi ăn dưa hấu, Takashi hỏi Naomi…

“Nao-chan, anh biết là mày muốn anh khai ra, nhưng mà không đâu, chẳng có chuyện gì hết cả…”

“Anh cứ nói đi, nghĩa vụ của em là phải khai báo tất cả cho ông bà yên tâm, kể cả việc cả hai người chim chuột trong phòng ngủ đi chăng nữa”

“Em đùa anh à, có cần thiết phải thế không, không gian riêng tư của cặp đôi thì không được xâm phạm, hiểu chứ Nao-chan”

“Nhưng đây là lệnh của Ojii-san, đến cả bố còn không dám cãi, anh hiểu chứ ?” – Naomi quả quyết.

“Xin lỗi, nhưng chị có một thắc mắc, thế em muốn chị và Taka ngủ thế nào để em tiện theo dõi nhất vậy ?” – Haruka hỏi…

“Em sẽ mang Futon vào phòng anh chị, còn hai người cứ nằm trên giường như bình thường”

“Ok, Đã hiểu” – Haruka nói.

“Thật sự bó tay với hai người này mà” – Takashi nghĩ…

Thế là buổi tối hôm đó, Takashi chẳng thể ngủ nổi, nhưng Haruka ôm anh ngủ ngon lành, còn Naomi thì…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.