Takashi mở cửa nhà, cơ thể của anh lúc này rất uể oải, anh sắp xếp đồ đạc, Naomi và Zentaro-san làm bữa tối, Haruka thì kiểm tra mọi thứ của mình trong lúc đi vắng, sau bữa tối, Haruka xin phép về căn hộ áp mái của cô, Takashi có một buổi tối dễ chịu nhưng khá trống vắng, anh nghe nhạc, đĩa than quay chầm chậm, không khí thật buồn tẻ…
“Onii-chan, mai Hanami nhận xe oto, cả nhà chúng ta được cậu ấy mời đi ăn, mai anh đưa cô ấy đi nhận xe nhé, em cũng chẳng rành về oto lắm nên em cũng chỉ biết thế thôi, thế nhé”
“Ừm, vậy bảo bố mai chở cả nhà đi, bảo cả Haruka đi cùng cho vui”
Cơ mà đến đây Takashi đắng miệng, như kiểu anh chẳng thể quên cô mọi lúc mọi nơi. Anh nhớ lại…
“Nếu tình yêu chỉ là giao ước, tình yêu đó mãi mãi sẽ đầy đau khổ, chi bằng nên tự giải thoát cho nhau”
“Nếu như quá khứ chính là bi kịch lớn nhất, thì ít nhất hãy để tương lai xoa dịu nó đi, mình không bao giờ quan tâm về chuyện hợp hay không hợp, bởi vì nếu đã yêu nhau, thì chẳng có rào cản gì ngoài chính chúng ta cả, mình tin là vậy” – Takashi nói…
“Cái tôi của mình quá lớn, nó sẽ là trở ngại của cậu trong tương lai, vì thế, nếu tình bạn của chúng ta tan vỡ, ít nhất tôi cũng muốn xin lỗi, bởi vì những gì chúng ta bất đồng với nhau, ít nhất chúng ta còn quan tâm đến nhau, còn nếu không, cũng chỉ đơn giản là sự im lặng”
“Mình đã hiểu, nếu có gì không phải, bỏ qua cho mình nhé Haru-chan” – Takashi vui vẻ nói.
“Taka ngốc” – Haru quay mặt ra chỗ khác, nói.
Quay lại thời điểm hiện tại, Haruka ở trong phòng ngủ của cô, cũng ôm gấu bông, tỏ vẻ mặt hờn dỗi…
“Taka đại ngốc” – cô nói…
Có tiếng chuông điện thoại, cuộc gọi từ Naomi-chan, Nao kể các chuyện vừa xong cho Haruka, sau đó, lúc chuẩn bị cúp máy, cô nói.
“Ừm, thế chiều mai chị qua đón em, có gì tính sau…”
Trong lúc vừa rồi, ở nhà Takashi…
“Đúng rồi, phải mời Onee-san, anh gọi cho chị ấy nhé”
“À phải ha, chị ấy bảo là hôm đấy ăn tối nhà chủ tịch Hiroshi, có khi không đi được”
“Vậy hả, với cả anh gọi lại đi, em không tin đâu”
“Ô kìa, tin anh đi mà Nao-chan, không có vấn đề gì đâu mà…”
Zentaro-san mở cửa phòng anh, ông nói.
“Taka-tan, mấy hôm nữa mày với bố về quê ngoại, kiểu gì cũng phải đi đấy…”
“Vâng, thế bao giờ đi ạ…”
“Sáng ngày kia, đi Okutama, biết là gần nhưng về đấy ở một tối xong sáng đi sớm, về thăm ông bà ngoại”
“Em ở nhà trông nhà một hôm có được không, bỏ một mình ở nhà cũng không yên tâm”
“Anh cứ yên tâm, đằng nào em cũng lớn rồi, với cả anh đáng lo hơn em đó” – Naomi nói
“Thiệt tình, thế mọi chuyện giao phó cho em…”
Sau đó, bố anh và Naomi về phòng, Takashi đi ngủ sớm…
Chiều hôm sau, Hanami đến Showroom để nhận xe, oto của mới mua cũng thuộc hiệu BMW, với cả Naomi,Takashi và Zentaro-san cũng đi cùng…
“Thấy bảo hôm trước ra showroom cháu tìm mãi không được chiếc xe ưng ý mà, sao bỗng nhiên chốt kèo nhanh thế, mới được trả cát-xê cao hơn à…”
“Không đâu ạ, cháu đặt mua mẫu mui trần mới nhất thôi ạ, nhìn cũng hợp nhãn nên cháu mua luôn”
“Ra thế, nhớ đi xe cẩn thận đấy, cháu mới có bằng lái, nếu không hiểu cái gì qua Takashi-kun chỉ cho cháu, mấy món lái xe nó rành lắm…” – Zentaro-san nhắc nhở…
“Vâng, cháu cảm ơn ạ” – Hanami nói.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, Hanami sau đó đã tự lái xe đến nhà hàng gần đó, dù rằng phải nhờ Takashi ngồi cạnh kèm cô lái mới yên tâm được…
“Cảm ơn anh ạ, mấy nữa em lại phải nhờ anh tiếp, mong anh không phiền”
“Không sao mà, anh thoải mái thời gian lắm, đừng lo…” – Takashi cười…
Bữa tối diễn ra vui vẻ, sau đó Takashi lái xe đưa Hanami về nhà cô rồi đi tàu điện ngầm về nhà. Trước khi về đến nhà, anh có ghé qua cửa hàng tiện lợi mua vài thứ.
“Cũng gần khuya rồi, nhanh mua đồ để còn về thôi” – Takashi lẩm bẩm…
Trong khi đó, tại gia đình chủ tịch Hiroshi, Hotaru-san và luật sư của mình, Kuriko đã gửi đến cho họ một tin sét đánh, đi kèm đó là thư của tòa án, họ gửi triệu tập chủ tịch Hiroshi đến…
“Đúng là “Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát” mà, anh sẽ không thể thoát khỏi nhà tù đâu, sáng mai anh sẽ tự đến tòa, họ cho xe hộ tống rồi, việc cần làm bây giờ là ăn một bữa thật ngon, anh sẽ dùng thứ đồ rẻ tiền nhất ở trong tù, ít nhất bảo họ lắp cho anh TV ở phòng giam riêng được chứ”
“Anh đừng nói thế được không, em sẽ tìm cách cứu anh, em sẽ bảo Haruka-chan, con bé sẽ nghĩ cách, kể cả Hotaru có muốn hất cẳng chúng ta, cũng không thể để cô ta dễ dàng thế được…”
“Chifuyu, vô vọng thôi, anh phải đi, nhưng anh sẽ cố gắng, để em không phải lo cho anh, hôn các con đi ngủ giùm anh, gửi lời đến chúng nó, bố không phải người bố tốt, bố xin lỗi…”
“Bố, con nghe được hết mọi chuyện rồi, đáng lẽ ra từ đầu con chịu lắng nghe bố, chúng ta đã tốt hơn, con xin lỗi, nhưng mà con chỉ có thể cầu mong cho bố thật tốt, mong bố mẹ…” – Shinji nói.
“Anh không được nói như vậy, chúng ta sẽ tìm cách giúp bố, phải không mẹ” – Cecilia nói.
“Mẹ sẽ cố gắng, không ai lấy bố của các con đi được đâu, đừng lo…” – Chifuyu-san nói.
Còn lúc này, Touka-san đang gọi điện trực tiếp cho Hotaru, không khí đầy sự căng thẳng, cô nói:
“Hotaru, chị nghĩ là mọi thứ đơn giản thế sao, tôi sẽ không cho chị có cơ hội thắng dễ thế đâu, kể cả vụ dotcom hay biển thủ đi chăng nữa, đừng nghĩ chị có thể qua mặt chúng tôi lần nữa…”
“Em gái ngây thơ quá đó, chị sẽ không nương tay đâu, bởi vì chị phải chiếm lại những gì đã và sẽ thuộc về chị, những gì mà chị gái quá cố của em và thằng chồng chết tiệt của nó phải trả giá, nếu muốn em có thể bàn lùi, nhưng hãy nhớ bàn cờ này là của chị, không phải của em, tạm biệt em gái”
Hotaru-san đang ở trong phòng làm việc của mình ở khu Muromachi, cùng với Kuriko và Kazuha, họ đang nói chuyện với nhau, tuy nhiên mọi thứ đều được giữ kín…
“Mẹ, mọi thứ có vẻ rất thuận lợi cho chúng ta, với đà này mẹ hoàn toàn có thể lấy ghế thống lĩnh tập đoàn và lật đổ nhà Kaneki nếu muốn, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi” – Kazuha thông báo.
“Tôi đảm bảo là sẽ đánh bại Haruka Kaneki, chiến thắng sắp về tay chúng ta, nhưng hiện tại cũng không cần thiết làm gì nhiều, chỉ cần chờ kịch hay để xem thôi” – Kuriko nói thêm
“Nói thế thôi, hiện tại Erika đi trăng mật với bạn trai mình, chúng ta có thể chơi bài úp nếu muốn, vì dù sao nó cũng đã mở được đường đến đây cho chúng ta, bây giờ khi có thể tự do hành động, mẹ sẽ nắm lấy thời cơ nhanh nhất có thể, thậm chí có thể trừ khử bất cứ ai cản đường chúng ta, nếu cần.”
Rõ ràng, là Hotaru-san đã có trong tay một thế lực, và khi mẹ con nhà Kojima lên ngôi, sẽ không ai có thể cản được, nhưng liệu một cuộc hỗn chiến có diễn ra.