Đám cưới của Jurgen và Eri diễn ra suôn sẻ, nhưng đến đoạn cô dâu tung bó hoa, tất cả các cô gái đều xông vào tranh nhau bó hoa, trong khi đó Haruka và Takashi vấn đứng ngoài nói chuyện với Shinji, có tiếng gọi, Haruka quay đầu ra và…
“Bó hoa kìa…” – họ thốt lên, nó đang nằm gọn trong lòng Haruka, cô cảm thấy khó hiểu…”
“Kết hôn sao, nhưng mà kết hôn với ai bây giờ nhỉ ?” – Cô nghĩ, Shinji nói thêm:
“Chúc mừng chị, em rất háo hức tới đám cưới của chị, nhớ mời mọi người đi ăn cưới đầy đủ nhé”
Trong khi đó, Takashi cứ mải nhìn Haruka ôm trên tay bó hoa của cô dâu, thời khắc này thật tuyệt diệu…
Sau đó là những lời phát biểu của cô dâu, chú rể, đám cưới diễn ra đến tận tối.
Sau bữa tiệc trưa, nơi mà các vị khách dành thời gian cho đến tối có lẽ là Casino, có người chơi một mạch đến tối, nhưng cũng có người muốn dành thời gian nghỉ ngơi ở sofa để đọc sách, trò chuyện hoặc làm việc riêng, tất nhiên nếu so với sòng bạc pở Monte Carlo, ở đây chưa xịn bằng, nhưng ít nhất là nó đã thỏa mãn nhu cầu của mọi người. Đến buổi tối là khoảng thời gian mà cô dâu và chú rể có thể tự do trò chuyện với khách mời, hoạt động của bữa tiệc tối mới là đáng chú ý.
Dạ tiệc diễn ra tại chính nơi đã tổ chức đám cưới hồi sáng, bầu trời đêm trong và mặt trăng rất sáng, người ta bố trí sofa và rất nhiều bàn trà nhằm tạo cho khách sự thoải mái, người ta khiêu vũ, hát hò, trên nền nhạc sống, một chút Jazz và Concerto, tiệc buffet và pha chế rượu,… đúng chuẩn của một bữa tiệc của giới siêu giàu.
“Nào, sao chúng ta không nhảy một điệu Valse một chút nhỉ, Takashi-san” – Hanami nói…
“Phải ha, với lại anh cũng muốn nhảy với em một chút, nghe đâu em nhảy giỏi lắm…”
Hanami và Takashi nhảy với nhau, họ nói chuyện với nhau một hồi lâu…
“Đó chỉ là vũ đạo thôi mà, cơ mà bầu không khí hôm nay lãng mạn thiệt đó…” – Hanami nói thêm
“Đúng rồi, em đã từng nói đến cá cược ngựa đua ở các trường đua nội địa, nó như thế nào, giải thích cho anh được không vì anh cũng chưa xem đua ngựa bao giờ”
“Đó là thú chơi của giới siêu giàu, em đã từng thử và trúng ngay lần đầu, nhưng đấy cũng là lần duy nhất em thử cá cược đua ngựa, mà không có gì quan trọng đâu Takashi-san ạ”
“Ừm, thế em thích làm gì giờ này…” – Takashi và Hanami vẫn tiếp tục nhảy…
Haruka nhìn thấy nhưng cô cũng không phản ứng gì, Zentaro-san thì ngồi hút thuốc với các quý ông khác, trong khi Reine-san vẫn đang nói chuyện với ly rượu trên tay, Shinji thì ngấu nghiến buffet, Naomi thì nhìn ngắm khung cảnh trời đêm đầy tuyệt đẹp…
Bữa tiệc kết thúc khá muộn, ngay ngày hôm sau, lễ kí hợp đồng giữa hai tập đoàn là Kerschel AG và Kaneki INC diễn ra, khác với buổi tiệc vui vẻ hôm qua, lễ kí hợp đồng hôm nay cực kì nghiêm túc vì phải tổ chức đàm phán từ sáng, rồi mới kí hợp đồng ngay đầu giờ chiều, không khí hôm nay khác hẳn, vì đại diện pháp lý hôm nay lại chính là Haruka…
Trong khi đó, gia đình Sumimoto rời resort đi xả hơi, Takashi và Hanami cùng đi đến Monte Smith, họ đến để tham quan thành phố, có rất nhiều chỗ để tham quan trên đảo, nói chung là rất nhiều chỗ để có thể ghé thăm, đến buổi trưa, họ ăn trưa tại một nhà hàng hải sản gần bờ trên đảo, đi đến Hy lạp, tuy không thể thăm thủ đô Athens, nhưng đảo Rhodes đã đáp ứng được nhu cầu du lịch của họ.
“Chỉ mấy ngày nữa thôi là phải đi về rồi đó, nói chung mấy đứa cứ tận hưởng hết đi, cả em nữa đó Reine ạ, em nên dành thời gian cho bản thân mình nhiều hơn, vì dù sao các con đã lớn hết rồi”
“Zen-kun, nghề của anh và của em khác nhau mà, nhưng mà anh nói thế thì em sẽ suy nghĩ, với cả hôm nay em sẽ chi đậm một chút cho cả nhà mình, yên tâm đi…” – Reine-san trả lời.
“Lâu rồi mới thấy vợ chịu chơi như vậy, với cả mấy đứa gọi món gì thế, tôm hùm cũng được, nhưng phải ngon đó nghen, phải nhét đầy dạ dày mới được” – Zentaro-san nói.
Còn Hanami cứ nắm tay Takashi cả buổi, cô đi đến đâu kéo theo anh đến đó, đôi khi mải chuyện trò cùng Naomi-chan, họ đi với nhau đến các di tích trên đảo, cửa hàng trong thành phố, có khi là các tiệm bánh ngọt để uống café, họ nói chuyện với nhau khá thân thiết, đến chiều muộn , trước khi về, đứng ở một con đường ven bờ biển, Hanami quay mặt về phía Takashi, cô nói…
“Cảm ơn anh vì ngày hôm nay, em vui lắm, Taka-kun”
“Không có gì đâu, nếu muốn đi chơi tiếp, anh rất sẵn lòng”
“Vậy, làm phiền anh một chút, em muốn anh…”
“Anh xin lỗi, anh không thể, Hanami, anh có người mình yêu rồi…”
“Haruka có phải không, em biết mà, không sao đâu”
“Thực ra cũng không hẳn, anh đang tìm kiếm người mà anh đã gặp năm xưa, trước khi anh gặp cả em và Haruka, cô ấy khiến cho anh cảm thấy anh đang đứng ở nơi mà mình thuộc về, anh chỉ được gặp cô ấy có một lần, anh ước mình có thể gặp lại cô ấy lần nữa…”
“Thế anh có thể kể cho em đôi chút về cô ấy được không” – Hanami nói.
Một lát sau, Takashi trở về khu resort, anh đang ngắm nhìn mặt trời từ từ lặn xuống biển, rồi quay ra đằng sau, thấy Haruka đang tới gần anh…
“Mọi thứ hôm nay thế nào, Haruka” – anh hỏi.
“Mọi thứ vẫn ổn, Takashi” – cô trả lời.
Họ im lặng với nhau một hồi lâu…
Sau bữa ăn tối, lúc này Haruka và Takashi đang dọn đồ đạc của mình để chuẩn bị lên máy bay trong sáng mai, Takashi bỗng nhiên nhớ ra gì đó, Haruka nhìn thấy anh thẫn thờ bên cửa sổ…
“Hãy nói em nghe anh đang nghĩ gì, được không Takashi”
“Anh đang nhớ lại một chuyện từ rất lâu rồi, cơ mà anh không thể kể cho em được, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, anh không muốn như thế…”
“Taka ngốc, nếu yêu nhau, thì ai cũng phải chấp nhận mọi thứ của nhau, kể cả quá khứ, tính cách người đó ra sao, em không ngại đâu, bởi vì em không còn ai, ngoài anh cả” – Haruka thành thật nói.
“Anh nhớ hồi nhỏ, anh có thấy một cô bé đội mũ rộng vành, mặc một chiếc váy trắng, cô ấy có mái tóc màu bạc giống em, nhưng dài đến ngang vai, lần đầu tiên anh thấy cô ấy, anh dường như cảm thấy thổn thức, cô ấy chỉ qua nhà anh một lần, ngoái lại nhìn anh xong rồi bỏ đi không quay trở lại, anh muốn tìm lại cô ấy, nhưng anh không bao giờ tìm được”
Haruka sốc nặng, cô bé năm đó đã khiến Takashi thầm yêu lại chính là cô, sau khi Haruka bỏ Takashi đi và không còn gặp lại nhau nữa thuở thiếu thời, Haruka đã quay trở lại nhà anh, lúc này, anh chuẩn bị chuyển đồ giúp mẹ anh bay đi Mỹ, anh thấy cô nép qua khe cửa trong một bộ trang phục đầy nữ tính…
“Xin lỗi, chúng ta đã từng gặp nhau thì phải, cậu là”
Takashi mở cửa ra, anh nhìn thấy cô đứng trước cửa nhưng giường như khoảng cách của họ khá xa…
“Quên tớ đi, Takashi” – Cô ấy lẩm bẩm rồi bỏ chạy…
Quay trở lại, Takashi nói thêm…
“Hồi đó, anh cũng không nhớ được nổi cô bé đó tại sao lại biết tên mình, có một cảm giác gì đó rất quen thuộc nhưng cũng rất lạ, hồi đó anh nghĩ đã tìm được người con gái của đời mình, nhưng tại sao anh lại chẳng nhớ được gì hết…”
“Em hiểu rồi, đừng nói nữa, Takashi”
“Em giận anh phải không, Haruka”
“Không, em không giận” – Haruka nói, cô cũng không nói gì thêm…
Haruka và Takashi không nói với nhau lấy một câu trong toàn bộ chuyến bay về nước, còn Naomi và Hanami có những kỉ niệm để đời, mọi chuyện không có gì đáng nói cho đến lúc máy bay hạ cánh tại sân bay, họ lấy đồ và lên đường về nhà…