Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 65




Ngày diễn ra đám cưới của Jurgen và Eri, trời trong xanh, nắng vàng, không quá gắt, đúng chất thời tiết Địa Trung Hải, đám cưới của họ có đông những người thuộc giới siêu giàu đang nói chuyện tại những bàn tiệc khác nhau, trên tay mỗi người cầm một ly Champagne, phục vụ bàn hối hả chạy đi chạy lại phục vụ đồ uống cho từng bàn, những nhạc công chơi nhạc cổ điển nhằm tạo không khí quý phái cho buổi tiệc, xa xa là những chiếc du thuyền, thuyền buồm kiểu Caravel đang di chuyển trên biển…

Trong khách sạn, Takashi mặc một bộ Vest hoàn chỉnh, anh còn đang lăn tăn đến chuyện công việc ở Tokyo, nhưng một lúc sau thấy Haruka ra ngoài, anh nhìn thấy cô mặc một bộ Tuxedo, trong khi Zentaro-san mặc một bộ Suit đơn giản kiểu Anh Quốc, Takashi nói…

“Haru, sao em không mặc váy dạ hội, tại sao lại mặc Tuxedo vậy ?”

“Nó không đẹp sao, Taka ?” – Haruka tò mò hỏi.

“Không phải, nó đẹp mà, nhưng mà em nên mặc chiếc váy hôm nọ trong sinh nhật anh, phối với cả một chiếc áo blazer sẽ hay hơn, nhưng mà lần sau, trong buổi sinh hoạt chung của câu lạc bộ quý bà, em có thể mặc nó…” – Takashi nói…

“Bộ váy đó em chỉ mặc để anh nhìn mà thôi, em sẽ mặc nó trong các dịp đặc biệt của gia đình mình, với lại hôm nay mặc Tuxedo có sao đâu, mà với lại anh đeo cái này lên này, đây là thứ phải đi kèm với Suit…”

Takashi mở chiếc hộp ra, một chiếc đồng hồ của Bell & Ross, giá ngót nghét 200 ngàn yen, Haruka nói thêm…

“Đáng lẽ em phải mang nó hôm sinh nhật anh để tặng anh, nhưng mà em quên mất, em chỉ nhớ bức tranh thôi, bây giờ nó là của anh, giữ nó cẩn thận nhé”

“Ừm, em yên tâm, anh thích nó lắm đó, cảm ơn em”

Haruka không nói gì thêm, Naomi và Hanami đi ra với bộ váy dạ hội lộng lẫy và kiều diễm, đi kèm với giày cao gót, nhưng mà Hanami lại đi một đôi giày kiểu ballet, Naomi và Hanami còn nói chuyện với nhau trong lúc ra ngoài…

“Hanami-chan, đi giày cao gót đẹp hơn mà, cậu đi sẽ hợp lý hơn đó”

‘Mình không thích giày cao gót, mình đi đôi giày này sẽ dễ chịu hơn”

“Chịu cậu đấy, mình không thuyết phục được thêm nữa đâu…” – Naomi nói.

“Hai đứa chuẩn bị đi thôi chứ nhỉ, không lỡ giờ mất, với cả mẹ nó chắc giờ này phải xong rồi chứ nhỉ, sao hơi lâu vậy…” – Zentaro-san than phiền.

“Anh không thể kiên nhẫn một chút sao, phụ nữ bọn em tốn công trang điểm hơn bọn anh nhiều mà, vội làm sao được, mà Haru-chan này, tại sao con không mặc váy dạ hội, trong ảnh chụp sinh nhật lần trước của Taka-kun cô thấy con mặc chiếc váy đó đẹp lắm mà…” – Reine-san trả lời.

Haruka chưa kịp nói gì, Takashi đã cắt lời…

“Thôi cũng đến giờ rồi, mọi người nhanh chóng ra khu vực tổ chức tiệc đã, còn chuyện gì chúng ta sẽ giải quyết sau…”

“Cũng phải ha, chắc mọi người đông đủ rồi đó, đi thôi…”

Zentaro-san đang nói chuyện với vợ ông là Reine-san…

“Mà này, chuỗi vòng cổ của em đẹp đó, bà xã à, sau dịp này khi nào em rảnh nhớ về nước đó, đằng nào thì ai xa quê hương cũng phải nhớ nhà cả, anh giờ cũng muốn về đây ở lâu một chút”

“Thế sao anh không ở Nhật Bản luôn đi, hồi trước thì đòi sang Mỹ bằng được, bây giờ thì lại đòi về, với cả em làm cho bộ ngoại giao chứ có phải công ty tư nhân đâu mà muốn làm gì cũng được, chẳng qua em tới đây là do cơ quan được nghỉ để đi du lịch thôi mà…” – Reine-san cảm thấy phiền phức, nói.

“Chán ghê, tức là sau dịp này em lại bay về Mỹ, anh phải tầm sang tháng anh mới muốn về, với lại tầm nào vợ chồng mình được nghỉ lại đi New Orleans một chuyến mới được…”

“Với lại anh xem, mấy đứa trẻ nhà mình cũng phải ổn định mới được, lông bông thế nào chứ tất cả các bạn của em đều có cháu bế rồi kìa, ghen tị ghê” – mẹ Takashi đùa…

“Mẹ đừng có ép tiến độ như thế chứ, con còn trẻ mà, còn chưa được tận hưởng hết mà…” – Naomi nhăn mặt nói, tất cả mọi người đều cười…

Haruka không nói gì, Takashi thì nói chuyện với Hanami.

“Hanami này, cơ mà tối hôm qua em nói chuyện với mẹ anh lúc tối muộn phải không, thấy phòng hai đứa có vẻ ngủ muộn, với lại rò rỉ một chút được không” – Takashi hỏi…

“Bí mật, em không cho anh biết đâu, cơ mà Haruka-san mặc Tuxedo trông xinh thật, nhưng mà có vẻ hơi lạc đề so với bữa tiệc hôm nay thì phải…”

“À…thì…, cơ mà anh thấy mọi người có thể tới Milan để đặt may đồ mà, giá cũng rất rẻ nữa, có thể cá nhân hóa thoải mái, cần gì phải mua đồ của Hermes hay Chanel với giá đắt đỏ làm gì…”

“Hàng hiệu thì quan trọng nhất là thương hiệu anh ạ, mặc dù em cũng biết như thế, nhưng phóng viên mảng giải trí sẽ không tha cho em nếu em mặc đồ rẻ tiền đâu, thế nên anh phải biết là bọn em bắt buộc phải mua đồ xa xỉ” – Hanami giải thích.

“Amber và Cecilia đã chuẩn bị bàn riêng cho chúng ta rồi đó, mọi người lấy đồ uống nhé, với lại cô dâu với chú rể chốc nữa mới ra, mọi người có thể tách đoàn nói chuyện thoải mái” – Naomi nói thêm…

“Vậy, chúng ta thỏa thuận thế nhé” – Zentaro-san nói…

Trong lúc này, Zentaro-san và vợ ông nói chuyện ở bàn của gia đình Kaneki và Touka-san. Naomi và Hanami nói chuyện với Cecilia, Amber và các bạn của họ ở Thụy Sĩ và Áo. Haruka và Takashi đi cùng nhau, lúc này Shinji ra bắt chuyện với họ với ly Cocktail…

“Chào hai người, với cả em thấy đúng ra nếu Haruka-neechan mặc một chiếc đầm dạ hội sẽ hợp với bữa tiệc cưới hơn là bộ Tuxedo này, mặc dù chị mặc nó cũng rất xinh đó…”

“Cậu là người thứ n nói câu đó đó, may là Takashi giúp tôi không phải trả lời những câu hỏi đó, với cả lịch trình sẽ như thế nào vậy ?”

“Cái này chị không cần phải lo đâu ạ, bọn em sẽ thu sếp sau, với cả…”

Tiếng xì xào, bàn tán khi có một người phụ nữ bước vào buổi tiệc trở nên lớn dần, đó chính là Hotaru Kojima, cũng xuất hiện ở đây, một phần người ta khâm phục vẻ đẹp của mẹ cô dâu, nhưng cũng đồng thời thận trọng và kiêng dè…

“Có lẽ tôi là người đến muộn nhất trong bữa tiệc này, xin lỗi vì đã để các vị đợi lâu, nhưng mà không báo cho tôi lấy một tiếng gì trong đám cưới này là bất lịch sự đó”

“Ông thông gia, chúng ta có thể bàn chuyện làm ăn của tập đoàn ngài với tập đoàn của tôi, được chứ, tại vì dù sao, Chủ tịch tập đoàn đương nhiệm hiện tại không còn là Hiroshi Kaneki nữa, mà là vợ hắn, rõ ràng nếu nói về độ tin cậy cũng như quyền lực của tôi vẫn hơn hẳn bọn họ, phải không ?”

“Cô Kojima, thực sự rất biết ơn vì cô đã có mặt ngày hôm nay, nhưng mà dù sao thì tôi cũng đã hứa sẽ kí hợp đồng với họ rồi, thì tôi xin phép hẹn cô vào một dịp khác, khoan nói đến chuyện kinh doanh, hôm nay là ngày vui mà, đừng làm mọi thứ căng thẳng đến thế, với cả tôi không muốn thiên vị ai đâu, vả lại nếu có gì cần đảm bảo chúng ta có thể yêu cầu một quỹ tín thác ở Tokyo đứng ra làm chứng mà…”

“Cũng phải ha, thế tôi không làm phiền mọi người nữa, với cả, nâng ly chúc mừng đám cưới của con gái tôi đi nào, tôi không muốn thêm phần sốt ruột nữa đâu đó” – Hotaru-san nói…

Shinji đang nói chuyện với Takashi và Haruka, quay mặt ra và thấy cuộc gặp trên, anh nghĩ

“Hotaru Kojima-san sao, tại sao lại có thể là ở Rhodes nhỉ, rõ ràng chi tiết buổi tổ chức đám cưới hôm nay đã được giữ kín theo yêu cầu rồi mà, thật kỳ lạ”

“Shinji, cậu có vấn đề gì sao” – Haruka hỏi

“Không có vấn đề gì đâu ạ, Haruka-neesan, em chỉ đang suy nghĩ chút thôi” – Shinji trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.