Ở bên cạnh đó một dãy, là phòng của Hanami, Cecilia và Naomi, họ chọn hai phòng 2 giường bên cạnh nhau vì ở gần nhau, buổi tối có thể ngủ chung và nói chuyện thoải mái, trong lúc này họ vẫn tiếp tục tính kế sách cho Hanami.
“Tối nay sang đây giao lưu chứ nhỉ, mình và Cecilia sẽ ngủ phòng bên kia, Hannah-chan và Naomi-chan ngủ phòng bên này, nếu các cậu muốn, chúng ta có thể đi dạo xung quanh đảo bằng xe thuê, mình và Cecilia thay nhau lái, miễn là mọi người muốn – Amber nói.
“Nghỉ ngơi đi các cậu, tối nay bữa tiệc trước ngày cưới sẽ lớn đấy, với lại nghe nói có cả buổi offline bạn thân của cô dâu chú rể nữa, tối nay chuẩn bị thức suốt đêm nhé, với lại nếu đã như vậy chúng ta có thể vui chơi riêng một đêm trước khi cho cậu tinh thần tiếp cận Takashi” – Cecilia nói
“Cái này mình biết rồi mà, các cậu yên tâm, với lại không hiểu tại sao mọi thứ luôn luôn hướng về chiều hướng có lợi cho Haruka, họ ngủ chung giường với nhau, có phòng riêng tách biệt, có thể không phải phòng VIP nhưng cũng đủ dùng cho cặp đôi, nghĩ lại mình cũng không muốn khó chịu cũng không được, mà nghe đâu mẹ Naomi cũng bay sang đây đó…” – Hanami nói, Naomi nói thêm.
“Phải rồi, bố mình và Shinji vẫn đang chờ ở sân bay, chắc mẹ mình vừa đến rồi, mình đoán vậy”
Trong khi đó, máy bay của Reine-san vừa hạ cánh, nhìn thấy vợ xuống phòng chờ, Zentaro-san liền nghĩ ra kế trêu trọc vợ mình, ông nói…
“Xin lỗi, cô muốn quá cảnh ở đây hay tìm ai ạ, tôi thẫy cô có vẻ cần được giúp đỡ”
Reine-san biết thế cù vào những chỗ có máu buồn của chồng mình, Zentaro-san vội xin hàng…
“Anh thua, anh thua, bà xã tha cho anh được không, đùa chút thôi mà…”
“Cho chừa cái tội thích trêu vợ, may mà em được nghỉ phép, chứ nếu không thì cũng chẳng bay sang đây chơi được…” – Reine-san nói…
“Với cả nhóc Taka và Naomi-chan đâu rồi, mà cháu là ai thế chàng trai”
“Cháu là Shinji, con chủ tịch Hiroshi ạ, mà sao tên cô lại là Reine ạ ?”
“À, hồi trước tên cô là Reina, nhưng bố cô lại viết sai một chữ trong giấy khai sinh, thế là từ đó tên cô như thế này, nó không ảnh hưởng tới cuộc sống của cô nên cô cũng không đặt nặng quá”
“Con chúng ta lớn hết rồi mà, với cả bọn trẻ đang tự tìm tình yêu của đời mình, đừng lo cho chúng nó quá, bao bọc nhiều không tốt đâu bà xã…”
“Thôi được, mà đám cưới này lớn ghê, em không nghĩ em nằm trong danh sách khách mời đó…”
“Nói thế đủ rồi, chúng ta có phòng khách sạn rồi, bây giờ về khách sạn thôi, tối ăn tối nói tiếp”
“Hi vọng tối nay có Sake, chứ mọi khi Brandy và Whiskey em uống nhiều lắm rồi…”
“Reine-san của anh đúng là bợm nhậu mà, thôi được rồi, có gì thì bổn quan sẽ phục vụ phu nhân, thế nhé”
Họ đến khách sạn, phòng của Takashi và bố mẹ cậu ngay cạnh, thế nên…
“Chào hai đứa, hai đứa đi đâu thế” – Reine-san nói
“Chào bác, cháu là Haru đây ạ, lâu rồi mới được gặp bác ạ” – Haruka cúi đầu chào hỏi…
“Mẹ bay đến đây từ lúc mấy giờ thế ạ, chúng con đang định ra ngoài một chút” – Takashi nói thêm.
“Mẹ bay từ sáng sớm nay, với lại hai đứa không phải đặt nặng lễ nghi làm gì, chúng ta là người nhà mà, hai đứa đi đâu cũng được miễn là trước bữa tối nhé, Haru”
“Vâng, chúng con xin phép” – Haru và Taka nói.
“Okaa-san, lâu quá rồi đó, con muốn được gặp mẹ” – Naomi vui mừng nói.
“Mẹ đây, lớn thế rồi mà vẫn bám mẹ, trẻ con ghê đó Nao-chan”
Tham quan hòn đảo là việc đầu tiên mà Haruka và Takashi làm, sử dụng GPS cũng như thuê được một chiếc Jimny, nội thất trông khá nhỏ, không thể rộng như chiếc Ford Bronco mà Zentaro-san lái ở Mỹ, nhưng với một cặp đôi thì điều này chẳng liên quan gì cả, Takashi thì lái xe theo chỉ dẫn của lễ tân khách sạn, lái đi rất nhiều nơi cảnh đẹp trên đảo, thăm quan thành phố trên đảo…, còn Haruka thì mở cửa kính, cho làn gió thổi vào trong xe, cô ngắm khung cảnh xung quanh, thật thoải mái…
“Cảnh đẹp thật đó, Haruka” – Takashi nói, Haruka không đáp lại.
Haruka đeo một chiếc kính râm, mặc chiếc váy màu trắng, cô đang thư thái tận hưởng cảm giác của một chuyến đi du lịch xa, nhưng hơn hết là cô đang bên cạnh người mà cô yêu, và hơn cả Hanami, anh ấy với cô có sự liên kết bền chặt với nhau, mà bản thân cả hai người cũng không lý giải được.
Takashi đi xe vào trong một con đường nhỏ, lát gạch, như kiểu đây là một con đường thời la mã, dẫn đến một hồ nước trong xanh, họ xuống xe, Haruka đội một chiếc mũ rộng vành, đứng trước cầu tàu ngắm cảnh, Takashi lấy máy ảnh cá nhân của mình chụp ảnh lại, anh cứ ngỡ là thấy cảnh này ở đâu rồi, nhưng rồi anh nhận ra đó chỉ là mơ, anh tới gần Haruka, ôm lấy cô từ đằng sau…
“Takashi, anh không thấy nóng sao, tối ngủ anh được ôm em thỏa thích rồi còn gì ?”
“Không đâu, anh thấy khung cảnh này đẹp quá, nên muốn…”
“Em biết rồi mà, mai chúng ta lại qua đây nhé…”
“Nếu em thích, anh sẽ chuẩn bị đồ đạc…”
Haruka và Takashi đi dạo cùng với nhau, họ nắm tay, Haruka vẫn không nói gì cả, nhưng làn gió khẽ thổi qua mái tóc cô, Takashi nhìn cô và cả hai cùng nở nụ cười, họ ở đây một lúc rồi ra về…
Trong khi đó ở Sofa ở sảnh lớn khách sạn…
“Hanami-san, Haruka và Takashi cứ dính nhau như sam vậy, mình thấy có vẻ như họ đã vượt qua cái mức bình thường rồi, bây giờ phải hành động ngay chứ không thì không kịp” – Cecilia nói.
“Ừm, mình biết mà, mình sẽ không trì hoãn nữa đâu, thời cơ sắp đến với mình rồi…” – Hanami nói…
“Cecilia, Hannah, mình mang đồ uống đến rồi đây, hai cậu bàn tán gì sôi nổi thế ?”
“À, không có gì, Amber, tối mai ở bờ biển có hội trại, người ta sẽ kể chuyện Iliad và Odyssey bằng tiếng Hy Lạp và đàn hát đó, các cậu đi chứ, vui lắm đó…” – Cecilia nói.
“Được mà, tất cả chúng ta cùng đi, không được vắng mặt nhé” – Amber nói…
Đến bữa tối, tại nhà hàng riêng của khách sạn, một bàn tiệc với rất nhiều hải sản, cũng như sơn hào hải vị được chuẩn bị, ngoài rượu đặt sẵn trên bàn ra, nhà hàng cũng có một quầy pub riêng chuyên pha rượu, nằm ngay ở vị trí đẹp nhất, hướng ra biển, ra đến một resort rất rộng bao gồm một tổ hợp nghỉ dưỡng đẳng cấp như hồ bơi, các Bungalow…
“Cho một Vodka Martini đúng điệu nhé…”- Shinji nói.
“Đây hẳn là câu nói huyền thoại của James Bond phải không ?”- Laura bắt chuyện
“Chính xác, và nó cũng là thứ đồ uống mà tôi yêu cầu…”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu là người trong club chơi siêu xe có phải không ?”
“Không phải, chú rể mới đúng là người chơi siêu xe, tôi chỉ sưu tầm tem chống giả thôi”
“Anh nói đùa hay đấy, thế anh làm nghề gì ?”
“Tôi là nhà thầu xây dựng, nếu so với nhiều nhà thầu khác thì tôi còn là lính mới, nhưng mà dù sao, ít nhất tôi không phải là người đi làm phục vụ”
“Nếu Rolls-Royce mà là xe đi thuê thì tôi cũng không kì thị đâu, nhưng mà nghe đồn công ti đó là do anh gây dựng lên thì tôi ấn tượng đấy, thiếu gia nhà Kaneki ạ…”
“Cô quá khen rồi, tôi bình thường thôi, trong nhà thì tôi cũng phải làm người gánh vác chứ không thể là Cecilia được, tôi cũng nghĩ con bé có cá tính riêng của nó, vậy nên cũng khó mà bắt nó làm điều nó không muốn, tôi có thể sống cuộc sống của người thu nhập thấp được, nhưng…mà tất cả tỉ phú đều là tự thân thì sẽ quý trọng giá trị những đồng tiền mà mình làm ra được, chứ nếu có sẵn trong tay, mọi thứ dễ dàng thì đạt thành công không có nhiều động lực để làm nữa…”
“Tôi cũng là người làm thuê, đúng là mọi người có khen tôi này nọ nhưng trong gia đình giới siêu giàu nào cũng có vấn đề cả, Eri thuê tôi cũng chỉ vì muốn tôi có tương lai sáng sủa hơn là làm phục vụ ở Bar hay Karaoke, tôi cũng chỉ coi đó là việc thời vụ thôi vì từ bé tôi đã muốn làm hầu gái rồi, nếu kể cả cậu ít tuổi hơn tôi tôi cũng không ngại đâu, cơ mà chúng ta bằng tuổi thì không có vấn đề gì đâu nhỉ…”
“Tôi sẽ không gọi cô là người hầu đâu Laura ạ, tôi biết cô không lâu nhưng tôi thực sự bị cô hớp hồn đó, không phải là tôi muốn tán tỉnh đâu nhưng mà kiểu con gái cá tính mạnh mẽ như cô khiến tôi phải chú ý đó, với lại nếu không nhầm thì cô là bạn rượu với Haruka-san thì phải…”
“Cô ấy hơn tuổi tôi, nhưng dù sao nếu nói cô ấy là người sành rượu thì không hẳn, con nghiện rượu thì không đúng, cô ấy tomboy hơn tôi nghĩ mặc dù rằng không thể hiện ra trong cách ăn mặc, nhưng tôi tin là cô ấy đang trở nên nữ tính hơn, đó là một phần nào đó thôi chứ bản chất của cô ấy thì vẫn như vậy, tôi tin là tình yêu thay đổi con người, tôi cũng khong nghĩ hắn lại là bạn trai cô ta đâu”
“Takashi-san sao, tôi thấy anh ta là một người tốt đó, nhưng anh ta không phải người của giới thượng lưu, chưa nói tới siêu giàu, chúng ta còn chi tiêu nhiều hơn anh ta rất nhiều, nhưng cái mà tôi khâm phục anh ta là sự kiên định, không ai có, kể cả trong cách làm việc của anh ta, cẩn thận là một chuyện, nhưng khó hơn là dám suy nghĩ và đạt tới mục tiêu, thực sự ít ai có thể chịu khó được như anh ta…”
“Tôi nghĩ chúng ta đang hơi soi mói đời tư của họ, có lẽ nên dừng lại ở đây thôi sẽ tốt hơn…”- Laura kết thúc cuộc nói chuyện...