Còn Haruka, Eri, Kazuha, Touka-san và Chifuyu-san thì uống trà ở sân sau, họ gặp gỡ và nói chuyện với chủ nhà…
“Xin chào tôi là Agnes Rudd, tôi là chủ của trang viên này, đồng thời là vợ của giám đốc Erwin Hart, rất vui khi được đón tiếp mọi người”
“Agnes, cô và Touka-san vốn là bạn cùng phòng với nhau hồi còn ở Windsor Park, nhớ không nhầm thời đó bọn cô còn hâm mộ công nương Diana và hoàng tử Charles, hồi đó Hiro-kun toàn mang guitar đến đánh trước cửa nhà, cô toàn ở trên ban công nghe anh ấy hát, thời đấy thấy mình như công chúa trong truyện cổ tích, hoài niệm ghê” – Chifuyu-san kể…
“Chifuyu-san, em không nghĩ chị là người mộng mơ như thế đâu đó, với cả Eri, cháu đã chọn được mẫu váy cưới ưng ý chưa, tại vì bây giờ mua váy cưới cũng rẻ hơn so với ngày xưa nữa…”
“Cháu đang cân nhắc, nhưng không cần thiết phải mua, thay vào đó cháu thích thuê bộ đắt nhất mà hiệu cưới nổi tiếng nhất London có, còn thuê ở đảo Rhodes cũng được vì giá thuê ở đấy cũng không quá đắt, nhưng miễn Jurgen thích thôi…” - Eri nói…
“Jurgen dễ tính mà, cậu ta biết cách tiêu tiền, nhưng cũng không đặt nặng vấn đề đắt rẻ đâu, nên chúng ta cho dù có nhiều tiền thì cũng không lo tiêu cháy ví…’ – Chifuyu-san nói tiếp.
“Hai ngày nữa chúng ta sẽ bay tiếp đi đảo Rhodes, cũng bằng chuyên cơ riêng, ở Frankfurt họ đã thuê luôn một chiếc A321Neo bay sang đó ngay ngày mai, công tác chuẩn bị tiệc cưới cũng gần hoàn tất rồi, nhưng đám cưới sẽ không mời quá nhiều khách, vậy nên ưu tiên khách từ xa đến và không quá đặt nặng vấn đề phải tham gia tiệc cưới, nên có thể tiết kiệm chi phí…” – Touka-san nói
“Tính sơ sơ là nếu làm đám cưới như thế thì sẽ mất gần một triệu USD cho toàn bộ chi phí, nếu lấy các khoản gánh thêm thì cũng vừa hết, thừa đủ khả năng chi trả, đồng thời kí thêm hợp đồng cũng như tiện một chuyến du lịch, như thế cũng ổn, bù lại lâu rồi bạn bè mới hàn huyên với nhau, hay là mai chúng ta tổ chức tiệc nướng cũng như tiệc trà cũng không phải ý tồi” – Phu nhân Agnes nói
“Đúng rồi, ngày mai ít nhất phải có đầy đủ vang Pháp, Whiskey và Brandy đó, nếu cần thì mang thêm mấy chai ở bên nhà mình sang, để tối mình đi xe qua lấy luôn, đằng nào chồng mình với Shin-kun đang ở Mayfair, chốc họ về nhà ở Windsor Park thì tiện…” - Chifuyu-san nói thêm.
“Phu nhân, nếu muốn chúng ta có thể lấy xe đi mua rượu ở nhà máy rượu nổi tiếng nhất Chestershire ở gần đây, họ có bán cả Brandy và Whiskey, chúng ta có thể lấy bao nhiêu cũng được, rượu cũng rất ổn, phù hợp cả khi nấu ăn nữa…” – Kazuha nói.
“Cháu nghĩ nếu được chúng ta có thể tổ chức bữa tối với sườn cừu, thịt bò và măng tây, rượu vang đỏ Bordeaux, thế tương đối hợp lý, nhưng nên có salad và rau củ quả đầy đủ vì chúng ta không thể ăn mỗi thịt, cả ngày mai không tính bữa tiệc nướng, đến tối chúng ta có thể làm món ăn Nhật Bản kèm rượu vang trắng, tại vì dù sao ở Anh Quốc cũng khó tìm mua được Sake…” – Eri nói thêm.
“Ổn đó, Agnes, phiền cậu nhờ đầu bếp lên tuổi thịt bò kiểm tra xem chúng ta có thể sử dụng được những miếng nào hay không nhé, còn không thì dùng bò tuyển cũng được, mình và Kazuha-chan sẽ đi mua thêm đồ, Touka-chan giúp Agnes nhé…”
“Em biết rồi, công nhận khả năng kiên nhẫn của chồng chị siêu thật, em không ngờ đó”
“Em làm chị khó chịu đó Touka-chan, chốc nữa gặp lại…”
Bữa tối được chuẩn bị vô cùng cẩn thận, có lẽ là theo kiểu Âu, nhưng đồng thời có chút hơi hướng Buffet để người ăn cảm thấy thích thú và có thể tự do ăn món mình thích, trong đó rượu và thịt, bữa tiệc diễn ra khá suôn sẻ, các vị khách nói chuyện với nhau hàng giờ đồng hồ, tận hưởng bữa ăn…
“Đồ uống hôm nay cũng chủ yếu là rượu, nhưng kể ra mình thích đồ ngọt với Pudding và bánh táo hơn, ở Nhật Bản cũng khá nhiều tiệm bánh kiểu Pháp làm khá chuẩn, nhưng mà đúng ra đồ ngọt Anh Quốc lại hợp với mình hơn, mình sẽ chờ đến mùa rượu táo và vang nấu, mấy thứ này uống thích mê” – Cecilia nói.
“Mình thích đồ ngọt kiểu Pháp, nhưng mà kể ra nêu so trình hiểu biết ẩm thực của mình với cậu thì đúng là mình còn thiếu nhiều, với cả Amber khá hào phóng với chúng mình nữa, cảm ơn cậu nhiều, hi vọng cậu có thế thăm Nhật Bản một ngày nào đó với chúng mình, chúng mình sẽ dẫn cậu đi thử đồ ăn ở khắp Tokyo, mình mong chờ đó” – Naomi
“Không có gì, mình xin ghi nhận lòng tốt của mọi người, mình sẽ thu xếp, với lại cả hội chúng ta nên sớm tìm kiếm một quý ông cho riêng mình đó, không yêu đương thì cũng hơi phí đó nghen. – Amber góp ý.
“Nói cũng phải ha, với lại mấy hôm nữa chúng ta bay đi đảo Rhodes, phải dành nhiều thời gian hơn mới được”
Trong khi đó, Shinji thì nhìn thấy Laura đi vào bếp, cô ấy có vẻ đang suy tư một điều gì đó, và lấy một điếu thuốc ra hút, anh nói…
“Hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe đâu, cô nên tiết chế đi…”
“Anh là ai, nếu nói thế với người ngoài thì hơi vô duyên đó, nhưng tôi sẽ không quan trọng tiểu tiết”
“Tên tôi là, Shinji Kaneki, tôi là con của chủ tịch Hiroshi, nhưng làm ơn đừng đánh đồng tôi là thiếu gia, tôi không có ý định trở thành thiếu gia, đối với tôi, tài sản của gia đình tôi chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả, còn cô, tôi nghe đâu cô cũng là quản gia của gia đình tôi cùng với Kazuha-san”
“Laura Schwarz, tôi sinh ra ở Cologne, tôi từng phục vụ cho gia đình của ngài Kurt Kerschel một thời gian, ông ấy là người gốc Thụy Sĩ, nhưng gia đình chuyển đến Đức ngay cả trước khi Tây Đức được thành lập, tôi tò mò gia thế của đồng nghiệp tôi, Kazuha, hình như cô ta cũng thuộc giới siêu giàu…”
“Cũng phải thôi, cô ta là con gái của vợ cả nhà sáng lập quá cố của tập đoàn, với tư cách em trai, bố tôi chỉ đơn giản là kế thừa lại nó, nhưng công phát triển nó là của bố tôi, nên nói cách khác Kazuha cũng là chị họ tôi, nhưng nhà tôi không biết, vì từ đầu gia đình tôi từ Thụy Điển trở về, không ai biết cả, trong rất nhiều năm, bố tôi cũng không nghĩ cô từng là chị dâu của bố đâu, thật lạ lùng, phải không…”
“Nói thế khác gì Haruka-san là đứa con rơi, cậu thất lễ quá đó, cô ấy không đến mức như thế đâu, nhưng nhìn vào số tài sản mà cô ta thừa kế từ cả hai cũng đủ làm cho chị em Erika-sama ghen tị đó, nhưng mà dù sao họ là giới siêu giàu mà, kể cả cho dù luật thừa kế có kích hoạt, gia đình cậu vẫn thuộc hàng giàu nhất nhì Nhật Bản, so với một kẻ tha hương như tôi thì…” – Laura có vẻ trầm xuống.
“Đừng nghĩ thế, cô phải tin mình là một người có giá trị, tôi cũng đã từng như cô mà thôi, tôi cũng cảm thấy trong gia đình mình, tôi chẳng là gì cả, nhưng mà nghĩ lại thì tôi cũng đã lầm, nhưng tôi ghét phải thừa kế tài sản, vậy thôi, tại sao phải trở nên giàu có làm gì, thật là vô vị” – Shinji động viên.
“Ngược đời thật đó, nói chuyện với cậu vui thật, dù sao cũng cảm ơn, ít nhất thì tôi cũng thấy đỡ buồn một chút, hi vọng chúng ta có nhiều thời gian nói chuyện hơn, Shinji-kun.”
“Không có gì, chúng ta nói chuyện sau, tôi có việc phải đi, hẹn lúc khác” – Shinji nói.
Thực chất trong thâm tâm anh, anh đã cảm nắng cô quản gia của chính gia đình mình.