Takashi về đến nhà mình, thấy Haruka đang trong bếp nấu ăn, mùi súp cá hồi khá thơm trong bếp…
“Mừng anh về, darling” – Haruka nói…
“Haru, súp cá hồi thơm ghê” – Takashi khen.
Họ ngồi vào bàn ăn, Haruka nói thêm…
“Naomi có hẹn, con bé không có ở nhà trưa nay, còn chiều nay em sẽ ở nhà chuẩn bị đồ để mai bay”
“Ừm, chiều nay anh cũng ở nhà chuẩn bị đồ đạc, chiều chúng ta đi mua sắm một chút, được không”
“Được mà, nhưng mà đi sớm sớm một chút, chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn…
“Được thôi, với cả hôm nay anh gặp Kuriko-san đó, hội trưởng hội học sinh cũ của chúng ta”
Haruka đến đây giật mình, cô sặc trong khi uống nước quả…
“Em có sao không, anh lo đấy…” – Takashi tỏ ra lo lắng.
“Em không sao, đừng đề cập đến cô ta nữa, vậy thôi.” – Haruka còn nói thêm…
“Với cả tối nay, chúng ta ngủ chung được không, tầm 10h tối nay em sẽ mang hành lý sang”
“Được mà, có gì anh sẽ giúp em” – Takashi nói thêm
Đến ngày lên đường đi Anh Quốc, họ sắp sếp mọi thứ từ hôm trước nên mọi thứ hôm nay tương đối thuận lợi, đúng 8h sáng, xe của tập đoàn chở họ ra sân bay, vì đoàn bay sang Anh Quốc rồi lại bay đi đảo Rhodes khá đông, chủ tịch Hiroshi quyết định thuê một chiếc chuyên cơ riêng khá lớn, máy bay bay liên tục trong vòng 12h, đến sáng sớm hôm sau, máy bay hạ cánh tại sân bay ở London…
Trên chuyên cơ, ngoại trừ khoang phi công ra, chỉ có hai tiếp viên, bao gồm một tiếp viên của hãng bay và Kazuha, hoạt động trên chuyên cơ khá là tách biệt. Vợ chồng Touka-san nói chuyện với vợ chồng chủ tịch Hiroshi và Zentaro-san. Hanami, Naomi và anh em Cecilia đang chơi game vơi nhau, Haruka dành thời gian đọc sách còn Takashi lại ngó sang bên cạnh nói chuyện với chị em Kazuha và hôn phu của Eri, Jurgen, ngoài thời gian để ngủ, họ cũng trò chuyện với nhau…
“Takashi-san, lâu rồi không gặp, giới thiệu với anh đây là chồng mới cưới của tôi, Jurgen, anh ấy là người Đức…” – Eri nói, cả Jurgen và Takashi cùng bắt tay lẫn nhau…
“Hallo, herr Jurgen, wie geht es Ihnen? (Chào anh, Jurgen, anh có khỏe không)” – Takashi nói…
“Danke, gut. Und Ihnen? (Tôi khỏe, cảm ơn, còn anh)” – Jurgen trả lời lại
“Auch gut, danke” (Tôi cũng khỏe, cảm ơn)” – Takashi nói thêm…
“Tôi không ngờ là vốn tiếng Đức của cậu lại tốt thế đâu, Takashi-san” – Jurgen nói.
“À không, hồi trước tôi qua Bauhaus thực tập mà, nên tôi cũng học được nhiều thôi”
“Möchten Sie Saft trinken ? (Cô có muốn uống nước quả không)” – Jurgen hỏi Haruka.
“Ja, danke (Vâng, cảm ơn)” – Haruka nói thêm.
“Anh cũng không ngờ là em có thể nói chuyện bằng tiếng Đức với anh ấy thuần thục đến vậy đó”
“Haruka-san, tôi thấy cô ấy có vẻ hơi lạnh lùng thì phải ?” – Jurgen hỏi.
“Tính cách của em ấy vốn thế mà, Jurgen” – Eri nói thêm…
“Mời mọi người, ăn bữa trưa trước khi ngủ một chút, trời cũng bắt đầu tối rồi…” – Kazuha nói thêm…
“Trên trời đổi múi giờ liên tục, sẽ hơi khó ngủ đấy, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe… - Eri nói.
Sân bay Healthrow, London, sau khi họ hạ cánh xong, ở phòng chờ, có một cô gái cũng như rất nhiều hầu gái đi theo, Cecilia ngay lập tức nhận ra bạn thân của mình, cô ôm lấy cô gái ấy…
“Amber, lâu không gặp, mình bất ngờ đó, cậu ra tận sân bay đón mình, mình vui lắm…”
“Không có gì đâu mà, thấy Cecilia về nước nên dạo này mình hơi buồn, may mà cậu sang đây tiếp đó”
“Amber, cảm ơn vì đã tiếp đón chúng tôi, tôi thấy dạo này cô có vẻ rất Anh thì phải ?’ – Jurgen nói.
“Vâng, tôi vốn là người Anh mà, anh Jurgen, đám cưới ở Nhật Bản thuận lợi chứ”
“Tôi rất hải lòng, cô nên về Nhật Bản cùng bố mẹ cô đó…”
“Tôi sẽ lưu tâm, cảm ơn anh…”
“Xin lỗi cho tôi vì chưa tự giới thiệu với mọi người, tôi là Amber Hart, con gái của giám đốc Hart, đại diện của Kerschel AG tại Anh Quốc, phu nhân và tiểu thư biết đến tôi nhiều rồi nên tôi xin phép không nhắc lại, mọi người cũng mệt rồi, mời mọi người về trang viên của gia đình chúng tôi dùng bữa và nghỉ lại, nếu có vấn đề gì cứ nói với tôi, xin cảm ơn…”
Họ lên xe để đến tư trang của gia đình Hart, so với dinh thự của gia đình chủ tịch Hiroshi, tư trang này rộng và sang trọng không kém… Trước bữa tối, họ có đi nhiều nơi ở London…
“Quên không giới thiệu với cậu, đây là Hanami và Naomi, họ là bạn mình ở Nhật Bản, mong các cậu chiếu cố cho Amber, mọi người nhé…” – Cecilia nói.
“Cứ gọi mình là Hannah, với cả có thể cho chúng mình đi dạo vòng quanh London được không…”
“Rất sẵn lòng, mình có một chiếc Mini Cooper ở nhà, để mình lấy nó ra chở các cậu đi café nhé…”
Trong khi đó, Cha con chủ tịch Hiroshi, Jurgen, hai bố con Takashi và Andrew, chồng của Touka-san đi mua sắm tại phố may đo Savile Row, có vẻ đến lúc các quý ông nên đi shopping và ăn diện…
“Đối với tôi, Hugo Boss là sang nhất rồi, giờ cậu dắt tôi đến phố chính như Mayfair hay Savile Row thì tôi lấy tiền đâu ra mà mua, hay là đổi chỗ nào đi, đắt quá” – Zentaro-san than thở
“Chẳng như tôi, quen may đo ở Milan rồi, giờ ra đây may riêng bộ Suit cưới ở đây cảm giác cứ như lần đầu đi mua vest vậy, cứ rối tung rối mù cả lên, riêng có mỗi cái ô Malacca đụng vào cũng 700 USD rồi, chắc là lần sau cũng mua Hugo Boss như ngài vậy…” – Jurgen nói thêm
“Thế tức là mọi người chưa hiểu gì về Bespoke Suit rồi, để tôi giải thích…” – Hiroshi-san nói.
“Có vẻ các quý ông ở đây tranh luận cũng ồn ào ghê…” – Andrew nói.
“Andrew, tiếng Nhật của anh tốt ghê, cơ mà đến đây chúng ta phải nói tiếng Anh hết nhỉ…”
“Tùy ý các vị thôi, tôi thì dễ tính ấy mà”
Họ còn đi mua sắm thêm vài nơi nữa mới về…