Hanami và Takashi, đang nói chuyện vui vẻ với nhau trong bữa trưa ngày hôm đó tại một tiệm ăn nhỏ ở trung tâm thành phố, cũng không có gì quá nổi bật, họ sau đó đã uống café cũng tại một quán ở gần đó với một chút bánh ngọt, Hanami giường như không còn để ý đến chuyện ra điều kiện với Takashi, còn Takashi thì cũng bớt suy nghĩ nặng nề về quá khứ của Haruka…
Quay trở lại Haruka, cô và Naomi-chan đi mua một chiếc váy tại một cửa hàng nằm trong trung tâm thương mại ở Harajuku, thực chất là họ đã đi qua vài cửa hàng, có lẽ họ sẽ tốn cả chiều để thử váy nữa...
“Rốt cục là cái nào đây, Naomi-chan, chị đã thử cả cái cửa hàng này, mà còn không hợp ý em nữa thì thua”
“Em bảo rồi, tất cả đống này đều không được, phong cách thường ngày tomboy của chị đã ngấm vào máu rồi, bây giờ dịu dàng nữ tính thì không phải không có cái nào hợp với chị, tất cả đều hợp với chị cả, nhưng không cái nào đạt đến độ hợp nhãn cả…”
“Sao không nói luôn là chị mặc trông xấu đi, vòng vo làm gì, mất thời gian, với lại nếu cứ chọn như thế này đến sáng hôm sau mất, nếu cả khu Harajuku không được thì đừng kéo chị sang Omotesando hay Roppongi nhé, tốn nhiều thời gian quá…”
“Thiệt tình, với lại em thấy cái này hợp với chị này, chị mặc thử xem…”
“Nếu cái này không hợp nữa thì chị đi về đây, thế thôi…”
Haruka thử chiếc váy này, Naomi khen tấm tắc, nhưng cô thì thấy khá ngượng…
“Em bắt chị mặc chiếc váy hở lưng này sao, chị cũng có một chiếc váy ngủ như vậy và chị mới sắm nó cách đây không lâu, nghĩ thấy chán”
“Công nhận chị kén chọn thật, nhưng mà chị mặc đẹp mà, thật đấy, thêm cái đồng hồ hay ví da đồng màu thì đẹp, chị mặc màu trắng hoặc màu xám thì đẹp chứ các màu khác thì để sau đi”
“Chị biết rồi, qua nhà chị thử đồ tiếp theo ý em nhé, chứ chị thực sự vẫn chưa hài lòng với chiếc váy này”
“Thế chị mặc nó hay đi tiếp đi Roppongi đây…” – Naomi cằn nhằn…
“Em không có cách nào thuyết phục dễ nghe hơn sao” – Haruka than thở…
Trở về nhà, tất cả mọi người đều đến đầy đủ, mọi thứ đều đã được chuẩn bị tươm tất, còn nhân vật chính của bữa tiệc chưa đến…
Takashi lúc này đang trở về nhà, ở ngoài cửa, Hanami và anh đang nói chuyện với nhau:
“Cảm ơn anh hôm nay, về mọi thứ, em sẽ không quên được đâu…” – Hanami hôn lên má anh một cái, cô nói, mặc dù biết mình đã có bạn gái, nhưng Takashi vẫn chỉ đáp lại bằng cách xoa đầu Hanami…
“Ừm, không có gì, với cả vào nhà anh nghỉ ngơi rồi hẵng về…” – Takashi ngại ngùng đôi chút
“Vâng ạ” – Hanami mỉm cười…
Mở của ra, tối om, trong phòng khách bỗng nhiên sáng điện lên, tất cả mọi người cùng nói…
“Chúc mừng sinh nhật, Takashi-kun…”
Takashi khá bất ngờ, Hanami cũng nói:
“Chúc mừng sinh nhật anh, Takashi-san, đây là trò bọn em bày ra, anh thông cảm”
“Không, anh vui lắm, cảm ơn mọi người rất nhiều, anh không nghĩ hôm nay sinh nhật anh sẽ được mọi người quan tâm thế này, thật sự anh rất biết ơn trước sự quan tâm của mọi người đó”
“Không có gì, với cả hôm nay bọn em có vài phần quà muốn tặng anh, đầu tiên là bố…”
“Năm nào bố cũng tặng quà qua đường bưu điện cả, nếu không nhầm thì bữa tối thịnh soạn với bánh sinh nhật của con bố cũng làm, cảm ơn bố, món quà thật ý nghĩa đó ạ”
“Không có gì, bố nấu ăn toàn những món con thích này, với cả bánh trái thì may mắn có sự giúp đỡ của Mako-chan và Cecilia, họ làm bánh Macaron với trang trí bánh sinh nhật đẹp lắm, chúc con năm nay đạt nhiều thành công nhé, con trai của bố”
“Không có gì đâu ạ, năm nay bố về ăn sinh nhật của con là con vui rồi”
“Món quà thứ hai là của Toumai-san và Makoto-san, bảng vẽ wacom mới cho anh, bình thường thấy anh hay thiết kế ở máy tính tại nhà nhưng đến lúc làm trên laptop thì làm chuột hơi bất tiện nên các bạn của anh mua để anh dễ làm việc hơn đó”
“Toumai-kun, Makoto-chan, mình thích lắm, cảm ơn hai người…”
“Món quả thứ ba là giày Oxford của Cecilia và Shinji-san, chuẩn hàng Anh Quốc luôn đó”
“Cảm ơn hai người, món quà này đắt quá, tôi hơi áy náy đó…”
“Không sao mà Takashi-senpai, anh thích là được, bọn em mua cả chục đôi cũng bình thường mà…”
“Tiếp theo là quà của em và Hanami-chan, em hi vọng anh sẽ thích…”
“Đĩa than của David Bowie này, cảm ơn hai đứa nhé, anh sẽ có thêm một chiếc trong bộ sưu tập của anh.”
“Và cuối cùng, món quà siêu siêu đặc biệt dành cho anh, xin giới thiệu…”
Haruka hôm nay mặc một chiếc váy trắng, đi giày cao gót, trang điểm khá nhẹ nhàng, trông cô cực kì nữ tính và xinh đẹp, cô còn ôm con gấu bông nữa, cô trông khá e thẹn…
“Onii-chan, đây mới là hình thức thôi, còn về nội dung thì dành tặng cho anh…”
Naomi đưa cho Takashi một cuốn sổ, Haruka đỏ mặt, Takashi thì không tin nổi vào mắt mình…
P/S: Muốn biết nội dung món quà như thế nào, phần tiếp theo sẽ rõ…
Còn Touka-san vẫn đang ngồi uống trà chung với vợ chồng chủ tịch Hiroshi…
“Tạm gác chuyện Hotaru và các chuyện tổ chức đám cưới khác, em có chuyện này muốn hỏi anh chị, anh chị quyết định không co Shinji thừa kế một xu nào sao, thế có hơi vô lý không…”
“Tài sản thừa kế đã tách riêng theo di chúc của anh trai, còn thừa kế riêng cho các con của anh, thì Cecilia sẽ là toàn bộ số cổ phần của gia đình anh trong tập đoàn, Shinji sẽ không lấy một đồng nào vì nó không có hứng thú thừa kế tài sản, hơn nữa khoản tiền thừa kế cũng đã phải đóng thuế không hề ít rồi, vậy nên cũng phải thôi, nhưng tựu chung lại, anh sẽ không để gia đình mình bị thiệt đâu…” – Hiroshi-san nói.
“Ra vậy, anh chị lại quyết định trở về Anh Quốc sao, hơi mệt đó nha, số tài sản còn lại bằng hiện vật sẽ được đổi thành vàng đem đi làm từ thiện, nói tóm lại là nhiều tiền cũng chẳng có ý nghĩa gì, có phải không anh chị…” – Touka-san thắc mắc
“Chị không nghĩ thế, hai đứa con của chị có thể kiếm được gấp hai gấp ba lần chúng nó muốn, nhưng thực sự chúng nó không cần đến tiền của anh chị, đó vừa là điều tốt, vừa là điều không hay, nhưng mà nói thật, em nói đúng, nhiều tiền cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, nếu để đổi tiền lấy thêm những ngày tháng ngọt ngào bên chồng mình, chị cũng cam…” – Chifuyu-san lạc quan nói
“Nghe đâu bảo là Hotaru-san mới thuê thêm một luật sư cũng giỏi không kém gì Haruka-chan, cô ta là kẻ thù truyền kiếp của con bé, có kịch hay để xem rồi, nhưng chung quy lại, ít nhất nếu phải vào tù, anh cũng muốn chúng ta thua thuyết phục cô ta, anh không muốn thanh danh của mình ở phiên tòa bị vấy bẩn”
“Chuyện này có thể giải quyết gọn mà, nhưng mà em vẫn không hiêu tại sao cô ta lại liên quan đến vụ dotcom 20 năm trước, thời kì đấy thì lấy đâu ra tài sản ảo, nếu không thì tại sao riêng cụm doanh nghiệp đã thua lỗ tới hơn 100 tỉ yên, đây chưa phải con số đầy đủ…”
“Đây là chuyện phải được giải quyết dứt điểm rồi chứ, sao khoản nợ từ hai mươi năm trước vẫn tồn tại nhỉ, thật đáng nghi…” – Chifuyu-san nghi ngờ…
Họ đã phát hiện điều gì đó bất thường ở đây…