Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 56




Haruka thức dậy buổi sáng, thấy Takashi ngồi ở bên ngoài ban công, anh đang suy nghĩ điều gì đó…

“Takashi, anh ngồi ở đó từ hôm qua đến giờ sao ?”

“Không, hôm qua anh có ngủ rồi, sáng anh muốn dậy sớm một chút”

“Anh đang suy nghĩ điều gì đó, kể cho em được không…”

“Không đâu, anh đang ngồi hóng gió chút thôi”

“Mà chuyện hôm qua của anh với Hanami như thế nào, kể cho em có được không”

“Cái này thì không được, Haruka ạ, anh không thể”

Takashi thì cứ buông ánh nhìn xa xăm, ban công tòa nhà có tầm nhìn không được tốt lắm, nhưng ít nhất vẫn trông thấy tháp Tokyo từ xa xa, Haruka cố bắt bài suy nghĩ của Takashi, nhưng không thể…

“Có lẽ anh cần được ở một mình, em không nên ép anh quá, em xin lỗi” – Haruka đi vào trong…

Takashi cúi gằm mặt xuống, tỏ ra bất lực, trong khi đó, Haruka lặng lẽ nhìn anh đang tự dằn vặt bản thân mình, cô bỗng có ý muốn phút chốc chạy ra ôm anh và an ủi anh, nhưng quá khứ của chính cô cũng đang khiến anh tự vấn bản thân mình, cảm thấy mình có lỗi với chính cô…

Còn câu chuyện của hôm qua, giữa Hanami và Takashi, diễn ra như sau…

“Em đã biết tất cả quá khứ giữa anh và Haruka, em còn biết cả quá khứ của cô ấy, em xin lỗi đã nói những lời đường đột như vậy, nhưng nếu cô ấy biết được chuyện đó, cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho cả hai chúng ta, vậy nên em, em…” – Hanami thú nhận.

“Bình tĩnh, Hanami, em biết rồi thì cũng không sao cả, nhưng mà anh chỉ cảm thấy hơi áy náy về quá khứ của chính mình, giá như anh không biết gì đến cô ấy ngay từ đầu, bọn anh sẽ không đến mức làm khổ nhau như thế này, cơ mà anh vẫn biết ơn vì được biết đến, được yêu thương, được…”

“Vậy còn chúng ta, anh đã bao giờ suy nghĩ đến chưa, về chuyện chúng ta sẽ quay lại đó ?”

“Anh chỉ có thể coi em như em gái, anh xin lỗi, vì anh cũng chính là người đã quay lại với Haru”

“Thế thì sao chứ, với cả em cũng muốn dứt khoát trong chuyện tình cảm, vậy nên…”

“Anh nghĩ chúng ta nên để khi khác, không phải bây giờ, anh không muốn phá hỏng bầu không khí…

“Vâng, thế tùy anh vậy, em sẽ chờ câu trả lời, từ anh” – cô nói.

“Anh ấy vẫn né tránh mình, tại sao chứ, mình có làm gì sai đâu ?” – Hanami nghĩ bụng…

Bữa trưa diễn ra rất suôn sẻ, nhung không suôn sẻ cho lắm với Takashi…

Buổi chiều, trong khi Haruka đang đi làm, Takashi dạo bộ trong công viên Yoyogi gần nhà, anh cũng suy tư rất nhiều chuyện, đến mức có những lúc, lòng nặng trĩu, anh muốn kìm nước mắt mình, nhưng lại càng đau đớn hơn, như muốn khóc rất nhiều, nhưng không thể…

Bữa tối, Haruka xin phép về muộn vì có khách hàng hẹn ăn tối với cô, Takashi cảm thấy chán chường với bữa ăn, Naomi than phiền…

“Haruka-neesan mới đi có một buổi thôi mà anh làm như anh vừa chia tay chị ấy không bằng, ăn đi, hết giờ ăn là anh tự thu dọn đó…”

“Anh xin lỗi, nhưng anh buồn quá, anh đang buồn vì chuyện khác, không chỉ chuyện này…”

Quay trở lại sáng hôm sau, lúc này Hanami cũng biết được Takashi cảm thấy buồn bã như thế nào từ lời kể của Naomi, nhưng cô im lặng, bởi dù sao đó cũng không phải từ cô, thực tế không ai cả, Takashi chỉ đang tự suy diễn, buồn vì những gì đã sảy ra rất lâu, những gì mà Haruka còn chẳng buồn nghĩ lại…

“Nhắc mới nhớ, hôm nay là sinh nhật của Takashi, chúng ta quên mất, nào, làm cái gì đó vui vui cho anh trai con cải thiện tinh thần đi, chứ để cho không khí buồn chán thế này là không được đâu, Naomi, con kêu bạn con xem ai giúp chuẩn bị sinh nhật cho Takashi đi, nói với Haruka là dẫn Takashi đi đâu đó chơi một chút cho khuây khỏa đi, rồi tối về đây, có tiệc tổ chức sinh nhật cho anh…”

“Vâng, nhưng mà tốt nhất con sẽ giữ Haruka-neesan ở nhà, chị ấy mà đi thì tâm trạng của Takashi sẽ càng tệ hơn, hay là con có ý này, bảo Hanami rủ Takashi đi chơi, chắc được, với cả hôm nay cũng là ngày cuối tuần, chắc cậu ấy sẽ không từ chối gì đâu.”

“Cũng phải, thế con thu xếp nhé, bố sẽ nấu ăn, mấy đứa vọc vạch làm bánh, trang trí nhà cửa đi, tối nay kiểu gì cũng phải có khách ở nhà nhé…”

“Vâng thưa bố, con nhắn tin gửi anh Toumai và chị Makoto, anh em Shinji và Cecilia rồi, họ nhận lời ạ, với cả Hanami-chan cũng đồng ý rồi, mọi việc sẽ ổn thôi…”

Naomi ra ngoài, vỗ vào vai anh trai mình, cô nói…

“Bố bảo anh đi ra ngoài chơi một chút cho khuây khỏa kìa, đừng ủ rũ thế nữa, không tốt đâu…”

“Anh không có tâm trạng đi ra ngoài, anh muốn ở một mình” – Takashi thở dài…

“Hanami-chan chủ động hẹn anh kìa, anh kiểu gì cũng phải nhận lời à…”

“Vậy sao, thôi được rồi, thế anh đi, Haizz…” – Takashi miễn cưỡng đi…

Trong lúc này, Haruka đang ở trong phòng nghe nhạc một mình, Hanami nói thêm…

“Onee-chan, hôm nay là một dịp đặc biệt đó, chị có muốn làm chút gì không…”

“Dịp gì sao, chị thấy Takashi ủ rũ như vậy, chị cũng không có hứng thú gì cả…”

“Hôm nay là sinh nhật anh ấy đó, chị nên làm chút gì đó, anh ấy sẽ vui lắm…”

“Ừm, thế được rồi, chị sẽ cố gắng, thế bây giờ làm gì…”

“Tất nhiên là tổ chức tiệc sinh nhật rồi, nhưng chị cũng sẽ là phần quà đặc biệt không kém gì chiếc bánh sinh nhật dành tặng Onii-chan, chiều nay em sẽ dắt chị đi mua một chiếc váy thật đẹp mới được”

“Có cần thiết không vậy, chị có thể về nhà lục tủ của mình để tìm một chiếc váy phù hợp mà…”

“Chị cứ mua theo lời của em đi, rồi chúng ta sẽ về nhà chị ướm thử những chiếc váy khác phù hợp mà”

“Thôi được rồi, thế tiếp theo em muốn chị làm gì nữa…

“Giúp em tổc chức tiệc sinh nhật, thế thôi ạ…”

Trong khi đó, Hanami-chan và Takashi đang đi bộ cùng nhau, cũng ở ngoài công viên Yoyogi gần nhà…

“Bố anh bảo anh nên mời em một bữa ăn trưa, chỉ hai chúng ta mà thôi, anh nghĩ em sẽ không ngại đâu nhỉ, phải không Hanami…”

“Cảm ơn anh nhiều, với cả em muốn gặp anh cũng vì một lý do cá nhân nữa, em không có ý muốn gây ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh và Haruka, nhưng em…”

“Anh hiểu ý em mà, chuyện từ hôm qua phải không, thế thì chúng ta sẽ giải quyết trong hôm nay, anh biết em đang đắn đo, nhưng anh hứa là sẽ không để em buồn hay chán nản, được chứ…”

“Anh nói thế làm em vui lắm, cảm ơn anh, Takashi…”

Thế là Hanami đã có pha ghi điểm đầu tiên như cô mong muốn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.