Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 52




Trong khi đó, Haruka và Cecilia thì đang nói chuyện với phu nhân Chifuyu…

“Mẹ, Hotaru Kojima, mụ ta đã đến rồi, chúng ta không còn đường lui nữa” – Cecilia nói…

“Vậy sao ?, thế cứ cho cô ta vào đi, đằng nào ngăn lại cũng chẳng có ích gì nữa”

“Vâng, thế cũng được, với cả Haruka-nee muốn nói chuyện với mẹ”

“Cô, cháu vừa nhận được thư của tòa xong, hiện tại vẫn trong công tác thanh tra, chưa có gì bất thường cả, nhưng không chắc thời gian tiếp theo họ có ra quyết định khởi tố với chú hay không, tạm thời nếu phải hầu tòa thì chúng ta vẫn có thể xin được tại ngoại…”

“Cô cũng hi vọng như thế, mong là mọi chuyện suôn sẻ…”

“Với cả sắp đến giờ hành lễ rồi, mọi người về vị trí thôi, gặp chị sau, Haruka-chan”

Haruka và Takashi gặp nhau ở cửa ngôi đến, hôn lễ giữa Jurgen và Eri được tiến hành, mọi chuyện cực kì suôn sẻ, sau bữa ăn, tất cả mọi người tham dự đám cưới đến dự tiệc tại nhà hàng của một khách sạn nổi tiếng… Haruka, Takashi, Hanami, Naomi, Shinji và Cecilia ngồi chung bàn tiệc với nhau…, Naomi nói:

“Hanami có yaeba sao, tuyệt quá, với cả cậu lại còn đi tút tát thêm nữa, quả là làm ngôi sao ca nhạc có khác, lúc nào cũng được ăn mặc đẹp, đi du lịch nhiều nơi…chẳng như mình, mình lại ko có”

“Bình tĩnh, chắc là có thôi mà, với cả mình thấy đâu phải ko có yaeba là không đẹp đâu, bù lại hàm răng cậu đều tăm tắp mà, còn Cecilia, thế chắc cậu cũng không có chứ gì…” – Hanami chấn an…

“Đừng tưởng tôi là English lady mà không có nghen, chẳng qua là tôi không show thôi đó, cái này cũng là tự nhiên này, chứ không đi chỉnh như các cậu…” – Cecilia tự đắc nói…

“Với cả Haruka-san, chắc chị cũng có có phải không, nếu có bọn em ghen tị lắm đó” –Cecilia hỏi…

“Xấu lắm” – Haruka có vẻ xấu hổ…

“Đi mà Onee-san, cho em xem đi, em muốn xem của chị…” – Naomi năn nỉ…

“Được thôi mà các em, cho họ xem đi Haruka…” – Takashi nói, Haruka buộc phải nhe răng…

“Kiểu nanh thú luôn, đẹp quá, nó là tự nhiên phải không chị” – Naomi hỏi, Haruka miễn cưỡng gật đầu.

“Chúng em ghen tị với chị đó…”

“Trẻ con chết đi được” - Haruka phản nàn, Takashi thì cười trừ…

Sau bữa tiệc, đến lúc ra về, Zentaro-san bảo với cả nhóm…

“Cecilia, Shinji và bố sẽ về nhà chủ tịch Hiroshi, tối nay bố cũng không ăn tối ở nhà, mấy đứa tự lo nhé, với lại Takashi nhớ giữ xe cộ cẩn thận, bố giao cho mày chìa khóa oto, nếu hết xăng đổ luôn cho bố”

“Vâng ạ…” – Takashi lại tặc lưỡi nhìn ví tiền của mình…

“Haruka, em muốn nói chuyện với chị một chút…” – Hanami nói…

“Vậy anh để cho hai người nói chuyện nhé, Naomi-chan, giúp anh một chút” – Takashi trả lời.

Khi mà anh em Takashi đi khỏi, lúc này Haruka và Hanami bắt đầu nói chuyện với nhau…

“Tôi không muốn chúng ta trở thành kẻ thù đâu, nhưng đến lúc chị và Takashi nên tránh xa nhau rồi đó.”

“Rất tiếc, chị đã trót hứa với Takashi rằng sẽ không bao giờ rời xa anh ấy nữa, nếu lý do chỉ đơn giản như vậy thì chẳng có gì để chúng ta nói chuyện với nhau đâu… - “Haruka trả lời.

“Thế thì tôi tuyên chiến với chị, xem ai trong chúng ta yêu Takashi sâu đậm hơn sẽ thắng, tôi sẽ không khoan nhượng đâu, vậy nên thậm chí nếu cần phải tàn sát lẫn nhau, tôi cũng làm” – Hanami thách thức.

“Nếu đó là điều em muốn, thôi được, đến phút cuối thì đừng có khóc, nếu thích, chị sẽ nhường cho em một bước, Ok…” – Haruka chấp nhận lời thách đấu.

Trong khi đó, Naomi và Takashi ngồi trên xe oto, họ cũng nói chuyện với nhau…

“Anh đang nghi ngờ rằng Hanami vẫn còn lưu luyến anh, anh không muốn em ấy phải làm như vậy, với cả anh không muốn chuyện của anh giữa hai người họ trở thành mối tình tay ba…” – Takashi nói.

“Chuyện này chúng ta không thể tránh được, em cũng linh cảm giữa họ đang có mâu thuẫn, nhưng đây là vấn đề của riêng anh, anh phải lựa chọn hoặc tìm lối thoát cho cả hai…”

“Nhân tiện, chính các em là người nghĩ ra trò ghép ảnh anh để Haru giận anh có phải không, khai mau ?”

“Haha, bị lộ rồi, đây là ý tưởng của Cecilia và Hanami-san ạ…” – Naomi thật thà khai ra…

“Vậy sao, thế về anh sẽ hỏi tội từng đứa một…” – Takashi đe dọa…

Còn trong khi đó, vừa về đến cổng dinh thự, khi tất cả mọi người xuống xe, khi tất cả mọi người xuống xe, có một chiếc xe lạ đi vào, dừng đỗ ở sảnh dinh thự, người bước xuống xe chính là Hotaru-san…

“Zentaro-san, Hiro-kun, lâu rồi không gặp hai người, có vẻ cả hai người mất ăn mất ngủ vì tôi nhỉ…”

“Tôi tưởng sau khi ăn đám cưới con gái mình, cô phải ra về rồi chứ, sao còn tới đây làm gì, với cả cô biết thừa là ở đây chẳng ai tiếp đón cô còn gì…” – Zentaro-san bình thản nói…

“Có vẻ khoản nợ của anh đối với chồng tôi và con vợ lẽ của hắn vừa được trả xong rồi, nhưng anh chưa trả xong cho tôi đâu, tôi sẽ gia hạn thời gian cho anh thanh toán dần dần, trả luôn bây giờ đi là vừa đó…”

“Nee-san, nếu chị ở đây chỉ để đe dọa chồng em và Zentaro-senpai thì em xin phép không đáp lễ, mọi chuyện đã kết thúc rồi thì không nên đào nó lên, đến lúc vào nhà rồi đó tất cả mọi người, hẹn chị sau.” – Chifuyu-san trả lời, đồng thời không tiễn Hotaru-san.

“Mẹ, có gì chúng ta về nhà nói chuyện sau, con với Erika-nee sẽ thu xếp mọi việc để mọi người có thể ngồi lại với nhau, được chứ ạ, đâu cần thiết phải căng thẳng làm gì…” – Kazuha nói…

“Hotaru, nếu muốn thì tôi sẽ trả luôn, trưa mai tôi cùng với cô sẽ nói chuyện cùng nhau, có được không”

“Anh chịu nghe lời thế là tốt đó, với cả chúng ta đều có tiền, vậy nên tất cả các vấn đề đều là chuyện nhỏ, nếu mọi người không thích khì tôi cũng không gây khó dễ nữa, tạm biệt” – Hotaru-san nói xong rồi lên oto, cùng với chiếc xe hộ tống đằng sau rời đi luôn.

Toumai đang ngồi tại nhà của anh cùng với Makoto, anh ấy đang pha trà cho em gái và Makoto

“Onii-san nhanh lên đi, em sắp muộn lớp thạc sĩ rồi đó…”

“Ừm, chờ anh chút, anh sắp xong rồi, may là thư kí tòa soạn không giao thêm việc, chứ không mệt đó”

“Em ăn tạm bánh trước đi, Toumai-kun mang trà ra ngay ấy mà, đừng lo…” – Makoto nói…

“Với cả hình như hôm nay cả gia đình Sumimoto đi vắng hay sao đó, thấy họ không có nhà…”

“Đúng rồi, họ đi ăn cưới chị họ của Haruka-san, cơ mà làm đám cưới cũng to phết, hay là về sau nếu chúng ta cưới nhau cũng chơi lớn như thế đi nhỉ, chịu hông Toumai…”

“Em hỏi câu nào giúp anh dễ trả lời được không, Naomi-chan kể lại trong tin nhắn á ?”

“Đúng rồi đó Toumai, với cả chốc nữa đưa em đi mua đồ nhé, đến mùa hè rồi đó, trời nóng ghê…”

“Được thôi, chiều nay anh rảnh, bao giờ đi thì bảo anh nhé để anh còn lấy xe khỏi garage.”

“Vâng, cảm ơn anh nhé Toumai” – câu nói đó của Makoto khiến anh hào hứng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.