Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 47




Zentaro-san nói chuyện với Shinji, họ đang lái xe về Tokyo:

“Ta đang có ý định về đây luôn, đằng nào nhà cũng chưa có ô tô nên ta định mua một cái xe có khoang sau to để đi câu cá với cả chở được nhiều người, cậu giúp ta có được không…”

“Bác có tầm bao tiền ?, với cả mua xe còn nuôi xe, tiền biển số,… cũng nhiều vấn đề ra phết đó ạ” – Shinji ngái ngủ, nói.

“Thoải mái lắm, tầm 15 triệu Yen, với cả ta cũng có một quỹ đầu tư ở trong nước mà, lo gì, còn sức thì còn kiếm được tiền…”

“Thì thích con nào thì chơi con đấy thôi ạ, hoặc là chơi Rolls-Royce như bố cháu hoặc Bentley như gia đình Touka-san cũng được đó ạ”

“Chơi sang như gia đình nhà cậu thì ta không đủ trình, với lại ta cần đi lại trong phố cho thoải mái nữa, hay là mua con này nhỉ…”

Zentaro-san đưa cho Shinji tờ quảng cáo, mẫu BMW X7.

“Cháu thấy mấy mẫu nội địa của Lexus cũng hay, như mẫu chúng ta đang đi, bác đã tham khảo chưa…”

“Ta xem rồi, nhưng con xe kia ta thích hơn nên ta muốn mua, mai đi mua xe không…”

“Vâng, thế mai chúng ta thu xếp đi ạ”.

Chuyến du lịch trên du thuyền cuối cùng cũng kết thúc, đến khi xuống khỏi du thuyền, tất cả các xe siêu sang đưa đón bọn họ đều đã chờ sẵn, cả nhóm giải tán, 2 chiếc Rolls-Royce lăn bánh đi 2 nơi khác nhau. Jurgen, Eri và Kazuha về dinh thự của chủ tịch Hiroshi, trong khi Cecilia đưa Naomi và Hanami về nhà riêng của họ…

“Lần sau chúng ta đi chơi tiếp nhé, có thể là một khu nghỉ dưỡng xa hoa hay tàu viễn dương cũng được, miễn là chúng ta gom đủ tiền, hoặc có thể đi nước ngoài, kiểu gì chúng ta cũng sẽ đi Anh Quốc một chuyến” – Cecilia nói…

“Để xem còn tiền trong ví cho lần sau không đã để còn đi kiếm thêm, bây giờ mình chỉ muốn về nhà uống sữa nóng, ăn bánh rồi đánh một giấc đến sáng mai thôi” – Hanami nói.

“Nhà mình có bình trà với hai hộp bánh đó, hay chúng ta làm một bữa trà chiều đi nhỉ…” – Naomi nói thêm…

“Ý hay đó, mình có để một bộ pha trà và vài bịch trà Anh Quốc ở cốp xe đó, hay chúng ta về nhà Naomi uống trà và ăn bánh nhỉ…” – Cecilia đồng tình.

Cuối cùng họ cũng về đến nhà Naomi, ở cổng có một chiếc SUV lớn đậu trước cổng nhà, bước xuống xe là Shinji và Zentaro-san, có vẻ họ vừa mới đi đâu đó về…

“Otou-san, hai người mới đi đâu về ạ ?” – Naomi hỏi.

“Bố và Shinji vừa đi câu cá ở Ibaraki về, còn ba đứa đi du lịch vui không”

“Có chứ ạ, để con giới thiệu các bạn của con cho bố ạ,…”

Trong khi đó, Cecilia nói với Shinji:

“Đến bao giờ anh mới chịu bỏ cuộc và trở về nhà đây, Onii-san”

“Không đâu, anh phải chứng minh cho bố mẹ rằng anh làm được…”

“Anou, hai người bình tĩnh có được không” – Hanami nói…

Trong khi đó, ở dinh thự cũng xảy ra chuyện tương tự, khi Eri, Jurgen và Kazuha vừa xuống xe, có 2 chiếc oto khác cũng nối đuôi nhau vào trong dinh thự, một chiếc Bentley và một chiếc Rolls-Royce cũng của chủ tịch Hiroshi…

Bước xuống xe là Chifuyu-san, Hiroshi-san và Touka-san. Cả 3 người còn lại đều cúi đầu chào họ…

“Prinz Jurgen, cậu sang Nhật Bản mà không báo trước làm tôi bất ngờ quá, thứ lỗi cho chúng tôi vì đã không ở nhà tiếp đón cậu, hi vọng cậu không thấy phiền” – Chifuyu-san nói…

“À không, tôi sang đây lần này là vì Eri-chan, làm ăn cũng chỉ là cái cớ thôi, với cả sắp tới chúng tôi có dự định làm đám cưới, mong mọi người ủng hộ” – Jurgen trả lời.

“Có vẻ những chiếc Rolls-Royce của tôi đã bị lấy khỏi garage, tôi đã bảo Cecilia trông coi cẩn thận mà, có vẻ con bé lại không nhớ lời tôi dặn rồi, nhưng mà dù sao cũng nên tiếp đón như thế cho phải phép, với lại Eri này, cháu muốn tổ chức đám cưới như thế nào…” – chủ tịch Hiroshi nói thêm

“Cháu muốn tổ chức đám cưới theo kiểu truyền thống ở Nhật Bản, với cả tổ chức thêm kiểu Âu ở đảo Rhodes, không biết ý chú thế nào, cháu cũng đang phân vân không biết chọn địa điểm như thế nào ?” – Eri trả lời.

“Cái này là tùy cháu thôi, cháu gái ạ, nào mời mọi người vào nhà…”

Trong khi đó, ở nhà Takashi, tất cả mọi người đều đang thưởng thức tiệc trà chiều, Zentaro-san nói chuyện với con gái ông…

“Tình hình là bố muốn mua oto, mai bố với Shinji sẽ đi ra showroom, bố muốn hỏi ý mấy đứa thôi…”

“Cái này bố phải hỏi Onii-san, vì chỉ có bố với anh ấy lái xe thôi mà, con thì thế nào cũng được thôi…”

“Cháu xin phép được chen ngang, cháu cũng muốn mua xe riêng, vậy có thể cho cháu đi cùng được không” – Hanami nói.

“Ừm, được chứ, với cả tất cả các cháu ngoại trừ Naomi ra đều có xe riêng cả sao?” – Zentaro-san nói.

Tất cả đều gật đầu, nhưng rồi Cecilia nói:

“Chiếc xe ngoài kia là một trong 7 chiếc Rolls-Royce của gia đình cháu, cháu biết lái xe nhưng xe của cháu (Porsche 911) thì lại để ở nhà rồi ạ, Shinji Onii-san thì không có xe, nhưng mà cái xe ngoài kia thì bố cháu cho phép anh ấy lái, nhưng mà anh ấy không về nên thôi ạ”

“Cháu có một chiếc oto Honda kể từ khi cháu bắt đầu đi lưu diễn nhưng toàn ngồi sau, bây giờ cháu muốn tự lái nên cháu muốn mua một chiếc mới thay cho chiếc xe cũ đó ạ” – Hanami nói thêm…

“Các cậu…toàn là Rich Kid ạ, mình sốc đấy” – Naomi giật mình…

“Bây giờ cậu mới biết là hơi muộn đấy, với cả mình và Shinji Onii-san là anh em sinh đôi nên có chung thời điểm được phép thi lấy bằng lái, mình cũng lái nhiều ở nước ngoài rồi nên về nước thì đổi bằng thôi…” – Cecilia nói thêm…

Vừa hay lúc đó thì Takashi cùng với Haruka về đến nhà…

“Otou-san, con về rồi đây, với cả hôm nay đông đủ ghê ha” – Takashi nói…

“Anh chị đi Osaka vui không ạ” – Naomi hỏi thêm.

“À, bọn chị đi ké xe của Toumai với Makoto về, với cả chị đi vì công việc thôi…” – Haruka trả lời…

Trong lúc này, Haruka và Hanami nhìn thấy nhau, với hai ánh mắt rất đối địch, Hanami trừng mắt nhìn Haruka, trong khi đó Haruka không có phản ứng gì, cô quay đi và không thèm quan tâm…

“Mà hai đứa ngồi xuống đi, kể chuyện của hai đứa cho mọi người xem nào” – Zentaro-san nói…

Bữa trà chiều kéo dài đến 6h chiều mới giải tán…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.