Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 46




Eri và Jurgen hôm đó ngủ chung giường, sáng ra họ dậy cũng khá muộn, Jurgen dậy trước, anh ta kéo tấm rèm cửa kính lớn của căn phòng ra, khung cảnh tuyệt đẹp khi có thể nhìn ra mũi tàu, nhìn ra biẻn cả rộng lớn, những tia sáng le lói vào phòng đánh thức Eri dậy…

“Chào buổi sáng, Jurgen” – Eri nói.

“Em dậy hơi muộn đó, Erika”

Eri lại gần Jurgen, ôm lấy anh ta từ đằng sau.

“Kì nghỉ này thật tuyệt, phải không Jurgen”

“Ừm, với lại em muốn chúng ta tổ chức đám cưới ở Nhật Bản hay là ở Frankfurt, anh nghĩ nếu đi đảo Rhodes ở Hy Lạp làm đám cưới của chúng ta cũng được, nếu em muốn…”

“Nơi nào có anh thôi, còn lại chúng ta tổ chức đám cưới ở đâu, cũng không quan trọng”

Eri vừa dứt lời, Jurgen quay ra sau, ôm lấy Eri, họ có vẻ…tuyệt đối hạnh phúc…

Touka-san thì đang ngồi trên xe ô tô của mình, gọi điện thoại cho Zentaro-san

“Zentaro-senpai, em Touka đây, tình hình là Chifuyu-san nói là Hotaru Kojima đã mua lại cổ phần của tập đoàn mà không phải kèm điều kiện, em cảm thấy thật sự vô lý, anh có cách nào không ? Với cả ngày mai Chifuyu bắt đầu bay từ Hawail về, em nghĩ tốt nhất nên báo trước cho anh”

“Khó nhỉ, rốt cục là ai đã bật đèn xanh cho việc bán cổ phiếu nhỉ, với cả anh nghĩ tốt nhất lúc này đừng manh động, cứ chờ xem điều gì sẽ xảy ra đã, đừng nên yêu cầu rút vốn về, cổ đông sẽ không chịu đâu, giải quyết vấn đề trong im lặng là được”

“Vâng, vậy có gì chúng ta gặp lại sau nhé, em cúp máy đây” – Touka-san nói.

Điều này khiến Touka-san nghi ngờ rằng có ai đó đã lén bán cổ phiếu cho Hotaru-san…

Quay trở lại, Zentaro-san và Shinji đang câu cá, Shinji nói…

“Từ nãy đến giờ cũng lâu quá, cháu đọc xong hết một chương sách rồi mà cũng chưa thấy có con nào đớp mồi cả, nếu không thì hôm nay ra về trắng tay đó”

“Bình tĩnh đi, câu cá cần phải kiên nhẫn, với cả…”

Trong lúc đó, bỗng nhiên cần câu cong xuống, cuộn dây câu bắt đầu quay tròn, rất nhanh…

“Cá đến rồi đấy, để ta kéo nó xem sao…”

Zentaro-sama với kĩ năng của một thợ câu chuyên nghiệp, quyết chiến với con cá, con cá kéo gần hết cuộn dây, trong cuộc giằng co đó, con cá không dễ bị đánh bại, nhưng rồi cuối cùng, một cú kéo mạnh đã kéo con cá lên khỏi mặt nước, nó đã chịu đầu hàng, Shinji lấy tấm lưới lớn vây bắt con cá, nó quẫy đuôi khiến nước bắn tung tóe, nhưng rồi Zentaro-san nói…

“Con cá này cũng được, nhưng hơi nhỏ so với ta hình dung, thế bắt thêm con khác to hơn nhé”

“Xin kiếu” – Shinji hét lên.

Trong khi đó, Naomi đang đi tìm Cecilia, thì cô nhìn thấy một căn phòng, bên trong có rất nhiều quần áo, giày, trang sức, túi xách, cũng như đồng hồ… nó mở cửa, cô bước vào trong sự choáng ngợp, và nhìn thấy Kazuha đang ở trong, cô ta đang xếp lại đống nhẫn trong tủ đồ…

“Xin lỗi chị, chị có biết phòng của Cecilia-chan ở đâu không ạ” – Naomi nói.

“Phòng của Cecilia-chan ở phía đối diện, mà đây là phòng chứa đồ đạc cá nhân của Eri-san đó, đúng ra là em không được vào đâu, nhưng mà em đã vào rồi, cứ nhìn ngắm thoải mái, miễn đừng đụng vào là được”

Naomi nhìn xung quanh căn phòng, trong căn phòng toàn là đồ hiệu, hoặc là trang sức đính đá quý… trị giá không biết đong đếm bao nhiêu tiền, Naomi cứ nhìn vào đôi giày cao gót có đế màu đỏ, Kazuha từ đằng sau nói:

“Đây là giày cao gót của Christian Louboutin, chỉ có hãng này làm đế giày màu đỏ thôi, các hãng khác không có hãng nào làm đế giày màu như thế”

Naomi quay ra đằng sau, thấy chiếc đồng hồ khá là tinh xảo…

“Đây là đồng hồ Thụy Sĩ, của hãng Patek Philippe, nếu tính sơ sơ thì giá nó cũng tầm hơn 60 triệu yên, đắt hơn cả xe Rolls-Royce, đây là chiếc đồng hồ cô ấy mua cho anh Jurgen, nhưng chưa tặng, so với chiếc Apple Watch chị đang đeo thì nó cũng gấp… vài trăm lần đó…”

“Hơn 50 triệu Yên sao, trời đất ơi, nó đắt hơn một nửa ngôi nhà của gia đình em ạ” – Vẻ mặt của Naomi thất thần sau khi biết được giá trị.

“Naomi, cậu tìm mình sao, với cả ngày mai là về rồi đó, muốn trải nghiệm cái gì thì làm luôn đi chứ sau này thì không có cơ hội thứ hai đâu.” – Cecilia gọi từ ngoài cửa…

“Ừm, mình ra ngay đây”

“Có gì cần giúp nhớ bảo chị nhé, Naomi-chan”

“Vâng, em cảm ơn chị ạ” – Naomi xin phép rồi đi ra luôn.

Còn trong khi đó, sau khi kết thúc kì nghỉ dài hơn hai tuần, vợ chồng chủ tịch Hiroshi cũng lên đường bay về Nhật Bản trong đêm, có vẻ họ đã được củng cố hơn trong tình cảm vợ chồng nhưng Chifuyu-san vẫn mang trong mình một nỗi lo về việc chồng mình sẽ bị khởi tố…

“Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi, không sao đâu, Chifuyu-chan, anh vẫn sẽ luôn ở bên em mà”

“Hiro-kun, đó không phải là điều duy nhất em sợ, em cảm thấy chúng ta vẫn chưa làm tròn trách nhiệm với lũ trẻ, nếu đống gia sản kia là tự tay chúng ta gây dựng nên, em sẽ sẵn sàng bỏ nó mà không tiếc lấy một xu, nhưng đây là tài sản của anh trai anh để lại…” – Chifuyu-san lo lắng

“Chúng ta còn đang đứng ở đây, thì mọi chuyện vẫn có thể giải quyết được, đừng lo lắng, anh tin là mọi chuyện rồi sẽ qua thôi mà, với cả em nữa, không được buồn, kể cả khi anh đi,..nhé.”

“Em hứa, yêu anh nhiều, Hiro-kun”

Chuyến bay hạ cánh ở Tokyo vào sáng sớm hôm sau…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.