Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 41




Buổi sáng, chuyến bay từ Frankfurt đến Tokyo hạ cánh xuống sân bay, Jurgen bước xuống máy bay, ở cửa ra của ga hành khách sân bay, Kazuha đã chờ sẵn…

“Xin chào, hẳn anh là Prinz Jurgen, Eri bảo tôi chờ sẵn ở đây, chào mừng đến với Nhật Bản”

“Tôi hơi bất ngờ đó, Eri bận không tới đón được sao, tiếc thật, mà cô là…”

“Tôi là Kazuha Kojima, quản gia của gia đình Kaneki, mà tôi với anh hình như đã gặp nhau thì phải”

“Đúng rồi, cô học ở Sussex, là thư kí riêng của phu nhân Chifuyu, nếu tôi nhớ không nhầm…”

“Anh đoán đúng rồi đó, giờ mời anh lên xe, chúng ta sẽ đến tư trang nhà Kaneki…”

Đến tư trang nhà Kaneki, Eri chờ sẵn ở cửa phòng khách tư dinh, khi Jurgen và Kazuha xuống chiếc Land Rover, người lái xe mở cửa cho Jurgen, Eri nói:

“Chào anh, Jurgen”

“Chào em, Erika”

“Cuối cùng cũng được gặp anh, kể từ lần ở Singapore”

“Mới có một tháng thôi mà, với cả hình như trong hội đồng quản trị tập đoàn có thay đổi, phải không…”

“Vâng, với lại chủ tịch Hiroshi và vợ ông ấy đi vắng rồi, chúng ta có thể dành nhiều thời gian cho nhau hơn, Jurgen ạ, ít nhất là cho đến khi vợ chồng ông ấy trở về”

“Ừm, anh muốn nhân cơ hội này, đi du lịch với em luôn” – Jurgen nói…

Trong khi đó, Naomi và Hanami đang uống Café với nhau…

“Naomi-chan, nghe đâu Haruka và Takashi-san quay lại với nhau rồi đó, mình cũng không ngờ là sau bao nhiêu năm mà anh trai cậu cũng lưu luyến chị ta như vậy đó ”

“Hanami-chan, mình nghĩ chúng ta cũng không nên quá để tâm chuyện của Haruka, dù sao chị ấy cũng là Onee-chan của mình”

“Tất nhiên mình sẽ không để tâm đến chuyện đấy, tại vì dù sao mình và anh trai cậu cũng đã chấm hết từ rất lâu rồi, nên mình lờ đi…”

“Mà này, cậu muốn ăn Bingsu ở đây không, cũng khá là nổi tiếng lắm, để mình gọi”

“Không cần đâu, mình đi ra quầy gọi cũng được, Nao-chan”

Đang đi thì bỗng nhiên…

“Oái, lại là cô à, Ca sĩ Hannah-chan”

“Tiểu thư Cecil, không ngờ cô cũng có mặt ở đây đó”

“Hai người biết nhau à”– Naomi-chan hỏi…

“À, chẳng là lần trước…”

Họ bắt đầu hồi tưởng cái hôm ở khách sạn Shangri-la…

“À, hình như cô là ca sĩ Hannah-chan, nếu tôi nhớ không nhầm tôi thấy cô trên mạng hôm trước”

“Ừ đúng, hôm qua chúng tôi có làm liveshow, hôm nay chúng tôi ăn tiệc chúc mừng, mà cô là ai”

“Xin giới thiệu, tôi là Cecilia Kaneki, tôi là con gái của chủ tịch tập đoàn Kaneki, tập đoàn tài chính lớn thứ 3 Nhật Bản, đừng nghĩ tôi chỉ là đứa tiêu tiền của bố mẹ, tôi còn từng làm thiết kế nội thất cho Bentley và đồ da cho Hermès đó nghen…”

“Ai quan tâm chứ, với cả cô Tsundere quá đó, tôi nghĩ đi làm chẳng ai dám làm chung với cô đâu”

“Cô…, với cả nghe đồn cô có Scandal bạn trai hồi học cao trung đúng không, cô hơi coi thường tôi đó”

“Chờ đấy”

Điều này kiến Hanami khá là tức giận, quay trở lại thời điểm hiện tại…

“Cecilia, nếu không nhầm hình như cậu là em gái Shinji-kun, phải không nhỉ”

“Sao, sao cậu biết anh trai tôi, nghe nói anh ta giờ còn không có chỗ dung thân…”

“Hắn đang tị nạn nhà tôi này, mong cô tạo điều kiện rước về hộ chúng tôi”

“Không cần đâu, tôi không cần cái loại anh trai bất tài như vậy”

Nói xong, Hanami gõ vào đầu Cecilia một cái khá đau:

“Đau, sao cô lại gõ vào đầu tôi”

“Can tội dám nói xấu anh trai cơ”

“Cơ mà các cậu cũng ở đây rồi, chúng ta cùng uống café chung được không” – Naomi nói…

“Được, với cả dù sao tôi không ngồi chung băng ghế với Hannah đâu…”

“Kệ cô, tôi không quan tâm”

Trong khi đó, bố của Takashi, Zentaro-san đang ăn tối cùng Touka-san, họ bàn việc…

“Tình hình là Hotaru Kojima, chị ta cũng nắm trong tay số lượng cổ phiếu không hề ít đâu, nhưng nếu Hiroshi-senpai phải đi tù thật, thì luật thừa kế sẽ hiệu lực ngay lập tức, đến lúc đó việc chuyển giao quyền lực sẽ dễ bị ảnh hưởng, mà anh cũng thừa biết tài sản mà cha mẹ Haruka-chan để lại cũng rất lớn nữa, Hiroshi-senpai đã có công làm cho lượng tài sản này nhân gấp đôi gấp 3 lần, nhưng nếu để lọt vào tay chị ta, cả gia tộc Kaneki sẽ mất hết tài sản, và chúng ta cũng không muốn điều đó”

“Anh biết, nhưng Hotaru, cô ta cũng không , rõ ràng nếu chỉ dựa vào mỗi mối quan hệ của chúng ta sẽ chẳng cứu vãn được gì, bất kể là Chifuyu-chan có khôn khéo bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng mà giá như bố Haru-chan còn sống, hắn sẽ biết chúng ta cần phải làm gì”

“Kể cả cho dù anh ấy có là chủ nợ của anh sao, em nghĩ anh hơi dễ dãi đó, với lại Hotaru còn là một trong những cổ đông lớn của chúng ta, việc mà cô ta cài cắm người nhà trong bộ máy tập đoàn hay chính trong gia tộc Kaneki là chuyện hết sức bình thường, đó là một điều hết sức đáng lo đó anh…”

“Anh không có ý bảo em cùng anh bỏ vốn ra mua cổ phần đâu nhé, hiện tại giá cổ phiếu tập đoàn Kaneki đang giảm, mua vào sẽ không có lợi, trước đấy nhiều đối tác còn rút vốn hàng loạt, xem ra tình hình tập đoàn sẽ còn rối ren nếu Eri, con bé không biết cách nắm quyền…”

Hotaru Kojima, chính là mẹ của quản gia Kazuha Kojima, điều đó cũng có nghĩa là mẹ của Eri, và cái tên thực sự của Eri không phải là Eri Kaneki mà là Erika Kojima, Kazuha và Eri vốn là chị em sinh đôi, Eri ở cùng bố, Kazuha ở cùng mẹ, còn Haruka vốn là con riêng và gia tộc Arashi là dòng họ ngoại của cô, sau khi Hotaru-san và bố của Haruka chia tay, ông ấy cưới mẹ của Haruka, từng có một cuộc gặp mặt giữa 3 chị em họ, đã khá lâu và chẳng ai nhớ ra ai, nhưng Eri thì nhớ rõ, với lại khi chia tài sản, toàn bộ tài sản thừa kế được để lại cho các con gái nhưng không để lại cho Hotaru-san, khiến cô ta cực kì tức giận, âm mưu hất cẳng gia tộc Kaneki trong danh sách thừa kế tài sản…

Điều khoản di chúc trong thừa kế tài sản được tóm tắt như sau…

1) Toàn bộ tài sản được để lại cho Haruka Kaneki, Erika và Kazuha Kojima.

2) Trong thời gian này, em trai của tôi (Bố Haruka), Hiroshi Kaneki sẽ nắm quyền điều hành tập đoàn, cũng như sử dụng tài sản thừa kế khi cần thiết để duy trì hoạt động của tập đoàn, trong thời điểm thích hợp sẽ tiến hành bàn giao tập đoàn khi cả 3 đủ khả năng nắm quyền.

3) Tỉ lệ chia số tài sản (Không thuộc sở hữu tập đoàn) là 1/3, tiến hành ngay khi cả 3 pháp nhân thừa kế đủ tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.