Takashi đang nói chuyện với Shinji thì nhận được tin nhắn của Haruka.
“Tòa nhà Nikko Estate, Ngay gần khu Shinjuku Gyoen, đi một mình, sau giờ họp tôi sẽ đến đón anh lên”
“Anh đi thăm Haruka-san à, nhớ chuyển lời giùm tôi đó, đi cẩn thận nhé” – Shinji nói.
“Ừm, sao cậu biết, với cả được rồi, tôi sẽ chuyển lời cho cậu” – Takashi trả lời.
Thế là Takashi chờ sẵn ở dưới sảnh tòa nhà, chiếc Mercedes của Haruka đi qua, cô ấy kéo cửa kính xuống, nói…
“Lên xe đi, Takashi”
Chiếc xe lăn bánh xuống hầm gửi xe của tòa nhà, tại đây họ đi thang máy lên đến tầng 50, tòa nhà này vốn là một khách sạn, nhưng đồng thời cũng có vài căn Penthouse cho giới siêu giàu… Căn Penthouse của Haruka là một căn hộ ngập tràn ánh sáng, như căn biệt thự ở Osaka, phòng khách có hướng nhìn ra tháp Tokyo, xa xa lại có thể thấy hoàng cung, vịnh Tokyo… sự sang trọng và tinh tế trong cách bài trí khiến Takashi choáng ngợp…
“Takashi, mời ngồi” – Haruka nói
“À vâng, mình quên mất, với cả mình có một chuyện này muốn nhờ cậu”
“Chuyện gì ?”
“Shinji đó, cậu ta muốn cậu nương tay với hắn, dù sao hắn cũng trẻ, cho hắn một cơ hội để tạo dựng sự nghiệp, chứ nếu cậu cứ theo lời của ông chú bố cậu ta, dù sao hắn không muốn cơ nghiệp của mình phá sản…”
“Ra vậy, thôi được, thế cậu chịu trách nhiệm nhé”
“Ừm, được thôi, chắc không sao đâu”
“Cậu có muốn, xem nhà của tôi không”
“Ừm, cảm ơn nhé, Haruka-san” – Takashi nói, anh cùng với Haruka thăm thú mọi nơi trong căn hộ của cô ấy, xong lúc trở về phòng khách, Takashi quay lại chiếc ghế sofa…
“Với cả dù sao tôi cũng mời cậu đến đây rồi, tôi cũng muốn nói mấy lời với cậu” – Haruka lại gần chỗ cửa sổ, lấy chai whiskey rót ra 2 chiếc cốc, rồi mang cho Takashi.
“À, mình thoải mái thời gian mà, không sao, nhưng mình không muốn say đâu, nương tay với mình” – anh cười…
“Chuyện là…tôi cũng suy nghĩ kĩ rồi, có lẽ tôi nên tự tìm ra một con đường riêng cho chính mình, không phải phụ thuộc vào ai, kể cả gia sản kếch xù của bố mẹ tôi, nghĩ lại tôi nghĩ là cậu có thể giúp tôi trong chuyện này”
“Anou, mình không nghĩ là mình đủ tầm để nói chuyện với giới siêu giàu như cậu đâu, mình không đủ khả năng, mình cũng không có nhiều tiền, ngoài căn nhà bố mẹ mình để lại”
“Thì tôi sẽ cho cậu tiền, cho cậu quan hệ, bạn thân ạ, cuộc đời không có gì miễn phí cả, tôi biết điều đó, nhưng đừng hiểu lầm ý tôi, yên tâm đi vì cậu sẽ không đến mức, thành bia đỡ đạn của tôi đâu” – Nói xong Haruka tiếp tục uống cốc rượu whiskey tiếp theo.
“Tha cho mình được không Haruka, với cả nếu cần, cậu cũng có thể nhờ bạn bè, họ hàng cũng như mọi người xung quanh giúp đỡ mà, mình đâu thể bằng được họ…”
“Tôi không có bạn ngoài cậu, kể cả họ hàng, hay bất kì người xung quanh nào hết, họ chỉ biết quan tâm đến tiền mà thôi. Với lại, cậu hiểu tại sao từ khi học cao trung đến giờ, tôi không có mấy người bạn không, bởi vì tôi đã phải chuyển trường quá nhiều, đến mức chán phải kết thêm bạn, với cả những người đã từng kết bạn với tôi, họ đều xa lánh tôi cả, tôi chán ngấy việc phải kết thêm bạn rồi”
“Mình hiểu mà, nhưng mình sẽ không bao giờ bước chân vào thế giới của người giàu đâu, Haruka ạ, mình không quan tâm mình có bao nhiêu tài sản, mình chỉ quan tâm, ai chịu làm bạn với mình mà thôi, với cả mình có mất gì đâu mà tại sao không chịu mở lòng, mình cũng như cậu mà, Haruka, mà cậu cũng biết mình thế nào rồi, nên…”
“Đi với tôi, đến chỗ này” – Haruka nói một cách lạnh lùng.
Trong lúc này, ở nhà Takashi…
Naomi sau mấy hôm đi thăm họ hàng ở Sendai, cô ra về, mở cửa nhà ra thì thấy Shinji, cô định hét toáng lên… Shinji vội che miệng Naomi lại, nói…
“Bây giờ mà cậu hét là toang cả đám đấy, tôi đành phải trốn tạm chủ nợ ở nhà Takashi chứ thực sự tôi không muốn như thế này đâu, xin đừng kêu la nữa, tôi xin cậu đó, tôi sẽ bỏ tay ra ngay” – Takashi nói.
Bỏ tay ra xong, tức thì Shinji lĩnh một phát tát của Naomi.
“Tôi là chủ nhà, cậu bước chân vào đây mà không tôn trọng chủ nhà, thì sẽ lãnh đủ, hiểu chưa ?”
“Rồi rồi, khổ quá đi à, mà cậu tên gì vậy, tôi là Kaneki Shinji, mong cậu thông cảm cho tôi…”
“Sumimoto Naomi, cứ gọi tôi là Nao, với cả cậu làm cái gì mà lại xuất hiện ở nhà tôi vậy ?”
Thế là Shinji lại phải kể hết đầu đuôi cho Naomi nghe…
“Ra vậy à, Onii-chan của tôi chẳng nói gì với tôi cả, tí nữa anh ấy về, tôi sẽ chất vấn”
“Dù sao cũng phải cảm ơn Takashi-senpai, nếu không có anh ta tôi cũng bị đám chủ nợ xơi tái rồi…”
“Muốn ăn gì không, để tôi còn nấu”
“Cảm ơn cậu, Naomi-san” – Shinji thở phào…
Quay trở lại Haruka và Takashi, họ đến Jogashima.
“Đến nơi rồi đó, cậu xuống đi” – Haruka nói, mắt cô ấy cứ nhìn thẳng ra đằng ngọn hải đăng…
“Ừm, mà cậu dắt mình ra đây làm gì thế” – Takashi thắc mắc…
Haruka vẫn không nói gì, cô bước ra khỏi xe, đi ra bờ biển, nhìn xa xa là ngọn núi Phú Sĩ, bờ biển rộng lớn với bãi đá gồ ghề, Takashi nói…
“Hóa ra là cậu muốn mình nhìn thấy phong cảnh tuyệt vời này sao, cảm ơn nhé, Haruka-san”
“Tôi không dẫn cậu ra đây chỉ để ngắm cảnh… Taka ngốc” – Haruka nói, có một cảm giác khiến cho Takashi giật mình, anh cảm thấy như Haruka đang tỏ ra dịu dàng hơn so với khi anh mới gặp cô.
“Mình thấy có lẽ chúng ta không cần thiết phải ép buộc nhau phải như thế này, mình cũng thấy ngại và mình cũng biết là cậu không thích, cơ mà chúng mình mãi là bạn tốt nhé, được không…”
Haruka vẫn cứ im lặng, cô không phản hồi gì cả, một lúc sau, cô nói:
“Cậu hiểu bạn có nghĩa là gì không ?”
“Mình không chắc chắn lắm đâu, nhưng mà theo mình nghĩ, nếu là bạn bè, thì sẽ là người có cùng suy nghĩ, sở thích, có thể là điểm chung nào đó, nhưng quan trọng phải biết thấu hiểu nhau, trân trọng những kỉ niệm của cả hai cũng như giúp đỡ nhau khi khó khăn”
“Vậy sao ?, thế thì tôi thực sự không có bạn rồi…”
“Cậu có mình mà, chúng mình đã làm bạn với nhau bao nhiêu năm nay cơ mà, cậu quên mất rồi sao”
“Tôi không muốn làm phiền cậu nữa, tạm biệt…” – Haruka bỏ đi…
Có cái gì đó ám ảnh, như cảm giác bị bỏ rơi, mà Haruka đã bỏ Takashi đi, điều đấy khiến cho lòng cậu đau nhói, nhưng rồi linh cảm buộc cậu làm một điều gì đó khó hiểu, Takashi nắm lấy tay Haruka, kéo mạnh cô ấy rồi ôm cô ấy vào lòng, trong lúc đó Haruka cố gắng thoát khỏi vòng tay của Takashi nhưng rồi…
“Làm ơn đó Haruka, cậu đừng có bỏ mình đi như vậy nữa được không, mình cô đơn lắm – Takashi trào ra những giọt nước mắt, như là lời cầu xin cô ở lại, cô cũng cảm thấy dưng dưng, một cảm giác khó tả, như nhận ra tội lỗi của chính mình, như kiểu mình vừa làm sai một điều gì đó… Trong quá khứ, cô cũng đã gây ra điều này, tới 2 lần, giờ cô đã ngộ ra, và đang tự dằn vặt chính mình…
“Takashi, xin lỗi, xin lỗi cậu, lỗi tại tớ, vì sự ích kỉ của tớ…” – nước mắt của Haruka lúc này cũng đã tuôn ra, kèm theo đó là sự ân hận, điều đó càng khiến Takashi chỉ muốn ôm chặt cô hơn, anh nói
“Haru-chan, cậu ít nhất đã trở lại rồi, mình vui lắm”.