Đến phút này, Shinji mới tự bạch…
“Anh phải hiểu là bố mẹ tôi được người trong chính trường gọi là “Sói xám và con ma bạc” phần vì nếu công ti nào trong tầm ngắm của mẹ tôi, đều sẽ bị săn đuổi tới cùng, chẳng ai có thể thoát khỏi nanh vuốt của họ, hơn nữa bố tôi có chiêu bài thao túng tiền tệ, vì thế nếu tình hình kinh doanh của tập đoàn thế nào, thị trường sẽ phu thuộc theo…”
“Nghe đao to búa lớn ghê nhỉ, thế chính phủ không làm gì à, ủa…” – Takashi ngạc nhiên.
“Chính phủ cũng chẳng làm gì được, tại vì ông bác bên ngoại của tôi, là phó thủ tướng từ nhiều năm nay rồi, đến cả những người kế nhiệm sau này, cũng phải nể, hơn nữa họ cũng không có quyền bóp nghẹt tập đoàn, vì nếu không đó sẽ là khải huyền cho cả nền kinh tế…”
“Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc tố cáo bố mẹ cậu chưa, họ cũng nhúng chàm nhiều phải biết mà…”
“Xin lỗi anh, tôi không phải thằng con bất hiếu như thế, mặc dù mối quan hệ giữa tôi và ông bà già vẫn chưa bao giờ có thể tốt được, nhưng dù sao họ cũng là đấng sinh thành nên tôi, tôi cũng không có quyền được như thế”
“Khó khăn phết nhỉ…” – Takashi thở dài, cười nhạt…
Lại có một cuộc điện thoại gọi đến Shinji, anh ta mở máy ra và ơn trời, đó là cuộc gọi từ Cecilia chứ không phải chủ nợ…
“Shinji, cậu bật loa ngoài lên đi” – Takashi nhắc nhở…
“Onii-chan à, bố mẹ lại đi Hawaii chim chuột với nhau rồi đó, bây giờ là cơ hội cho anh này, với cả Eri-nee đang nắm quyền, chắc anh biết rồi chứ”
“Ừ, anh biết mà, với lại Haruka-san thế nào, chị ấy ổn chứ”
“Ổn, rất ổn là đằng khác, rõ ràng là chị ấy đang cực kì bực mình, em chỉ thông báo thế thôi” – Cecilia nói xong cúp máy, Shinji quay mặt về phía Takashi, nói…
“Bây giờ anh phải giúp tôi, senpai, chỉ có anh giúp được tôi thôi, làm ơn”
“Thôi được, tôi sẽ cho cậu cơ hội cuối cùng, ráng làm cho tốt đó, chúng ta sẽ bắt đầu từ ngày mai”
“Cảm ơn anh, Takashi-senpai” – Shinji sung sướng vô cùng.
Ngay sáng hôm sau, Khi chủ tịch và phu nhân ra sân bay cũng là lúc một loạt các cổ đông và đối tác rút cổ phần, tình hình thị trường lại càng tiếp tục biến động hơn nữa, Eri, Haruka và Cecilia đang ở trong phòng họp, cùng với các cổ đông, đối tác trẻ hơn đang họp chung với nhau…
“Tình hình nhiều ông lớn trong ngành đang rút cổ phần khỏi tập đoàn chúng ta, bây giờ chị muốn chúng ta phải làm gì, Eri-nee” – Cecilia thắc mắc…
“Chị có kế hoạch, cứ tin chị, với cả bố mẹ em chắc chắn là đã lên kịch bản cho chuyện này, đừng lo” – Eri trả lời.
“Em biết là có thể tin tưởng chị mà, chị gái…” – Cecilia nói…
Từ tối hôm qua, Toumai gọi điện cho Makoto…
“Này, chúng mình đi đâu một chút được không, chỉ hai chúng mình thôi” – Toumai đề nghị.
“Ừm, được mà, thế cậu muốn đi đâu, với cả qua chở mình nhé…”
“Chúng mình đi xa đi, một hai ngày gì đó, ở hồ Biwa, tớ sẽ lái xe nhé”
“Thế để tớ chuẩn bị đồ đạc, hẹn gặp cậu sáng mai, Toumai-kun”
Đến buối sáng, họ hẹn gặp nhau ở nhà Makoto-chan, Toumai nói…
“Chúng ta sẽ đi tới Maibara, cũng mất tầm 4 tiếng đó”
“Không sao, có cậu ở cạnh thì mình thấy vui rồi” – Makoto nói.
Trong lúc cuộc họp đang diễn ra, Kazuha nói với Cecilia:
“Tiểu thư, trong lúc này thị trường bất động sản đang nhảy múa, hay lúc này chúng ta chuyển sang thâu tóm các công ty bảo hiểm sẽ có lợi hơn, tại vì dù sao ít nhất tình hình kinh doanh của chúng ta vẫn còn tốt”
“Ý hay đó, nhưng thời cơ chưa chín muồi, nếu bây giờ mua luôn cũng được nhưng chưa chắc đã có lợi về sau, tôi cần một bản báo cáo từ các công ty của chúng ta, còn bây giờ, cô kiểm tra những lô đất chúng ta đầu tư, xem nhà thầu có mong muốn gì”.
“Vấn đề về MAE Ltd, họ đang khá chật vật để tồn tại, chúng ta có cần loại họ ra khỏi danh sách nhà thầu chúng ta đầu tư không, tiểu thư”
“Cho họ một cơ hội cuối cùng, nếu không làm ăn ra hồn, chúng ta sẽ buông bỏ” – Cecilia ra lệnh…
Trong lúc đang cùng làm việc với nhau, Takashi hỏi Shinji…
“Bố mẹ cậu có vẻ đã khiến tình hình kinh doanh của cậu không được tốt, có phải không”
“Cũng đúng, dù sao bố mẹ tôi, họ muốn tôi về với họ, nhưng tôi không muốn như vậy, kể từ sau khi bố tôi về Nhật Bản, chúng tôi cũng không có nhiều thời gian lắm, hơn nữa mẹ tôi cũng quá bận nên không thể lo cho anh em tôi được, tôi cũng không muốn phụ thuộc vào họ nhiều quá, nhưng mà cũng vì tôi cứng đầu mà, không muốn kế nghiệp gia sản mà muốn tự chứng minh bản thân mình, tôi đã cãi vã với họ, kể từ đó, tôi cũng không còn liên lạc với họ nữa, cũng đã 5 năm nay rồi”
“Vậy sao, đợt đấy cậu cũng bên Anh Quốc đúng không, với cả sao mà lại ra nông nỗi như thế này”
“Chẳng là tôi có trốn đi học bằng kĩ sư xây dựng, mẹ tôi không đồng ý đòi tôi đi học kinh tế và luật, nhưng tôi không nghe vì tôi cảm thấy thế là đủ, lỗi của tôi, bố tôi sang bắt ép, tôi trốn đi học thì họ nhất quyết lôi cổ tôi về, nhưng đó là trường nội trú nên họ cũng không làm gì được, tôi có tiết kiệm và dùng tiền họ gửi để đóng học phí, học xong tôi liền trốn về nước, tôi cũng không ngờ ông già lại nắm rõ tôi đến như vậy”
“Với cả bà dì của Haruka-san nữa, Touka-san đó, cứ toàn quấy rày công việc kinh doanh của tôi ở Mỹ, nên tôi trốn về nước để không ai làm phiền, ai ngờ lại đến lượt cô quản gia và con em gái tôi bày trò, đúng là quá vã… Với cả hy vọng anh sẽ nói với Haruka-san tha mạng cho tôi, bởi vì nếu cả dòng họ mà xuống tay với tôi, thì đúng là tôi phải đặt vé một chiều đi Aokigahara thôi” – Shinji nói thêm, tỏ vẻ chán nản.
“Cậu bị điên à, mẹ cậu đẻ cậu ra để làm những việc vô bổ rồi ăn nói hàm hồ thế sao, với cả chẳng có người cha, người mẹ nào mà không tránh khỏi lỗi lầm cả, cậu yên tâm, rồi mọi thứ sẽ trở lại như xưa thôi…”
“Đúng là tôi hồ đồ thật, cảm ơn anh, Takashi-senpai…” – Shinji cúi gằm mặt…