Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 33




Phu nhân Chifuyu cũng là một người phụ nữ có cá tính mạnh mẽ, nhưng khác với Haruka, nó không được biểu hiện ra bên ngoài thông qua phong cách sống, mà là sở thích, giống với chồng mình, Chifuyu cũng thích sưu tầm xe hơi, nhưng cô thích nhất là lái xe, nhất là tốc độ cao, cũng khác ở chỗ chủ tịch Hiroshi lại thích lái xe qua các cung đường hiểm trở (Offroad), vì thế cũng lâu không lái xe chung với chồng, cô bày ra một kế.

“Hôm nay em chở anh đi làm được không, bằng xe của em”

“Thôi, để anh lái cho, anh toàn nhận vé phạt chạy quá tốc độ của em thôi”

“Không đâu, anh toàn đi đường xóc thôi, để em lái, em đảm bảo lần này em sẽ lái chậm”

Thế nhưng, khi lên cung đường cao tốc, Chifuyu đạp ga chiếc Porsche 911 của cô hết tốc lực, Hiroshi có vẻ cảm giác choáng váng…

“Chậm lại được không vợ, em chạy hơi quá tốc độ rồi đó”

“Có sao đâu, lần này em sẽ trả tiền phạt”

“Chẳng lẽ em không thấy tốn tiền ?, thiệt tình”

Cuối cùng cũng đến trụ sở tập đoàn, chủ tịch Hiroshi bước ra khỏi xe và nói với tài xế lái Land Rover đi sau.

“Có lẽ lần sau tôi không nên để vợ tôi lái xe thêm lần nào nữa, thật là kinh dị”

“Vâng, phu nhân lái nhanh quá, tôi cũng không đuổi kịp, nhưng mà chủ tịch này, chúng ta đang ở trong sảnh tòa nhà, có lẽ ngài không cần thiết phải mở dù đâu ”

“À, vâng, tôi quên mất, với cả có cuộc họp lúc 8h, ông có thể đón tôi muộn hơn cũng được”

“Vâng, thế để tôi đặt lịch…”

Phu nhân Chifuyu cứ lấy tay che miệng, cười khúc khích, rồi nói:

“Chồng yêu, đến giờ họp rồi đấy, nhanh kẻo không kịp bắt thang máy đâu”

“Em cũng vậy đó, cất xe đi không lỡ giờ họp”

“Giám đốc Eri muốn nói chuyện với phu nhân trong khoảng 10 phút nữa, vậy nên mong phu nhân nhanh chân cất xe hơi” – Người tài xế nói thêm.

“Ok, thế chờ tôi một lát” – Chifuyu lái xe khỏi sảnh…

Takashi trong lúc này đang uống café sáng, anh lấy tờ báo buổi sáng ra đọc và phát hiện, giá cổ phiếu của MAE Ltd tụt dốc không phanh, điều này có nghĩa là nếu không có kết quả kinh doanh thuyết phục, thì công ti sẽ phá sản.

Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa ấn liên hồi, Takashi mở cửa ra và thấy Shinji đang thở hổn hển, mặt tái lại, như vừa bị ai đuổi, anh ta nói không ra tiếng.

“Anh…cho tôi…tá túc ở đây được không, tôi bị bọn chủ nợ…đuổi theo thừa sống thiếu chết rồi”

“Bình tĩnh, anh vào đây và kể lại cho tôi tất cả mọi chuyện được không” – Takashi nói.

Shinji kể cho Takashi tất cả mọi việc, anh ta hỏi…

“Anh có 50 triệu yên không, cho tôi vay tạm để trả nợ, tôi không còn đồng nào trong ví nữa rồi”

“1 triệu yên thì được, chứ 50 triệu thì tôi không có, nếu muốn tôi có thể nuôi cậu, nhưng cậu đã chơi thì phải chịu, bây giờ cậu phải kiếm cách đi làm trả nợ, hoặc ngoan ngoãn về với bố cậu”

“Xin tiền ông già á, anh đùa tôi có phải không, bao nhiêu tiền tiết kiệm của tôi, vay ngân hàng, bạn bè tôi đều dốc sức vào đây hết, bây giờ anh bảo tôi ngoan ngoãn ra về, làm thế thì tôi nhục lắm, anh có biết không”

“Thế bây giờ cậu muốn thế nào, làm kinh doanh thì phải chịu rủi ro chứ, còn không thì ngay từ đầu đừng làm, đùng có kể khổ với tôi, trong khi người ta lao động quần quật cả năm còn không đủ ăn, cậu nghĩ kêu ca là tiền sẽ rơi xuống đầu cậu à, nếu không muốn sống như thế này thì tự nghĩ cách đi” – Takashi gắt gỏng…

“Được rồi, được rồi, bây giờ anh muốn tôi bán thân cho chủ nợ đúng không, anh thật là vô tình mà”

“Cậu mà than vãn nữa tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài, để cho chủ nợ xơi tái cậu, cậu có tin không” – Takashi túm áo Shinji, chỉ thẳng vào mặt, đe dọa…

“Thôi thôi, tôi biết rồi, tôi sẽ không than vãn nữa” – Shinji giơ 2 tay xin hàng…

“Cậu muốn ăn gì, để tôi nấu” – Takashi nói.

“Tôi muốn ăn Steak, với cả mỳ Soba”

“Cậu có 2 lựa chọn, một là ăn cơm nắm với súp Miso do tôi nấu, hai là nhịn đói” – Takashi nói…

“Vâng vâng, khổ quá đi” – Shinji nhăn mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.