Quay lại chuyện xảy ta ở Suwa, Nagano. Takashi bước vào một quán Café, vẻ mặt có vẻ khó ở, ngồi xuống bản, có một thanh niên trông rất giàu có cũng đang ngồi đấy nói:
“Xin lỗi anh nếu em gái của tôi lại khó nhằn đến như vậy, đánh đố người khác là sở thích của nó, mong anh thông cảm”
“À không, không có gì, mà tại sao anh lại biết Cecilia-san vậy”
“Quên không giới thiệu, tôi là Shinji Kaneki, giám đốc của MAE Ltd, tôi cũng là anh trai của Cecillia, mà anh cũng biết gia cảnh nhà tôi như thế nào đó, bố tôi nhất quyết đòi tôi về làm cho tập đoàn gia đình, còn mẹ tôi thì ngấm ngầm hợp tác với gia tộc Arashi mua hết cổ phần trong một đêm, thật sự bất công mà”
“Chủ tịch Hiroshi ấy à, tôi cũng thiết kế nhà vườn cho nhiều người trong gia tộc ấy rồi mà, cơ mà họ cũng tinh tế lắm đó, tôi cũng không qua nổi mắt họ”
“Vậy nên tôi đề nghị chúng ta hợp tác, Kiến trúc sư Sumimoto, bây giờ chỉ có anh mới cứu được cơ nghiệp của tôi, cầu mong anh giúp đỡ” – Shinji cúi đầu
“Đừng làm như thế, được rồi, tôi sẽ cân nhắc giúp anh xây dựng công trình trên đừng lo, nếu cần chiều nay chúng ta có thể bắt tay ngay vào công việc…”
“Cảm ơn anh, kiến trúc sư, trăm sự nhờ anh”
“Được rồi, tôi sẽ giúp anh, cứ yên tâm”
Quay lại câu chuyện, trong lúc Takashi đang suy nghĩ, lại có một người nữa bấm chuông nhà anh, có vẻ đây cũng là một cô gái, cô ta mặc suit đen cũng như có mái tóc màu vàng ròng, đi một chiếc Lexus mui trần dừng trước cửa nhà anh.
“Xin lỗi, cho hỏi ai đó ạ” – Takashi ra mở cổng.
“À, tôi muốn tìm kiến trúc sư Sumimoto, anh ấy có nhà không”
“Vâng, là tôi đây, mời vào”
Cô gái đó bước vào, Takashi hỏi thêm…
“Cô có email đặt hàng trước hay là yêu cầu gì không, tại nhiều đơn quá nên tôi cũng không nhớ hết được…”
“À không, tôi muốn nói chuyện riêng với anh thôi”
“Mạn phép hỏi cô, có chuyện gì sao ?”
Họ ngồi vào sofa, cô gái đó tự giới thiệu bản thân.
“Tôi là Kazuha Kojima, quản gia của nhà Kaneki, tôi đến đây có chút bất ngờ, mong anh thông cảm”
“À, không có gì đâu, đằng nào hôm nay tôi cũng rảnh mà”
“Tôi muốn hỏi một chút, bởi vì tôi cũng từng làm quản lý cho ca sĩ Kobiichi Hanami, nên tôi chỉ muốn hỏi tình hình của cô ấy dạo này ổn hơn không, với cả…”
“À, Hanami-chan ấy vẫn ổn, đắt show là đằng khác, chúng tôi thỉnh thoảng cũng gặp nhau, với cả cô có chuyện gì, nếu được tôi sẽ chuyển lời giúp cho cô ấy”
“À không, cái này là đối với anh, tôi muốn anh nhận tôi, làm quản gia trong gia đình nhà anh”
“Tôi nghĩ chắc tôi không có đủ tiền trả cho cô đâu, xin lỗi cô” – Takashi toát mồ hôi hột.
“Không sao, riêng với anh, tôi sẽ không lấy tiền, với một điều kiện đơn giản là tôi ở nhà anh được không”
“Ủa, tôi sợ nhà tôi có khi không đủ phòng đâu, nhưng mà chỉ vậy thôi à?”
“Ừ đúng đó, Taka-kun, khờ quá đi”
“Anou, sao cô lại biết tên tôi vậy”
“Cái cậu cần nhớ thì không nhớ nổi, cái không cần nhớ thì nhớ rõ lâu, cậu quên mất mình từng học sơ trung ở Oita cùng với cậu à, Taka-kun” – cô ấy nói thêm.
Đến bây giờ Takashi mới nhớ ra…
“Kazu-chan, xin lỗi vì giờ mình mới nhận ra cậu, lâu quá không gặp, thứ lỗi cho mình”
“Chán cậu quá đấy, thực ra Hanami-chan chỉ là cái cớ thôi, với cả đợt này mình cũng từ Anh Quốc cùng với nhà Kaneki về, cũng chưa thu xếp ổn thỏa nên mình muốn qua bên bạn thân mình trước rồi mới về…”
“Vậy sao, cuộc sống bên đó thế nào, ổn chứ, mà với cả quản gia nhà Kaneki cũng toàn người giàu thồi”
“Cậu cũng biết là mình mang ơn gia đình họ nên chấp nhận làm quản gia cho nhà họ mà, tiểu thư thì cũng về cùng với mình xong, cô ấy cũng hơi tinh quái một chút nên mong cậu bỏ qua cho”
“Cái này không đáng đâu mà, cậu yên tâm, mình không có để bụng gì hết…”
“Ừ, cảm ơn cậu nhiều, nhưng mà mình vẫn đề nghị ở chung với cậu” – Kazuha nói…
“Onii-chan, em về rồi đây, ủa, nhà mình có khách ạ ?” - Naomi ngạc nhiên nói.
“Quên mất không giới thiệu, đây là Naomi-chan, em gái mình, còn đây là Kazuha-san, chị ấy là bạn hồi sơ trung của anh”
“Rất vui được gặp em, Naomi-chan” – Kazuha nói…
“Em cảm ơn ạ, em vào nấu bữa trưa đã, hai người cứ nói chuyện với nhau nhé” – Naomi nói.
Tối hôm trước, trong khách sạn Shangri-la ở Tokyo, Hanami đang ra khỏi restroom thì va vào một cô gái lạ, 2 người cộc đầu vào nhau, cô ta phàn nàn.
“Đi đứng cho cẩn thận chứ, nhường nhịn người khác là phép lịch sự tối thiểu đó cô biết không”
“Tại sao tôi phải nhường cho cô chứ, khách sạn này có phải của riêng cô đâu, đau quá”
“Tôi không quan tâm, cô va vào tôi trước, cô phải xin lỗi tôi, cô hiểu chứ”
“Tôi không muốn xin lỗi loại con gái tiểu thư như cô, không bao giờ”
Họ có vẻ tỏ ra thù địch với nhau, vì người va chạm vào Hanami, chính là Cecillia…