Trong giấc mơ của Takashi, anh thấy hình bóng của một cô gái, có mái tóc dài màu bạch kim, đội mũ rộng vành và chiếc váy màu trắng, cô gái ấy làm anh liên tưởng đến Haruka hồi còn học cao trung...
“Haruka sao… Đợi mình với” – Takashi ngạc nhiên, rồi thốt lên…
Nhưng khi chạm vào cô ấy, tất cả mọi thứ đều xám xịt lại, có một vũng máu màu đỏ hiện lên, khung cảnh trong giấc mơ trở nên đen tối, cổ anh tựa như thắt chặt lại, con tim nhói lên, khó thở…
“Takashi, tất cả là tại cậu, tại cậu mà tôi…mất hết tất cả”
“Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không muốn chết”
Giọng nói đó cứ lặp đi lặp lại liên tục, thật đau đầu cho đến khi Takashi hét lên “Dừng lại đi”
Anh tỉnh giấc, thở hổn hển, giấc mơ thực sự đáng sợ, vừa mới nhận ra mình bị bóng đè, anh lại nằm xuống, một lúc sau mới ngủ lại được.
Buổi sáng hôm sau, Takashi thức dậy, thấy cảm giác rất lạ, không như mọi ngày, anh mở cửa phòng ra thì có tiếng chuông điện thoại gọi đến, anh nhấc máy.
“Alo, Taka-kun có phải không, cô là Touka này, cháu đi đâu mà sao cô nhấn chuông mà không thấy ai mở cửa vậy ?, cô đang ở ngoài nhà cháu đó”
“Vâng, cháu xin lỗi, bây giờ cháu mới dậy ạ, cháu ra mở cửa cho cô ngay”
Takashi ra mở cửa cho dì của Haruka, đó là một người phụ nữ có dáng vẻ quý phái, cũng như giàu có, trước cửa nhà anh cũng có một chiếc Bentley đang đỗ ở đó…
“Làm cô phải đợi lâu rồi, mời cô vào ạ” – Takashi nói.
Người phụ nữ đó bước vào nhà, ngay ngắn ngồi vào Sofa, Takashi nói:
“Cô muốn uống trà hay café ạ, để cháu pha”
“Không cần thiết đâu, hôm nay cô muốn đến đây nói chuyện thôi”
“Vâng, vậy cô cứ nói đi ạ”
“Chuyện là Haruka là bạn thân của cháu phải không, cô muốn nó nhận lại dòng họ ngoại của mình, nhưng cô không có khả năng thuyết phục được, cô nhờ cháu, thuyết phục Haru-chan giùm cô nhé.”
“Cái này cháu không dám đảm bảo đâu ạ, nhưng mà cháu sẽ cố hết sức có thể”
“Với cả cô muốn nói một điều này, mong cháu đừng giận”
“Vâng, cô cứ nói đi, cháu đang nghe đây ạ”
“Cháu có nhận thiết kế thuê cho MAE Ltd đúng không”
“Vâng, sao cô biết ạ”
“Cô muốn cháu, hủy hợp đồng không điều kiện với công ti đó, ngay lập tức”
“Tại sao vậy ạ, họ làm ảnh hưởng đến cô ạ”
“Không, đó là lệnh từ chủ tịch, chú của Haru-chan, đó là công ti của con trai ông ấy, ông ấy muốn thâu tóm bằng được công ti đó”
“Vâng, thế cô cho cháu thời gian suy nghĩ ạ”
“Cô chỉ nói thế thôi, cháu có thể không nghe lời cô cũng được, vì kiểu gì ông ấy cũng sẽ thâu tóm công ti đó, nhưng mà nếu cháu không hợp tác với họ nữa, chủ tịch sẽ không phải tốn tiền mua lại công ti”
“Vâng, thế cháu hiểu rồi ạ”
“Cô nói vậy thôi, Naomi-chan đâu”
“Em gái cháu lại đang đi siêu thị ạ”
Nói chuyện được một lúc, người phụ nữ đó xin phép ra về, sau đó Takashi cứ đắn đo, suy nghĩ mãi về lời đề nghị trên, chuyện là mấy hôm trước ở Suwa, Nagano…
“Chào cậu, tôi là Takashi Sumimoto, kiến trúc sư của dự án, hân hạnh được gặp cậu”
Người đó ngồi quay lưng về phía Takashi, thao thao bất tuyệt về toán học, xong quay ra hỏi Takashi”
“Anh có thích xem chương trình của Richard Hammond dẫn không, Science of Stupid ấy”
“À, tôi có xem, chủ yếu là cười ngặt nghẽo khi xem các video trong chương trình đó thôi”
“Chính xác, nó gây cười, với cả các bản thiết kế của anh nữa, thật nhàm chán, sao cứ phải là học theo Bauhaus trong khi anh có thể học theo Antonio Gaudi, cuối cùng tại sao anh lại cắm đầu học theo giáo trình của Ito Toyo mà không học Isozaki Arata, thật là đơn điệu, thiếu sức sống”
“Etou, tôi có đọc hết tất cả mà, nhưng kiến trúc của Gaudi khó như piano của Lizst vậy, tôi cũng không dám chắc là mình có thể học theo đâu, với cả tôi có học theo giáo trình của Isozaki Arata-dono mà…”
“Đừng viện cớ, tôi biết là anh có học khoa kiến trúc của đại học Tokyo, mà với cả tại sao anh lại còn học cả Namgoong Hyeonja làm gì, nước ta thiếu kiến trúc sư hay sao ?”
“Nghe này, tôi…”
“Tại sao onii-chan lại bắt mình làm giám đốc dự án này nhỉ, với cả bố tôi nữa, ông ta cứ nhất quyết kéo anh ấy về nước, tại sao tôi lại phải mất thời gian lén lút về thay trong khi mẹ tôi đúng ra đã bắt anh ấy về nhỉ, thật tốn công”
Takashi nổi nóng, chỉ thẳng vào mặt người đó
“Nghe này, tôi đến đây để làm việc không phải để cô thẩm vấn, tôi không quan tâm bố mẹ cô có phải thủ tướng hay không, một là cô thuê tôi, hai là cho tôi đi về, hiểu chưa”
“Này, anh làm tôi sợ đó, tôi chỉ là con gái nhà lành, tại sao anh lại nỡ lòng nào mắng mỏ như vậy, thật bất công…”
“Haizz, thế bây giờ cô muốn tôi làm cái gì, thiệt tình”
“À quên tôi chưa tự giới thiệu, tôi là Cecillia Kaneki, CEO của cái dự án trời đánh này, đáng ra giờ này tôi phải đang thưởng trà chiều tại Anh Quốc chứ không phải cằn nhằn ở đây đâu, Anh hiểu chứ”
“Tôi muốn anh, thiết kế cho tôi một căn biệt thự kiểu Beverly Hills ở tại chính Suwa này, và phối cảnh sân vườn phải trông giống như kiểu phố Kurfursterdamm ở Berlin 1945 nhé”
“Cô đùa tôi à?, đừng có kiểu nhà mĩ học nửa mùa như vậy, đây là công trình chứ không phải là chỗ để cô tưởng tượng hão huyền, cô làm tôi muốn nổi khùng rồi đó !”
“Bình tĩnh, đằng nào mà chẳng phải xây, với cả tôi cũng làm thiết kế thời trang ở Pháp một thời gian rồi nhé, đừng có coi thường tôi như vậy chứ, tôi dỗi tôi bỏ về Anh bây giờ”
“Cô muốn đi đâu thì mặc kệ cô, tôi chịu đựng đủ rồi đó”
“Mà này, anh nổi giận đáng yêu thật đấy, tôi nói thật đó, đừng phật ý”
“Thật là, hôm nay đúng là tức chết mà” – Takashi vùng vằng bỏ đi.