Đến giờ ăn trưa, họ dùng bữa cùng nhau, bữa ăn hôm nay do chính tay Naomi nấu, có sự giúp đỡ từ Hanami
“Nghe đồn Takashi-senpai rất thích món cơm Cà-ri” – Hanami nói.
“Em đoán đúng rồi đó, sao em biết được vậy”- Takashi ngạc nhiên
“Em thấy mẹ anh hay nấu món đấy cho anh mà”
“Ừ em, với cả Naomi-chan ghét hành Boa-rô lắm” – Takashi bông đùa.
“Onii-chan thật là” – Naomi hậm hực…
“Em thấy Haruka-san có vẻ hơi ít nói thì phải”
“À không, chị chỉ nói khi cần thiết thôi” – Haruka trả lời.
“Với cả Naomi-san này, mãi mới thấy cậu về nước, hay hôm nào đi tham gia tour lưu diễn cùng mình nhé”
“Có được không vậy, thế thì hơi làm phiền cậu quá” – Naomi ngại ngùng đáp.
“Không đâu, càng đông càng vui mà, mọi người đi cùng em đi”
“Chắc là chỉ có Naomi-chan thôi, Hana-chan ạ, anh và Haruka-san đều bận công việc cả” - Takashi từ chối.
“Vâng, vậy thì cũng được thôi ạ”
“Mà này, hay là tầm nào bọn anh rảnh thì chúng ta cùng đi đảo Okinawa nhé”
“Vâng anh, anh nói rồi đó nhé.”
Trong lúc đó, Toumai và Makoto hẹn nhau ăn trưa tại một nhà hàng gần đó. Trong bữa tiệc, cả hai cứ không ngừng đỏ mặt với nhau, Toumai bèn mở lời trước.
“Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cậu như thế này, nhưng mà này, mình…, mình…”
“Nghe này Toumai-kun, tớ không thấy phiền đâu, nhưng mà cậu đùng ngại như vậy, tớ cũng ngại theo đó”
“Vậy, mình xin phép nói thật, mong cậu đừng giận hay xa lánh mình nhé” – Toumai nói, Makoto chỉ kịp gật đầu.
“Mình thích cậu, hẹn hò với mình nhé” – Toumai nói tiếp, Makoto ngạc nhiên, rồi cười.
“Kìa, chẳng phải lần trước cậu nói với mình rồi mà”
“Thế tại sao lần trước cậu giận mình vậy”
“Mình không giận, mình xấu hổ thôi, vì bất ngờ quá, với cả mình cũng thích cậu mà, nhưng mà cậu không nói sớm hơn, thì mình sẽ có thời gian…chuẩn bị tâm lý cho mối quan hệ này.”
“Vậy sao, mà này, ăn xong chốc nữa bọn mình đi dạo được không”
“Ở Omotesando nhé…, đùa đó, chỗ nào cũng được, miễn là vui”
“Ừm, Mako-chan”
Sau bữa ăn, Naomi và Hanami dọn dẹp cùng nhau, thì vừa lúc đó có cuộc gọi đến Takashi.
“Alô, Cô là Touka đây, sáng ngày mai cô đến nói chuyện với cháu nhé, được không”
“Dạ được ạ, ngày mai cháu cũng ở nhà, cô đến bao giờ cũng được ạ”
“Vậy cô cảm ơn nhé, hẹn gặp cháu ngày mai” – Nói xong Takashi cúp máy.
“Ai gọi cho cậu vậy” – Haruka thắc mắc.
“Touka-san gọi cho mình, bảo là mai cô ấy đến thăm nhà mình”
“Touka Arashi-san phải không, bà cô đó là dì của tôi”
“Vậy hả, hai người có thường xuyên qua lại với nhau không” – Takashi nói nhưng Haruka chỉ trả lời một chữ “Không”.
“Mà này, bọn mình có thể trò chuyện một chút được không”
“Chuyện gì” – Haruka vẫn đáp lại lạnh lùng như mọi khi.
“Mình không biết phải bắt đầu từ đâu nữa, nhưng mà vì cũng lâu không gặp nhau nên nếu có hiểu lầm cho mình xin lỗi, mình chỉ muốn bọn mình có thể thân nhau như ngày xưa mà thôi”
“Ra vậy, Nhưng tôi không thích như vậy, quá khứ chỉ nên là quá khứ mà thôi”
“Mình không có ý ép buộc cậu đâu, nếu cậu không thích thì thôi vậy.”
“Tôi chưa nói hết, chúng ta vẫn là bạn, cứ gọi tôi lúc nào khi cần, vậy thôi.”
“Ừm, cảm ơn nhé, Haruka-san”.
Có một cái gì đó nuối tiếc, cũng như đấu tranh nội tâm trong Takashi, nhưng mà những chuyện đã qua thì không nên nhắc lại, cũng dễ hiểu khi Haruka từ chối như thế. Sau đó, Haruka xin phép ra về, tiễn cô ấy xong anh quay ra gặp Hanami.
“Em muốn nói chuyện với anh một chút” – Hanami nói.
“Chuyện gì vậy, Hanami-chan” – Takashi ngạc nhiên.
“Em biết bí mật của anh và chị ta rồi, anh không cần giấu nữa đâu”
“Giữa anh và Haruka-san không có bí mật gì đâu, em đừng lo”
“Em sẽ không đề cập đến chuyện tại sao chúng ta chia tay ở đây, nhưng mà rõ ràng, anh bây giờ vẫn còn lưu luyến chị ấy, anh yên tâm, em sẽ không ghen đâu, nhưng mà chị ta quả là khó gần, đáng lẽ anh phải nói ra cho em biết chứ!” – Hanami trách móc.
“Thực ra, anh với Haruka-san là bạn thân từ thuở nhỏ, chứ không phải là chỉ mỗi lúc đấy đâu, lúc đó anh còn nhầm cô ấy là con trai, nhưng mà về sau anh mới biết cô ấy rõ hơn, mà cô ấy mất cả bố lẫn mẹ, với cả cá tính của cô ấy cũng khác biệt nữa nên…”
“Em hiểu, nhưng mà em muốn hỏi tại sao anh lại chấp nhận những yêu cầu của chị ta dễ dàng như thế, em ghét những người đi lợi dụng hay chơi đùa tình cảm của người khác”
“Anh biết, nhưng mà Haruka luôn tạo cho anh một cảm giác gì đó rất đặc biệt, anh cảm thấy khó quên cũng như trân trọng nó, có thể bề ngoài qua thời gian nó sẽ thay đổi, nhưng Haruka-san mà anh biết thì vẫn không bao giờ có thể bị nhầm lẫn, anh cảm thấy cô ấy xứng đáng có được sự yêu thương của một ai đó, hay chí ít là đồng cảm”
“Nhưng Hanami này, anh cũng rất thương em, anh hiểu hoàn cảnh của hai người giống nhau, nhưng em được sống trong sự yêu thương, còn Haruka thì lại kẹt trong sự hào nhoáng lạnh lẽo đó, không phải anh thiên vị đâu, nhưng mà em vẫn có một vị trí nào đó trong lòng anh, còn Haruka, anh chỉ tiếc nuối mà thôi” – Takashi nói thêm.
“Ra vậy, nhưng Takashi này, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, anh đừng lo, vả lại anh còn có em, có Naomi-chan, anh đừng khép mình nữa, tại vì bọn em sẽ luôn ở bên anh, em hứa đó, có thể chúng ta đã chia tay, nhưng bọn em sẽ mãi là những người bạn của anh, Takashi ạ”
“Em nói vậy anh vui quá, cảm ơn em” – Takashi ôm lấy Hanami.
“Được rồi mà, đừng lo lắng gì cả, có em ở đây rồi mà” – Hanami trấn an anh.
Quay trở lại Toumai và Makoto, sau buổi ngày hôm nay, trước khi về nhà, Makoto nói
“Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay đã cho tớ một buổi chiều yên bình như thế này, tớ thấy hạnh phúc lắm, mong là chúng mình như thế này mãi, phải không Toumai-kun”
“Ừm, không có gì đâu, mình thoải mái mà, cơ mà chúng mình đang hẹn hò phải không nhỉ”
“Cậu thiếu tinh tế quá đó, với cả mình cho cậu cái này, nhưng phải nhắm mắt” – Makoto cười duyên dáng
Makoto hôn lên má Toumai, trái tim anh như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, cùng một cảm giác sướng đến khó tả.
“YOLO, thành công mĩ mãn rồi” – Toumai nghĩ bụng.
“Không cần phấn khích đến mức đó đâu, để dành cho cả lần sau nhé, Toumai ngốc”
“Ừm, ngại quá, ngủ ngon nhé, Mako-chan, tạm biệt” – Toumai và Mako vẫy tay nhau chào tạm biệt.