Cũng phải công nhận rằng so với giá nhà ở Tokyo, giá ô tô là một cái gì đó nhỏ nhoi, không đáng kể, căn nhà của gia đình Takashi ở cũng định giá khoảng tầm hơn 100 triệu yên, cũng dễ hiểu thôi vì giá căn hộ ở Shibuya đắt khủng khiếp, căn nhà này thuộc sở hữu của bố mẹ anh, họ mua căn nhà này từ 20 năm trước, bây giờ giá của nó càng ngày càng cao cũng dễ hiểu, thế mới thấy tài sản của dòng họ Kaneki, đơn cử như Haruka nhiều đến mức nào.
Takashi thấy mình không khỏe lắm, nên quyết định ở nhà làm việc, đồng thời cũng nhờ một người hàng xóm là y tá bệnh viện quân y trung ương Tokyo lấy vein truyền dịch, mọi thứ cũng khá ổn khi anh làm việc trên giường tại nhà, thì Naomi nói.
“Onii-san, có người tìm anh này”
“Ai vậy, Naomi”
“Một anh trai trông có vẻ rất xinh”
Takashi từ từ đi ra…
“Haruka, sao cậu lại biết nhà mình vậy ?”
“Haruka – san là ai vậy ạ, ủa…chị hai, sao chị lại biết đường về đây thế ạ ?”
Đến lúc này Naomi mới nhận ra Haruka – san, có lẽ cũng lâu rồi họ mới gặp nhau…
“À, hóa ra là vậy, thảo nào hai người thân thiết với nhau như vậy” – Takashi mới nhận ra vấn đề.
“Hồi bé, trước khi anh chuyển về Tokyo, em coi Haruka-san như là nee-san của em đó”
“Tôi cũng không ngờ cậu là anh ruột của Naomi – chan đó” – Câu hỏi của Haruka khiến cho Takashi chỉ biết cười trừ.
“Mà thôi, cũng gần đến buổi trưa rồi, em vào nấu cơm đây, Onii-san cứ nói chuyện với Haruka-san nhé”
“Nếu cần thiết thì anh vào giúp nhé, Naomi-chan”
“Cậu đang ốm thì nghỉ ngơi đi, không cần thiết đâu…” – Haruka ngăn cản.
“Mà này, Haruka, mình có thể hỏi được không” – Takashi hỏi, Haruka quay mặt sang bên anh.
“Chuyện là, khoản nợ của gia đình mình, mình tích góp đủ rồi, liệu mình có thể trả cho cậu được không”
“Không cần đâu, gia đình cậu đã trả xong khoản nợ đó rồi”
“Etou, đây là chuyện tiền bạc, dù sao trước kia ba mẹ cậu cũng là chủ nợ của nhà mình…”
“Khoản tiền đó không quan trọng, tôi rất biết ơn ba mẹ cậu đã cưu mang tôi trong lúc khó nhăn nhất, nhưng tôi nói này, bây giờ mà trả theo giá trị hiện tại của căn nhà cậu ko trả hết đâu, với cả bố mẹ cậu đã trả xong ngân hàng từ khi tôi đi du học rồi, vì thế chẳng có gì phải lo lắng cả”
“Nhưng mà,… Cảm ơn cậu nhiều lắm, Haruka, mình đã không bỏ lỡ một người tuyệt vời như cậu”
“Ừ, không có gì” – Haruka đáp lại một cách hơi ngại ngùng.
“Cũng đã lâu lắm rồi kể từ khi cậu đi du học, bọn mình mới được gặp nhau thân mật như thế này, Cơ mà thật sự hôm nay mình rất biết ơn vì cậu đến thăm mình, Haruka-san ạ”.
“Vậy sao ?” - Haruka tò mò… cô thấy được một cái gì đó ở trong Takashi, một cái gì đó mà chính cô không lý giải được, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên, từ lúc họ không còn gặp nhau sau khi Haruka đi du học.
Trong lúc này, chủ tịch Hiroshi cùng với Eri lên đường về Nhật Bản, đích thân Jurgen và giám đốc Hart tiễn họ ra sân bay, lúc chuẩn bị rời đi, Eri nói với Jurgen.
“Lần sau kiểu gì anh cũng phải sang Nhật Bản thăm em đó, không được nuốt lời”
“Anh hứa, anh sẽ thu xếp thời gian để qua thăm em, em yêu ạ”
“Làm phiền cậu quá rồi, Jurgen, hi vọng lần sau có thể gặp cậu sớm hơn” – Chủ tịch nói xen vào.
“Dù sao tiễn ngài cũng là trách nhiệm của chúng tôi, không có gì đâu”
“Thôi, đến giờ rồi, chúng ta chia tay nhau tại đây, hẹn gặp lại ngài” – Giám đốc Hart nói.
Hanami lúc này cũng sang thăm Naomi-chan và Takashi. Tiếng chuông cửa vang lên, Naomi ra mở cửa.
“Xin chào, Naomi-san, mình mang chút hoa quả sang cho nhà cậu này”
“Cảm ơn nhé, Hanami-san, vào đi, dùng bữa trưa với bọn mình”
“Etou, thế có quá đường đột không vậy”
“Không sao mà, cậu cứ thoải mái”
Hanami bước vào phòng khách, Takashi nói.
“Chào em, Hanami-chan, lâu rồi không gặp.”
“Vâng, dạo này em cũng bận show nên không chú ý lắm, xin lỗi anh ạ”
“Không có gì đâu…, anh quên mất không giới thiệu với em, đây là Luật sư Haruka Kaneki, cô ấy là bạn học cấp 3 cùng với anh, lần đầu gặp mặt có thể không quen nên mọi người cứ thoải mái với nhau nhé” – Takashi nói xong, Haruka cũng nói “Xin chào”.
“Vâng, em đường đột tới thăm quá, không kịp chào 2 người nên anh chị cho em thứ lỗi, với cả tại sao Takashi-senpai lại phải truyền dịch vậy ạ?”
“Anou, anh hơi mệt ấy mà, không sao đâu, Hana-chan”
Họ vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau.