Mấy ngày sau, sau khi làm việc xong ở Suwa, Nagano. Takashi lên đường về Tokyo, mất ít nhất 3 giờ đồng hồ, nhờ đi cao tốc thay vì lúc đi mất tới tận 5h đồng hồ…
Về đến nhà, Takashi mở bức thư ra đọc, nhưng đọc xong, anh ta có vẻ không giữ nổi bình tĩnh, trong người cảm thấy rờn rợn, có lẽ nào…
Nội dung trong bức thư khá đơn giản… đó là chứng nhận nuôi con, của bố mẹ cậu với Haruka.
“Đó là lý do mà ông già chuyển mình, Từ Oita tận đây à…”
Takashi gọi điện cho bố cậu:
“Con, Taka đây ạ, con có chuyện muốn nói chuyện với bố.”
Trong lúc đó, Haruka đang đứng trước cửa sổ lớn trong căn hộ của mình, tự nhủ:
“Rồi sớm muộn gì, cậu ta cũng sẽ biết chuyện đó thôi.”
Quay trở lại Takashi, anh ấy đang trả lời điện thoại.
“Sao bố không cho con biết sớm hơn”
“Lỗi của bố, mày bất ngờ cũng phải thôi, chẳng qua cũng là vì kinh tế khó khăn, bố phải gửi mày về quê, tưởng ba mẹ Haruka sẽ siết nợ nhà ta, nào ngờ họ ra đi trong một vụ tai nạn, thương tình là hàng xóm láng giềng, bố muốn cưu mang con bé, coi như là một cách trả nợ”
“Hóa ra là vậy, nhưng tại sao bố lại cho con học chung trường với Haru”
“Chẳng phải mày có thêm một đứa em gái sẽ tốt hơn sao, nhưng mà Haru-chan không chịu ở chung với nhà chúng ta, hơn nữa chú con bé còn đưa tiền cho bố để nuôi nấng nó, rồi cho nó đi du học, dù sao chúng ta chưa bao giờ có thể coi là một gia đình với Haruka cả, nhưng mà bố mẹ cũng không mong 2 đứa đền đáp gì, chỉ mong hai đứa sống tốt mà thôi”.
“Bố à, chúng con chỉ là bạn thôi, với cả con cũng muốn bố sang tên căn nhà này giúp con, bởi vì con không muốn một ngày nào đó phải bán nó đi”
“Thôi được, nhưng bố nói này, có những thứ mày muốn giữ nó lại, cũng rất khó, chi bằng hay để nó tự đi qua đi, đừng cố chấp níu kéo làm gì, càng thêm đau khổ mà thôi. Mà thôi mày ngủ sớm đi, thế nhé.”
Takashi cúp máy, trên khuôn mặt anh biểu lộ sự bất ngờ cũng như khó hiểu.
Tại Singapore, Jurgen và Eri đang ở trong một buổi hòa nhạc, họ nói chuyện với nhau.
“Anh thấy chú của em, ông ấy thế nào”
“Ông ấy là một người mà anh cảm thấy ngưỡng mộ, so với bố anh”
“Bố anh, là người như thế nào”
“Ông là người tận tụy với công việc, hay ít nhất là người đàn ông của gia đình, nhưng chiếc xe ông ấy đi có vẻ không phản ánh được độ giàu có cho lắm… Nói đùa thế thôi chứ ông ấy có một bộ sưu tầm đồ cổ nhé”
“Có vẻ cả gia đình có mỗi mình anh là kế nghiệp cha nhỉ, em bất ngờ đó”
“Gia đình em, như thế nào, Eri”
“Khó nói lắm, bố mẹ em, đều đã không còn nữa, em có một người em sinh đôi, tên là Haruka, con bé trông rất Tomboy, làm luật sư ở Nhật Bản, có vẻ nó đã thay đổi rất nhiều sau sự ra đi của ba mẹ em”
“Sao bây giờ em mới kể với anh vậy, anh không nghĩ em sẽ là người được giao toàn bộ cơ nghiệp do ba mẹ em và chú em xây dựng nên đâu nhé, bây giờ thì anh mới biết, thật khâm phục đó”
“Anh quá khen rồi, nhưng nếu vậy em không phải tiểu thư cành vàng lá ngọc, anh vẫn yêu em chứ ?”
“Tất nhiên rồi, cô gái của anh, anh yêu em” – Jurgen xoa đầu Eri.
Chủ tịch Hiroshi đang nói chuyện với vợ của ông ấy
“Chifuyu, anh muốn lôi bọn trẻ về Nhật, anh biết thằng bé sẽ không chịu nghe lời chúng ta đâu, nhưng dù sao nếu nó làm ăn được thì cũng tốt, nhưng mà nghĩ lại thì thằng bé cũng hứa với Touka-chan rồi, không phải lo, em với con về Nhật một chuyến đi”
“Thế để em thu xếp, vả lại nếu được em muốn nhà ta dùng bữa với nhà Touka-chan, nghe đồn người chồng của cô ấy biết nói tiếng Nhật thì phải.”
“Cái này anh không rõ đâu, ngủ ngon, bà xã, nhớ hôn bọn trẻ giùm anh đó.”
“Lũ trẻ lớn hết rồi, ông xã ạ, em cúp máy đây, ngủ ngon.”
Dì của Haruka tên là Touka Arashi, cũng là người con duy nhất trong dòng họ Arashi, kế thừa số gia sản họ ngoại của Haruka sau khi mẹ cô mất, có lẽ cũng vì lẽ đó mà khoảng cách giữa Haruka và gia đình họ ngoại cũng rất lớn, giường như chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.
Hanami lúc này đang gọi điện cho Makoto
“Makoto-nee, em nghĩ chị thử cho Toumai-senpai một cơ hội nữa được không ạ, dù sao anh ấy cũng muốn làm lành với chị, em thấy thế sẽ tốt cho 2 người”
“Được mà, Hanami-chan, chị chỉ muốn nhìn xem khả năng của Toumai-kun đến đâu thôi, chị muốn biết là cậu ấy, thực sự có tình cảm với chị hay không, những chuyện trước đó đều không còn quan trọng nữa”
“Vậy, em chờ tin tốt lành từ hai người” – Hanami nói chuyện với Makoto thêm vài phút nữa mới cúp máy.