Eri vốn rất giàu có không kém cạnh ông chú của mình, cô ta cũng sở hữu một siêu du thuyền, neo đậu tại cảng Yokohama, tuy nhiên trong việc đi lại cá nhân, cô ta lại thường xuyên sử dụng chiếc chuyên cơ Learjet của chủ tịch Hiroshi thay vì ngồi khoang hạng nhất, tất nhiên chiếc chuyên cơ đó không đủ sức để bay thẳng một mạch đến Singapore nên thay vào đó, cô ta chấp nhận ngồi khoang hạng nhất trong chuyến đi công tác với chú mình lần này.
Haruka lại tới thăm ông chú của mình, nhưng vừa lái xe vào đến cửa, quản gia đã nói.
“Xin lỗi, chủ tịch và cô Eri đi công tác mất rồi, có gì cô muốn nhờ tôi có thể nhắn lại cho họ”
“Không gì cả, cảm ơn ông” – Haruka quay xe và rời đi nhanh chóng.
Haruka lái xe qua khu nhà Takashi, thấy anh ấy đang lấy xe, liền lén dừng lại bên đường để theo dõi, từ đó cô cũng biết nhà Takashi ở đâu, nhưng cũng đồng thời biết được mối quan hệ của Takashi với mọi người như thế nào.
Takashi không có xe riêng nhưng bù lại, anh lại có thể mượn xe trong garage nhà Toumai, đó là một chiếc Toyota đời mới với nội thất xấu tệ hại, dù vậy anh chỉ sử dụng chiếc xe ấy khi không thể di chuyển đến vị trí mong muốn bằng Shinkansen, tàu điện ngầm hay xe bus.
Hôm đó, để đi đến nơi xây dựng, đó một mảnh đất nằm trên đồi ở tỉnh Nagano, thay vì đi Shinkansen thì Takashi đã dùng chiếc xe đó để di chuyển, vừa ra đến nhà của Toumai định mượn xe, Anh đã thấy Toumai mở cửa Garage sẵn.
“Đến mượn xe à, lần sau cứ cầm cả xe về nhé, chứ ông già không muốn chế mở cửa garage nhà tôi ra đâu”
“Ấy chết, nhưng mà nếu cầm cả xe nhà chế về thì tôi cũng thấy hơi bất lịch sự, không được đâu”.
“Nói thế thôi, cứ dùng đi, cả nhà tôi chỉ có mỗi chế là dùng chiếc xe này thôi, không sao cả” – Toumai nói.
“Ừ, mà hôm nay tôi lấy xe đi nhé, đang vội đi công tác”
“Dùng thoải mái đi, đừng lo, miễn về đổ đầy bình xăng là được”
“Cảm ơn nhé Toumai, tôi đi đây” – Nói xong Takashi lấy chiếc xe ra khỏi garage và lái khỏi khu phố.
Ngay sau khoảnh khắc đó, Haruka cũng lái xe rời khỏi khu phố đó luôn. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như Haruka rời đi ngay, nhưng cô quyết định dừng xe lại trước cổng nhà Haruka, bước xuống xe cũng như đặt lại một chiếc phong thư, rồi sau đó rời đi, điều này khiến Toumai nghi ngờ vì hòm thư đó trong cả 3 năm nay chưa có ai bỏ thư vào trong.
Ở cửa ra sân bay Changi, Singapore, ngay khi chủ tịch cùng với Eri xuống khỏi máy bay thì có một người đàn ông đón ở cửa, ở trước cửa ra vào sân bay một chiếc Maybach limo dài, cùng với một vài vệ sĩ đứng xung quanh, người đàn ông đó nói.
“Xin chào, tôi là Erwin Hart, giám đốc của Kerschel AG. Xin lỗi chủ tịch Kaneki vì khiến ngài cất công đi đường xa tới đây, tất nhiên chúng ta sẽ giải quyết công việc một cách hiệu quả nhất. Nào, giờ mời ngài lên xe.”
Kerschel AG là tập đoàn công nghiệp nặng nổi tiếng của Đức, đồng thời họ cũng là khách hàng của Kaneki Inc, nói thế nào đi chăng nữa, Eri cũng là bạn gái của hoàng tử của tập đoàn, Jurgen Kerschel, Jurgen là người kế vị của tập đoàn này, đồng thời anh ta cũng có cả một bộ sưu tầm cá nhân gồm toàn siêu xe Ý, trong đó là chiếc Lamborghini Sian được cá nhân hóa.
Trong buổi tiệc trưa gặp mặt hôm đó, khi chủ tịch còn đang nói chuyện với giám đốc Hart, Jurgen bước ra và cúi chào, chủ tịch chỉ kịp ồ lên, ông nói.
“Prinz Jurgen, đã lâu không gặp cậu, xuất hiện đột ngột như thế này làm tôi bất ngờ đấy”.
“Thưa chủ tịch, tôi không nghĩ là bất ngờ đâu, tôi nghĩ phải trực tiếp gặp ngài thì công việc mới có hiệu quả”.
“Jurgen, anh đã hứa là sẽ sang Nhật Bản thăm em, mà sao bây giờ anh mới sang vậy” – Eri nói xen vào.
“Anh bận quá, tha lỗi cho anh nhé” – Anh ta phân trần.
“Thôi, dù sao anh cũng ở đây rồi, cũng được thôi”
Eri và Jurgen có một mối tình, có lẽ mối tình đó xuất phát từ con tàu viễn dương ở Ý, đến nay mối tình này cũng kéo dài 3 năm, nay khi họ gặp nhau, có lẽ không chỉ để giải quyết công việc, mà còn có ý khác.