Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 17




Sáng hôm sau,đang đi bộ trên đường,cơn gió bay ngang qua cuốn theo một chiếc khăn lụa bay qua Takashi,anh với tay lên lấy nó,tự hỏi chiếc khăn này là của ai,thì có một cô gái đi tới,cô gái đó chính là Eri.

“Hẳn chiếc khăn này là của cô,phải không,Lady-san”

“Cảm ơn anh,anh đoán đúng rồi đó”

“Tên cô là gì vậy”

“Tôi tên Eri,Eri Kaneki,rất vui được biết anh”

“Hẳn cô là con gái chủ tịch Hiroshi,phải không”

“Không,tôi là cháu gái thôi,mà sao anh biết tên chú của tôi”

“Ông ấy cho tôi quá giang tối qua,tôi muốn gửi lời chào đến ông ấy”

“Rất hân hạnh,hi vọng một ngày nào đó chúng ta có thể dùng bữa”

“Cảm ơn cô,nhưng tôi phải đi,hẹn gặp lại”

Cô gái ấy cũng chào tạm biệt,rồi ngồi lên một chiếc Maserati mui trần,phóng như bay.

Takashi đến địa chỉ đó,trong một khu thượng lưu biệt lập xung quanh một cái hồ,trước mặt anh là một căn biệt thự sang trọng,và có gì đó quen quen,hình như anh là người thiết kế ra căn biệt thự ven hồ độc nhất này thì phải ?

Anh bắt đầu bấm chuông:

“Xin lỗi,tôi là Sumimoto Takashi,chủ tịch Hiroshi hẹn tôi tới đây,ông ấy có nhà không ạ”

“Chủ tịch không sống ở đây,nhưng dặn chúng tôi tiếp đón cậu,mời vào”

Cửa sắt mở,Takashi đi vào,trong sân có một chiếc Mercedes và một chiếc Maserati đậu ở trong,giống những chiếc oto anh thấy gần đây mà mình biết chủ xe là ai.Căn nhà rất rộng,có 3 tầng lầu và một tầng ngầm,khá giống bản thiết kế đã đoạt giải,cửa tự động mỗi phòng,xung quanh căn hộ nhiều kính để có thể nhìn xung quanh khu vườn,dùng rèm cho mỗi cửa kính…,chi phí xây dựng tốn kém,vậy mà…

“Hẳn cô là chủ nhân căn nhà” – Takashi hỏi cô gái ra mở cửa,cô gái ấy có mái tóc màu đỏ lắc đầu,trả lời:

“Không phải,tôi là thư kí của chủ tịch,quản gia và là bạn gia chủ,chủ tịch nói anh sẽ ghé vào đây,vậy nên chúng tôi sẽ tiếp đón anh”

“À vâng,liệu tôi có thể gặp chủ nhà?”

“Anh vào chơi đi,chờ tôi một lát”

Takashi ngồi vào sofa ở phòng khách,từ đây có thể nhìn ra sân,bãi cỏ,phía cửa ra vào là cửa đôi bán tự động,garage đậu được 3 oto,bếp lớn nhưng gọn,cầu thang…,bấy giờ Takashi mới nhận ra…

“Đứa con tinh thần của mình,hoá ra nó ở đây”

Quay lại sofa,chờ lúc thì có cô gái tóc vàng óng,sáng và dài,xoăn ở đuôi,không ai khác chính là Eri,cô gái đánh rơi khăn lụa,cô ấy quàng khăn lên cổ,mặc đầm trắng,đi ra và…

“Hẳn cô chính là gia chủ căn nhà này”

“Cậu đoán sai rồi,tôi chỉ là chị họ của gia chủ,tôi đến đây chơi vào cuối tuần…

“Chiếc Maserati,là của cô phải không”

“Cái này cậu đoán đúng rồi đó.Tên anh là gì,tôi quên chưa hỏi”

“Tôi là Takashi,Sumimoto Taka…”

“Em họ của tôi xuống rồi,cậu…”

Người đi xuống là một người giàu có,mặc sơ mi,mặc quần kaki hồng và nơ đỏ,toát lên vẻ nam tính,một thiếu gia đích thực,nhưng nhìn kĩ,Takashi kinh ngạc,đó là…

“Cậu là gia chủ của căn nhà này,đúng không”

“Là tôi,mà cậu đến đây làm gì vậy,Takashi – cậu ấy hỏi

Người được gọi là “cậu ấy”,chính là Haruka,trả lời với một vẻ bình thản,không kém lạnh lùng vốn có,cô khoanh tay lại,Eri tỏ vẻ bất ngờ:

“Tôi không hề biết là hai người quen nhau đó”

“Mình không ngờ là sau bao nhiêu năm,cậu vẫn nhớ mình,mình chỉ muốn tới xem sản phẩm của mình thôi mà”

“Tôi đã nói là tôi quen cậu chưa nhỉ” – Câu trả lời của Haruka làm Takashi lạnh sống lưng,ngớ người ra một hồi,Haruka nói tiếp:

“Dù sao cậu là khách ở đây,tôi không cần biết cậu là ai mà ông chú của tôi lai gửi cậu tới đây,nên tôi chưa đáp lễ”

“Haruka - san,chẳng phải chúng ta đã thống nhất cách xử sự rồi sao?” - Eri cất lời

“Nếu tôi làm phiền mọi người,vậy cho tôi xin phép được ra vể” – Takashi nói

Haruka không nói gì,Eri liếc nhìn Haru như muốn ra hiệu điều gì đó.Thế là…

“Cậu là người thiết kế nên căn biệt thự này,nếu đúng,tôi muốn nói chuyện với cậu’

“Cảm ơn,Haruka-san” – Takashi quay lại,Haruka vào trong bếp,quay ra với chai Whiskey Scotch 52’,quả là cách giới thượng lưu tiếp khách…

“Đây là cách chúng tôi tiếp khách,cậu là khách mời,nếu không phiền thì…” – Eri nói.

“Không sao,tôi uống được” – Takashi uống cùng họ một li rồi xin thôi

“Tôi nghe nói là chủ tịch thu xếp cho cậu qua đêm ở đây,có một phòng trống trên tầng 3,cứ dung tự nhiên” – Haruka đề nghị

“Cảm ơn cậu,Haruka-san


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.