Buổi sáng hôm sau, Cecilia nói là ra sân bay để đón Amber, người chở cô ra sân bay, tất nhiên là Shinji…
“Onii-san, nhanh lên, giờ này là máy bay từ Anh Quốc hạ cánh rồi đó…”
“Chờ anh chút, xuống ngay đây, tìm chìa khóa xe đã…”
Sau đó cả hai người họ phóng xe đến sân bay Haneda…
Ra đến nơi, Amber đã đi ra từ cửa ra sân bay, có vẻ rất hứng khởi…
“Chào mừng đến với Nhật Bản, giới thiệu với cậu, đây là Shinji, anh ấy là anh trai mình…”
“Chào anh, Shinji-kun…”
“Chào em…cũng đã lâu chưa gặp nhỉ, Amber…”
“Vâng, lần này sang đây thứ nhất là giúp đỡ Cecilia, thứ hai là sang thăm mọi người, nếu tiện thì em cũng định đi du lịch một chuyến, ở London và Hamburg cũng đi nhiều rồi, lần này tới Tokyo, em cũng sẽ cố gắng khám phá hết thành phố mới được…”
“Phải rồi, thế thì anh sẽ đưa hai người đi khắp nơi ở Tokyo cũng được, công viên Odaiba này, chợ cá cảng như Tsukiji hay Toyosu nữa, đi làm sao mà hết được…”
“Đúng rồi đó, với cả lần này cậu cũng phải hơi lâu đó, chúng mình cũng phải kiểm tra hết vài container đồ nội thất mà, từ Anh, Tây Ban Nha và Ý nữa…”
“Lần đầu tiên mới đến Nhật Bản, mình cũng chưa biết gì, hi vọng mọi người chỉ giáo…”
“Đừng ngại, Amber, chúng mình là bạn thân mà, lên xe đi, Shinji-niisan, mình đi về thôi…”
Trong khi đó, tại sân bay Narita, Naomi-chan và Andrea cũng xuống đến sân bay, đại sứ Reine và ông Zentaro còn bận việc ở Canada nên không thể về chung, trong khi đó người đến đón không phải Takashi hay Haruka, mà lại là Hanami-chan…
“Lâu lắm mới về Nhật rồi đó, Naomi-chan, lần này có dẫn thêm khách về rồi à…”
“Đúng vậy, giới thiệu với cậu đây là Andrea, còn Andrea này, đây là Hanami-chan, cậu ấy là một ca sĩ, đồng thời cũng là bạn thân của mình luôn, cứ gọi cậu ấy là Hannah cho dễ gọi.”
“Chào bạn, Hanami, rất vui được gặp bạn, vốn tiếng Nhật của mình tương đối hạn chế, hi vọng mọi người thông cảm…”
“Không sao đâu, là bạn bè phải giúp đỡ nhau, nào, mình cùng ra về thôi…”
Họ về đến căn nhà gia đình Takashi ở Uehara, Shibuya…
“Hanami-chan này, nếu tiện thì đêm nay mình ngủ chung được không, đằng nào cũng chỉ có ba đứa chúng mình, nếu không bị ai làm phiền, có được không ?” – Naomi đề nghị
“Để mình xem tình hình như thế nào đã, mai mình có cuộc hẹn, nên nếu đi muộn thì mình có thể ở lại…”
“Tôi muốn đi gặp chị Haruka, chúng ta đi luôn bây giờ có được không ?” – Andrea nói chen vào.
“Chúng ta vừa xuống máy bay đó, cậu không cần nghỉ ngơi gì sao ?” – Naomi nói
“Không sao đâu, tôi ổn”
“Ừm, thế thì chúng mình cùng đi…” – Hanami tiếp lời.
Ra về đến nơi, lúc này Takashi vừa từ siêu thị về nhà, vừa uống cốc nước thì có tiếng chuông cửa…
“Chào anh, Takashi-niisan, em về rồi này…” – Naomi nói ra từ cửa, Takashi liền mở cửa luôn…
“Chào mấy đứa” – Takashi có vẻ bất ngờ vì có cả Naomi, Hanami và Andrea…
“Ủa, sao không gọi anh để anh đi đón, về bất ngờ quá đó, chả báo gì với anh chị cả…”
“Lỗi em, tạo bất ngờ tí thôi mà, với cả Hanami-chan đến đón em nên không sao đâu…”
“Ừm, cảm ơn em, Hanami-chan, với cả vào nhà đi, mình nói chuyện tiếp…”
Trong phòng khách, Takashi đang nói chuyện với 3 người họ…
“Thế lần này mấy đứa về là có chuyện gì thế…”
“Về thăm quê thôi mà, bên ấy nóng quá em chịu hết nổi luôn…”
“Tôi đến gặp chị Haruka, tiện thể đi du lịch” – Andrea nói…
“À, Haruka đang ở văn phòng làm việc, đến tối cô ấy mới về cơ, nếu cần thì mấy đứa đi chơi đi, tối qua nhà anh ăn tối nhé, có được không…”
“Cũng phải rồi Naomi-chan và Andrea, hôm nay ngày nghỉ của mình, tiện thể đi chơi luôn chứ mai ngày kia mình có hẹn với Producer, chắc có khi là không đi được đâu…”
“Phải đó Andrea, đằng nào đây là lần đầu cậu đến đây, chưa biết nhiều chỗ, để mình dẫn cậu đi nhé…”
“Được rồi, đi rồi xong dắt tôi đến chỗ chị Haruka có được không…”
“Nếu cậu thích, vậy chúng em xin phép không làm phiền anh nữa…”
“Không có gì đâu, mấy đứa đi vui vẻ, bye…”
Kế hoạch thay đổi, cả đám quyết định đến công viên Odaiba chơi, tình cờ cũng là lúc mà Amber và Cecilia đi dạo nói chuyện với nhau…
“Mình không ngờ là cậu khỏe thế đó, xuống đến sân bay là phải vào trung tâm làm bát mỳ Ramen, check-in ở quảng trường Hachiko ngay ga Shibuya, rồi bây giờ đi dạo ở công viên Odaiba nữa…”
“Mình háo hức lắm mà, thật sự ấy, ví dụ phiên bản nữ thần tự do thủ nhỏ ở đây, với cả cái cảnh nhìn ra cầu cầu vồng đằng kia nữa, thật khác lạ đó, mình muốn đi hết cả cái Tokyo này mất…”
“Bình tĩnh, cậu còn ở lại Nhật lâu nữa, yên tâm đi, tối nay ngủ chung nhé…”
“Chắc chắc rồi, với cả Cecilia này, ai ở đằng trước mà sao trông quen vậy…”
“Ừm cũng phải, mấy người kia à, họ giống bạn của mình ở Nhật Bản lắm, với cả còn cô nàng người Mỹ ngổ ngáo kia nữa, cũng rất quen… ồ đó là Andrea, sao cậu ấy lại tới Nhật Bản nhỉ, kì thật đó…”
Trong lúc đó phía bện kia, đang nói chuyện rôm rả với nhau, chợt Hanami nói…
“Cecilia và bạn thân người Anh của cô ấy kìa, sao cô ấy lại đến Nhật Bản nhỉ…”
“Cũng phải, ra bắt chuyện coi…”
Thế là cả đám ra bắt chuyện với nhau…
“Ôi, lâu không gặp, bạn thân, sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở Nhật Bản thế, còn không báo cho bọn này một tiếng, để còn ra đón…” – Cecilia nói…
“Hihi, tạo chút bất ngờ thôi mà, với cả lần này còn có thêm một cô bạn mới trong hội nhé…”
“À, rất vui được gặp…” – Amber nói, nhưng chưa dứt lời thì bên cạnh thấy một kiểu bắt tay lạ lùng của Cecilia và Andrea, xong rồi nói…
“BAM, lâu lắm rồi đó, suýt nữa thì quên bài tủ, sorry nhé…”
“Không sao…Lần này sang đây là có công có chuyện cả…”
“Thế sao, giống mình quá này, với cả người ta chào nhưng bạn không chào lại là quạu đó nha…” – Amber nói thêm…
“Ủa, mấy bạn quen nhau à, mình bất ngờ đó…” – Naomi ngạc nhiên…
“Bọn mình là bạn chung trường đại học ở Anh quốc đó, Andrea từ New Jersey, Amber từ Hamburg, Cecilia từ Bergen, mà tất cả bọn mình lại gặp nhau ở London mây mù, với cả Cecilia là người Nhật, sống ở Na Uy mà lại có hộ chiếu Anh, mình hơi ganh tị đó…” – Amber nói…
“Bất ngờ ghê, thế hóa ra Amber là người Đức, Andrea là người Mỹ…” – Hanami thắc mắc…
“Đúng rồi đó, với cả tất cả bọn mình đến đây rồi, sao không kiếm một quán café nào đó, mình ngồi nói chuyện nhỉ…” – Cecilia đề nghị
“Ừm phải ha, để mình tìm trên Google…” - Naomi nói…