Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 105




Sáng ra, trời âm u, nhưng cũng may là ngày nghỉ nên Haruka có thể ngủ một giấc đến trưa, còn Takashi thì đi siêu thị mua đồ và đổ xăng cho chiếc BMW X7, cũng không có nhiều vấn đề lắm, về đến nhà, Takashi cũng lăn ra sofa, đánh một giấc, nhưng mặt trời đã lên quá cao nên rất khó ngủ…

Buổi trưa, bữa ăn cũng diễn ra khá nhanh, hôm nay khác mọi khi vì bình thường Haruka cắm mặt vào công việc kể cả trên bàn ăn, Takashi cứ ngồi nhìn cô, hôm nay thì ngược lại…

“Takashi, anh có công việc gì đó, sao không tập trung ăn vậy ?”

“Shinji nói là có dự án mới, có nhiều người tham gia lắm, chiều nay công ty đến gặp chủ đầu tư nên không có người ra đón khách, đấy là một nhà thiết kế nội thất người Hàn Quốc, anh đang gửi email cho họ và check danh sách công việc hôm nay…”

“Nước ta thiếu gì nhà thiết kế nội thất đâu mà sao phải đi thuê người Hàn Quốc ?”

“Thiệt tình, em nói giống Cecilia rồi đó…”

“À rế, biệt thự và penthouse của em hồi trước cũng được thiết kế nội thất bởi chính tay Cecilia đó, con bé có tài mà, mỗi tội nó nghỉ nghề sang làm về da thuộc thôi…”

“Vậy hả, có lẽ anh nên học hỏi Cecilia-chan nhiều hơn…”

Sau bữa ăn, Haruka thì nghỉ trưa, còn Takashi đang ra sân bay đón một vị khách đặc biệt, trên đường đi, Naomi và Takashi đang nói chuyện điện thoại…

“Bố mẹ dạo này như thế nào, Naomi-chan…”

“Cũng bình thường thôi anh, cơ mà hôm nay anh lại gọi điện cho em hỏi về tình hình là hơi lạ đó…”

“Ừm, anh thấy bên đấy đang nóng lắm, nên anh hỏi thôi….”

“Vậy ạ, em không dám ra đường vì ngoài trời nóng tận 44 độ C, cảm giác như bị nướng chín vậy, ở các khu vực xung quanh Vancouver toàn cảnh báo cháy rừng, kế hoạch của em đi nghỉ với Andrea coi như phá sản…”

“Thế à, thế sao không tìm một chỗ nào mát mẻ để đi chơi, như là Shopping Mall hay IKEA chẳng hạn…”

“Nếu anh vào Showroom của IKEA, em cá là anh sẽ ở trong đấy mấy tháng không về nhà mất…”

“Chán nhỉ, với cả mấy nữa nóng quá thì cả nhà về Nhật đi, bảo bố mẹ nghỉ ngơi chút…”

“Vậy để em đề nghị với bố mẹ, thế nhé, gặp lại anh sau, Onii-chan”

“Ừm, tạm biệt nhé, Naomi-chan”

Một lúc sau, Takashi xuống xe, vào sảnh chính của sân bay, người khách từ sân bay là một nhà thiết kế nội thất người Hàn Quốc, còn đó là ai thì đấy là một người không xa lạ gì với Takashi…

“Chào mừng cô đến với Nhật Bản, tiểu thư Kang Hye-jin…”

“Chào anh, với cả tôi có nhắc anh là lúc đến đón tôi đừng đi xe riêng, ông chủ tòa nhà đã bố trí xe đưa đón cho tôi rồi, thế nên bây giờ, ra xe thôi…”

“Vâng, phải rồi, để tôi giúp cô chuyển hành lý ra xe…”

“Cảm phiền anh…” – cô tiểu thư đó nói rất ngắn gọn…

Dự án mới của Shinji là thi công một khách sạn lớn, việc thiết kế nội thất được giao cho một công ty của Na Uy, dưới sự chỉ đạo của một nhà thiết kế nội thất người Hàn Quốc, Takashi cũng là kiến trúc sư tham gia thiết kế khách sạn đó, và tất nhiện trong cuộc vui này, Cecilia và nhóm của cô cũng được mời với tư cách giám sát công trình và quyết định sử dụng vật liệu cho từng khu vực khách sạn…

Sau bữa trưa, buổi chiều, Haruka đến tiệm tóc, sau khi có mái tóc bồng bềnh ưng ý, Haruka trả tiền bằng thẻ ngân hàng rồi rời tiệm, trên đường đi bộ về, cô lại bắt gặp Kuriko…

“Là cô sao, tôi không ngờ đó, mà kiểu tóc đó trông nữ tính đó…” – Kuriko nói…

“Sao nữa, rõ ràng là mọi việc đã được giải quyết ở tòa rồi mà, cô tìm tôi làm gì ?”

“Tôi nghe đồn là tập đoàn Kaneki đang có vấn đề nghiêm trọng, một con ong tay áo, kẻ rút ruột tập đoàn khiến các công ty con nợ nần, phá sản, tập đoàn kinh doanh thua lỗ, khủng hoảng…”

“Ra vậy, thế thì tại sao cô biết, với cả tôi đoán, chắc chắn là người của cô, phải không Kuriko ?”

“Đừng suy đoán vô căn cứ thế Haruka, tôi không cần biết chúng ta có thù oán gì với nhau, nhưng đã cạnh tranh thì nên công bằng, tôi sẽ không bao giờ dùng tiểu xảo như thế, với cả tôi chỉ là luật sư cho Hotaru Kojima, tôi làm sao biết được bà ta đang âm mưu cái gì chứ…”

“Tôi chưa chắc đã tin lời cô, nhưng cảm ơn vì đã nhắc nhở, hẹn gặp lại…”

“Tùy cô thôi, tạm biệt, Haruka-chan”

Về đến nhà, Takashi ra mở cửa cho Haruka, ánh mắt anh nhìn hôm nay khác hẳn mọi hôm, như bị thôi miên vậy…

“Em về rồi đây”

“Mừng em về, ủa…”

“Sao cơ…” – Haruka thắc mắc…

“Hôm nay thấy vợ khác hẳn mọi khi …”

“Vậy hả, anh đi siêu thị mua đồ chưa, mà này, sao anh cứ đơ người ra thế, Taka…”

“À, thì hôm nay thấy em trông xinh hơn đấy, anh hơi ngợp” – Taka ngô nghê nói…

Haruka đỏ mặt, chắc là ngại ngùng vì hôm nay được chồng khen, thích thế còn gì…

“Thế từ nay em cứ dịu dàng như thế nhé, cho hợp ý anh…”

“Ừm, yêu em lắm, Haru…”

Haruka lại càng đỏ mặt hơn nữa…

“Thôi, để em vào nấu cơm, anh treo nốt mấy bức tranh lên đi…”

“Ừm, quên mất, để anh làm nốt…”

Sau bữa tối, họ ngồi xem TV rồi đi ngủ, chuẩn bị cho tuần mới…

Quay lại vợ chồng chủ tịch Hiroshi một chút, trước giờ đi ngủ, phu nhân Chifuyu cũng hỏi…

“Hồi trưa, anh bảo thằng bé chuyện gì đó, em thấy nó có vẻ bận rộn…”

“Động viên nó một chút thôi mà, với cả chuyện đêm qua, anh biết là em cũng mắng nó rồi, nên anh cũng không nói lại nữa, với cả nghe nói tập đoàn có chuyện gì vậy ?”

“À, trong tập đoàn có nội gián, bọn em đang cố điều tra, chắc là cũng sớm tra ra thôi, tập đoàn cũng vì chuyện đó mà thiệt hại…”

“Có vẻ ngồi sau song sắt quá lâu rồi, cũng đã đến lúc anh phải tái xuất vậy…”

“Thế thì đừng làm em với mọi người thất vọng, với cả mai ăn tối với nhà Touka-chan và Zentaro-senpai đó, hồi trước anh ấy cũng thăm tù nhiều, vậy nên em cũng muốn cảm ơn…”

“Cũng phải, thôi mình đi nghỉ đi…” – Chủ tịch Hiroshi ngủ trước…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.