Đặt cược vào ván bài cuối cùng, Shinji cũng chẳng còn gì để mất nữa, hiện tại đang là nửa đêm, ở cầu Eitai, không biết anh ta đang nghĩ cái gì nữa, nhảy cầu tự tử sao, hay là muốn ném cái gì xuống sông Sumida, không ai biết… chỉ biết anh ta leo qua lan can, đang đứng ở trên thành cầu…
Trong khi đó, tại nhà riêng của Takashi vợ mình, anh bật dậy giữa nửa đêm, cảm giác có một cái gì đó bất an, trong khi đó, Haruka vẫn say giấc…, có một tin nhắn kì lạ gửi vào máy anh, là từ Shinji…
“Cảm ơn anh chị trong thời gian vừa qua đã giúp đỡ em, em không biết làm thế nào để đền đáp hai người cả, nhưng tiếc quá, em lại không có cơ hội để đền đáp anh chị nữa rồi, chỉ mong hai người sống khỏe và hạnh phúc, tạm biệt anh chị…”
“Lẽ nào…” – Trực giác Takashi đã đoán chính xác…
Takashi ngay lập tức quay người lại, ghé thẳng vào tai Haruka, tin dữ làm cho cô thức giấc ngay lập tức…
“Không xong rồi Haru, Shinji-kun có ý định tự tử…”
“Thật không đó, Taka…”
“Thật, em đọc tin nhắn đi, anh ra tìm chìa khóa oto xong chúng mình đi luôn” – Takashi đưa điện thoại cho Haruka rồi tức tốc mặc đồ vào, đi tìm khóa oto và cái ống nhòm…”
“Haru, em đi tìm cho anh ở nhà riêng của nó hoặc là ở các nóc nhà cao tầng, anh sẽ đi tìm ở cầu hoặc bờ sông, như vậy nhé”
“Taka, Tokyo rộng lớn thế này, làm sao tìm cho ra được chứ, chi bằng kêu thêm người cùng tìm, hoặc là báo cảnh sát, có được không ?”
“Tùy ý em, anh đi trước đây, chứ không nó nhảy cầu thật thì không kịp ngăn lại đâu, thế nhé…”
“Đợi em đã” – Haruka chưa dứt lời, Takashi đã vội nhảy lên oto rồi lái xe về hướng sông Sumida.
Trong lúc đó, Haruka cũng nhấc máy lên, gọi điện cho Cecilia, Cecilia nói rằng Shinji nói là có việc quan trọng nên đêm nay sẽ không về, nhắc Cecilia mẹ cô ngủ trước, không ngờ được rằng Shinji lại nghĩ đến chuyện dại dột như thế, cả hai người họ lại lấy xe oto riêng của mình, đồng thời liên lạc cả cho vợ chồng Toumai và Hanami-chan đi tìm, sau tầm một tiếng, cuối cùng cũng tìm ra được Shinji, người tìm ra được anh ta chính là Takashi…
“Shinji, cậu bị khùng à, quay lại đi, mau lên…”
“Takashi-senpai, cuối cùng anh cũng đến, đáng ra em định là sẽ làm luôn, nhưng có một điều em chưa kịp nói với anh, cho em nói một câu cuối được không…”
“Đồ đần, nói ngay đi, với cả vào đâu rồi hẵng nói, cậu đứng ở đấy tôi không an tâm…”
“Có sao đâu ạ, với cả em muốn cảm ơn anh vì thời gian qua đã đồng hành với em, giúp đỡ em hết sức, em không biết phải báo đáp như thế nào, vậy nên cho phép em gọi anh với tư cách anh là anh trai em…”
“Được rồi, em trai, mày qua đây với anh, có gì anh sẽ giúp đỡ mày, được chứ…”
“Em cảm ơn anh, chúc anh chị hạnh phúc trăm năm, em đi đây”
“Khốn khiếp” – Takashi leo qua lan can và túm cổ Shinji, anh dùng Judo, lấy tay Shinji kéo hết sức qua lan can vào trong, rồi đấm Shinji một cú trời giáng…
“Đến bao giờ cậu mới chịu tỉnh ngủ hả Shinji, bỏ ngay cái ý định đó ra khỏi đầu đi, không thì tôi sẽ đấm cho cậu tỉnh người mới thôi, em trai ạ…”
“Takashi-niisan, em cá rằng anh là người ra đòn bị động nhất đó, nếu không phải vì em thì chắc chắn anh sẽ không cho em lãnh đủ, em biết ơn vì điều đó, cảm ơn anh…”
“Biết thế là tốt, thế để tôi đưa cậu về nhà…”
“Em chưa sẵn sàng, cho em chút thời gian riêng được không…”
“Thôi được, cậu làm mọi người lo lắng lắm đó, để tôi bảo mọi người là đã tìm thấy cậu…
Takashi báo với cả hội là đã tìm thấy Shinji, lúc này mọi người mới an tâm ra về…
“Takashi-senpai, may quá, cảm ơn anh vì đã tìm thấy anh trai của em, bọn anh ở đâu để em lái xe qua đón Shinji-niisan về ạ…
“Thôi, để anh đưa cậu ta về, em đi về ngủ trước đi, có gì anh sẽ nói sau…”
“Vâng, em cảm ơn anh, em sẽ chờ sẵn ở nhà”
Sau cuộc điện thoại đó, Shinji được Takashi chở về tận nhà, sau đó Takashi ra về luôn vì có tin nhắn của Haruka, phu nhân Chifuyu chờ sẵn ở cửa, nhìn vẻ mặt có thể thấy mẹ của Shinji tức giận đến cỡ nào…
“Con về rồi ạ…” – Shinji nói xong, lĩnh ngay một phát tát trời giáng của mẹ mình…
“Mày biết là mày dại dột lắm không, mẹ đẻ mày ra không phải để mày có những phút giây nghĩ quẩn như thế, mất tiền có thể làm lại được, nhưng mất mạng thì sẽ như thế nào, mày có quan tâm đến cảm xúc của mẹ và mọi người không ?” – Phu nhân Chifuyu nói.
“Con…con xin lỗi mẹ…”
“Chuyện ngày hôm nay mẹ sẽ không truy cứu, đi ngủ đi” – Phu nhân quay trở vào phòng…”
Trời lúc đó ở Tokyo cũng đã là tờ mờ sáng, Takashi ra về…
Buổi sáng, chiếc xe Range Rover lăn bánh về đến ngôi nhà của gia đình Kaneki ở Edogawa, ngôi nhà vườn đó khá ổn, có garage để vừa hai chiếc oto, sân vườn và một căn hộ 4SLDK+ tương đối rộng rãi, phù hợp với một gia đình giàu có, mặc dù không thể đẳng cấp như khi còn ở dinh thự ngoại ô, lúc mà họ có nhiều tiền nhất, nhưng mà có thể sống khá ổn…
Chủ tịch Hiroshi xuống xe, mặc dù đã mất hết mọi thứ, nhưng rất may, không còn nợ nần cũng như có được một căn nhà rất ổn để sống, bên cạnh đó vẫn còn giữ một chiếc Range Rover và một chiếc Porsche 911 để tiện đi lại hàng ngày, thế nhưng điều mà chủ tịch lo lắng lúc này, chính là con trai của mình đang vướng vào nợ nần, ông bước vào nhà…
“Bố về rồi đây…”
“Mừng bố đã về…”
“Sao hai mẹ con trông có vẻ căng thẳng vậy, có chuyện gì sao…”
“Chuyện là…”
Cecilia đã kể hết mọi chuyện hôm qua cho chủ tịch Hiroshi nghe, ông gọi ngay Shinji đến để hỏi chuyện…
“Shinji-chan, lại đây, bố có chuyện muốn nói với mày, dù sao cũng đã lâu rồi, bố con chưa nói chuyện với nhau…”
“Vâng, bố muốn gọi con có chuyện gì vậy ạ ?”
Chủ tịch Hiroshi lấy ra chiếc thẻ đen, đặt nó xuống bàn, đưa cho Shinji, nói.
“Chiếc thẻ này, là tiền tiết kiệm của bố, còn lại đúng 1 tỷ Yen, dùng nó mà trả nợ, với cả hết tiền rồi vẫn có thể kiếm thêm mà, có thể là tiền rất quan trọng, nhưng nó không quan trọng bằng gia đình, hết tiền rồi vẫn có thể kiếm thêm, miễn là còn sức, hơn 20 năm trên thương trường, bố cảm thấy may mắn vì chưa phải cúi đầu với ai, nhưng mà hãy dùng số tiền này, cho thật đáng, con của bố…”
“Con sẽ không lấy nó đâu, cảm ơn bố…” – Shinji quỳ xuống, cúi mặt xuống đất…
“Sao không lấy ?” – chủ tịch Hiroshi thắc mắc…
“Con biết lỗi rồi ạ, lần sau…”
“Khoan đã, có gì mà xin lỗi, trong kinh doanh, việc thua lỗ, nợ nần là hoàn toàn bình thường, tại sao chứ, nếu con cảm thấy có lỗi, hãy xin lỗi bản thân mình, đồng nghiệp mình vì chưa cố gắng đủ, gia sản của bố mẹ để lại, không có bất cứ cái gì đâu, ngoại trừ cái tập đoàn xuyên quốc gia này, vì thế, hãy cố gắng mà giữ lấy, đừng quan tâm mình giàu có hay không, ít nhất hãy làm một doanh nhân ngẩng cao đầu, Vậy thôi, bố vào đi ngủ đây…” – chủ tịch Hiroshi vào phỏng nghỉ ngơi
Shinji sau đó cũng đứng dậy, quay về phòng mình, bắt đầu phác thảo kế hoạch kinh doanh và trả nợ cho đồng nghiệp, phu nhân Chifuyu đang nấu ăn, quay ra nhìn thấy thẻ đen, phàn nàn…
“Hiro-kun, anh suốt ngày để quên đồ thôi, chán thật đó ông chủ tịch ạ…”