Căn hộ của Haruka và Takashi ở quận Bunkyo là một căn hộ Duplex thông tầng, tháng trước chủ tòa nhà quyết định bán lại căn hộ đó cho Haruka thay vì cho thuê như trước, vậy nên cô không chần chừ mà mua luôn, căn hộ cũng tương đối rộng cộng với giá đất cho phép nên cũng có mức giá vài trăm triệu Yen, trước khi về nước cô cũng có bàn với Takashi về việc tiếp tục cải tạo lại nội thất căn hộ sau khi mua xong, hai vợ chồng họ cũng quyết định sẽ thiết kế lại thật hiện đại để ở lâu dài…
Buổi tối hôm đó Haruka ngâm mình trong bồn tắm, thư giãn, bầu trời Tokyo lúc này mưa tầm tã, cô mải suy nghĩ đôi chút về những việc đã xảy ra, Takashi nói là trong ngày mai hoặc ngày kia sẽ về đến Tokyo nên cũng không có gì đáng nói lắm, nhưng mà…
Về phần Shinji, cái thực sự Haruka lo nhất không phải là số tiền thực tế 500 triệu yên mà Shinji đã vay, mà là số lãi tăng phi mã trong khi tình hình kinh doanh không khả quan, thời hạn 3 tháng ngắn ngủi còn mất thêm cả thời gian hầu tòa do nợ ngân hàng, một phần khiến tình hình thêm phức tạp.
“Haruka-neesan, lần kế tiếp ra hầu tòa, liệu em có khả năng thoát được không ạ ?” – Shinji và Haruka lại trên đường ra tòa án…
“Tôi không biết, nhưng cậu phải tự hỏi bản thân mình đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất chưa…”
Họ im lặng… Quay trở lại Haruka, đó chính là điều cô băn khoăn nhất, đó là chẳng có gì chắc chắn cả…
Về phần Takashi, lúc bắt taxi về khách sạn, Takashi vì không thạo tiếng Hàn nên nói không rõ địa điểm, đáng ra là khách sạn Shilla Seocho trên đường Hyoryeong-ro thì Takashi lại nói…
“Cho tôi đến khách sạn ở đường Guryong-ro”
Và thế là chiếc xe taxi kia không đi đến khách sạn Shilla Seocho nữa, mà đi đến làng Guryong, làng nghèo nhất nằm ngay rìa quận Gangnam, ngôi làng này có rất nhiều khu nhà lụp xụp, nghèo nàn, trái ngược hẳn với sự xa xỉ, đắt đỏ của trung tâm quận Gangnam.
Chẳng có chiếc xe nào đi qua cả, Takashi nhận ra rằng mình đang gặp một tình huống rất xấu, bị kẹt lại tại một nơi hoanng vắng ngay giữa đêm… Đang loay hoay tìm cách đi bộ về khách sạn, chợt có một người đàn ông Hàn Quốc, ăn mặc rất tuềnh toàng, cao tuổi đi đến gần, hỏi…
(“Bị lạc à, chúc mừng anh, tại cái khu ổ chuột nghèo nhất Gangnam như Guryong-ro này thì, anh chết chắc rồi, anh bạn ạ”)
“Etou, tôi thực sự không hiểu lời ông nói, xin lỗi ông…”
“Đã sai người, sai cả thời điểm, địa điểm cũng không đúng, chào mừng cậu đã đến với Guryong-ro, khu ổ chuột của cái quận Gangnam đắt đỏ này…”
“Khoan đã, sao ông biết tiếng Nhật vậy…”
“Cậu không cần quan tâm, sao cậu lại xuất hiện ở đây hả ?”
“Taxi thả tôi sai điểm đỗ, tôi đang cố liện lạc với nhà chủ để họ có thể đưa xe đến đón tôi về khách sạn, biết là làm phiền họ nhưng tôi hết cách rồi”
“Tất nhiên là họ sẽ không từ chối đâu, trong lúc chờ xe thì ngồi xuống đi…”
“Cảm ơn ông, với cả ông là người ở khu này sao…”
“Đúng vậy, khu này nghèo lắm, rớt mồng tơi là còn nhẹ, những mái nhà lụp xụp và cuộc sống như ở nhà hầm ở khu này thật khủng khiếp, nhất là khi mưa xuống, nói thật thì tôi cũng đã từng là người có tất cả, cho đến khi những khoản nợ ập xuống, tôi tay trắng, già khụ và ở đây… Còn cậu ?”
“Tôi là kiến trúc sư, công việc của tôi phải tiếp xúc với rất nhiều người giàu, công việc của tôi thực ra cũng không phải liên quan đến kinh doanh nhưng ít nhất thu nhập tôi cũng khá, cũng không hẳn là giàu nhưng tương đối dư dả…”
“Thế là tốt, thế cậu có vợ chưa ?”
“Tôi có rồi, cô ấy như thế nào nhỉ, bạn thuở nhỏ của tôi, cũng là mẫu tôi thích, nói chung là…”
“Bàn tay cậu có vẻ ổn đấy, đường chỉ tay rõ ràng, liền mạch, chứng tỏ cậu cũng là người có cuộc sống yên ổn lâu dài và sung sướng, chả như tôi…”
“Gia đình ông thế nào rồi…”
“Gia đình ta hả, con trai ta bỏ mạng nơi xứ người, nó đi lính Mỹ, còn mụ vợ thì suốt ngày ca cẩm ở nhà, chán lắm, nhưng đó là cuộc sống của tôi, lựa chọn của tôi, nếu tôi còn thời trai trẻ, tôi cũng sẽ phấn đấu như cậu, không được nhiều cũng được ít…”
“Tôi thì khác, thật khó để từ bỏ mọi thứ, mặc dù cuộc sống của tôi là đáng ao ước, nhưng tôi cảm thấy mình vẫn sai ở đâu đó, mình cần phải làm tốt hơn, nhưng rốt cục tôi cũng không biết mình sai ở điểm gì, nhiều khi tôi cũng không hiểu nổi tôi cần điều gì nữa…”
“Anh bạn trẻ, cậu không sai, không sai gì cả, chỉ là cậu không đủ tự tin về bản thân, mặc dù rằng cậu đã đạt được đến điểm cao nhất, nhưng cậu không nhận ra, cậu phải tin là mình làm được và làm tốt hơn, đôi khi nếu không sửa được, cũng phải gia cố nó lại.
“Cảm ơn ông nhiều, tôi…”
“Không cần đâu, xe của cậu đến rồi kìa, đi đi…”
“Cảm ơn lão già, tạm biệt…”
Takashi lên xe, rồi rời khỏi đó…
Về phần vợ chồng Toumai và Makoto, cũng là ngày cuối tuần nên họ quyết định đi ăn tối, có lẽ là ở một steakhouse nào đó trong trung tâm thành phố, lái xe được một lúc thì trời đổ mưa to, Toumai dừng đèn đỏ, lấy tay mình cầm lấy tay của Makoto, cô chưa hiểu rõ điều gì xảy ra lắm nên ra hiệu thắc mắc…
“Anh muốn bình tĩnh lại một chút thôi, không có gì đâu mà…”
“Vậy cứ cầm tay em bao lâu tùy thích” – Makoto mỉm cười…
Toumai cứ nghĩ đến cuộc nói chuyện của mình với bố của Makoto, Daisuke-sama, ông ấy có ý muốn Toumai thực hiện lời hứa của mình…
“Toumai-kun, ta kì vòng rằng cậu đem lại hạnh phúc cho con gái ta, thế tốt lắm, đã đến lúc cậu thực hiện lời hứa với ta rồi đó, hoặc chí ít, hãy cho con của cậu mang họ của nhà ta…”
Đó là điều mà Toumai cảm thấy bất an, suy nghĩ rất nhiều, anh không thể đồng ý, nhưng cũng không dám từ chối, vì anh rất yêu Makoto, nhưng cũng ngại nói ra với cô ấy…
“Anou, Mako-chan, cây dù nằm ở băng ghế sau, lúc xuống xe em nhớ lấy đó, cẩn thận kẻo ướt…”
“Em biết rồi, chồng yên tâm…”
Lúc xuống xe, vào trong nhà hàng, khung cảnh yên ắng đến lạ kì, vì cũng không có nhiều người đến đây ngày hôm nay, bartender vẫn đang mải lau cốc, các vị khách thì còn mải lựa chọn loại bít tết ưa thích của mình… Toumai kéo ghế cho vợ mình ngồi…
Bồi bàn ngay lập tức tới chỗ họ, đưa cuốn menu, trong lúc Makoto đang mải chọn món, Toumai cảm thấy hồi hộp, lo lắng đôi chút, nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại…
“Có chuyện gì khiến anh lo lắng vậy, Toumai-kun…”
“Không có đâu mà, em yên tâm đi, Mako-chan…” – Toumai cười nhạt…
Họ ngồi im lặng với nhau một lúc lâu… Makoto cũng chỉ nhìn anh mà mỉm cười, bởi vì thực tế, cô cũng biết tất cả cuộc nói chuyện của anh và bố cô, không sót một từ, nhưng cô cũng không nói gì cả…
Người bồi bàn mang đĩa bít tết ra, Toumai nói…
“Mako-chan, em có muốn anh, cắt miếng bít tết ra hộ em được không…”
“Không sao đâu Toumai-kun, em tự làm được mà….”
Cảm giác có một chút gì đó không thoải mái, nhưng Makoto cũng đã có cách để giúp chồng mình…
Mấy hôm sau, sau khi hoàn thành dự án, Takashi bay về Tokyo, vừa xuống đến sân bay, đang loay hoay tìm cách về nhà, anh thấy Haruka đang tựa vào bức tường, mỉm cười với anh…
“Mừng anh đã về, Takashi…”
“Anh về rồi đây, Haruka…”
Họ khoác tay nhau ra về, trên đường về, Haruka cũng kể cho Takashi vài điều đáng lo về Shinji, Takashi cũng không phản ứng gì, nhưng cũng nói thêm là nếu Shinji muốn vay, anh sẽ vẫn cho vay…
Haruka có vẻ không đồng tình ý kiến đó lắm, nhưng mà họ cũng có chuẩn bị một kế hoạch khác…