Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 101




Phu nhân Chifuyu, Cecilia và Touka-san đang nói chuyện với nhau…

“Tình hình kinh doanh tập đoàn cũng chưa có gì đáng nói cả, việc lãnh đạo hội đồng quản trị thì em và Daisuke-senpai đang thống nhất lại với nhau, chờ Hiroshi-senpai quay lại ghế chủ tịch hội đồng quản trị rồi thay đổi chiến thuật, lần này chị về rồi thì nên ở hẳn đi, em chờ chị quay lại đó…”

“Chị sẽ cân nhắc điều đó, còn chuyện em đồng ý cho con trai chị được dãn nợ 3 tháng, chị cảm ơn em, với tư cách người mẹ, chị cũng hiểu nó đang gặp khó khăn nhưng chẳng thể giúp gì, thật đáng tiếc…”

“Ấy chị, người chị phải cảm ơn là Haruka-chan, nếu không nhờ sự nhanh trí của con bé, e rằng Shin-chan thua lỗ đến mức vỡ nợ rồi…”

“Mẹ à, con với Haruka-neesan đang tính tìm cách cho Onii-san vay tiền lần cuối cùng để làm trả nợ, vậy mọi người có thể cùng con giúp đỡ lần cuối không ạ…”

Phu nhân Chifuyu đã nghe được hết chuyện của Shinji, nhưng vẫn “Án binh bất động”…

“Mẹ đã nghe được hết câu chuyện của con và Shin-chan ngày hôm nay, nhưng mà mẹ sẽ không giúp Onii-chan của con đâu, tự thằng bé phải nghĩ cách xoay sở, không thể nào cứ dựa vào bố mẹ hay tiếp tục đi vay thế này được, mẹ nói thế thôi…”

“Vâng, anh ấy cũng làm tiền tiết kiệm của con sắp hết rồi…”

“Chi thêm để bù lỗ không phải giải pháp lâu dài, mẹ hiểu con muốn giúp, nhưng đã đến nước này thì phải cho Shin-chan tự lực cánh sinh, không thể cứ nâng đỡ mãi được…”

“Vâng, mẹ nói đúng ạ…” – Cecilia nói, họ đổi chủ đề rồi nói chuyện thêm một lúc lâu nữa…

Hanami sau khi ra về, mấy ngày sau mua đúng chiếc áo mà thẩm phán Satoshi mặc để đền bù cho anh ta, nhưng mà vì không biết tên anh ta nên sau show diễn, cô trực tiếp đi đưa chiếc áo đó…

“Tôi là ca sĩ Kobiichi Hanami, xin lỗi về chuyện lần trước, nhân tiện tôi qua là muốn tự tay đưa cho anh chiếc áo sơ mi bị dính café lần trước đó, liệu tôi có thể gặp anh ở đâu ạ…”

“Tôi đang ở tòa án thành phố, một quán café nào đó gần ga Akasaka được không ạ ?”

“Vâng, để tôi ra ngay, hẹn gặp lại sau ạ…”

Một lúc sau, tại một quán café gần ga Akasaka…

“Chào cô, quả là cảm phiền cô quá, chiếc áo đó không quá đắt tiền như cô nghĩ đâu, hôm nay tôi có chút việc phải tới tòa án, tại vì tôi làm việc ở tòa án, chứ bình thường nhà tôi ở quận Sumida, nên nhiều khi vào thành phố cũng không thường xuyên lắm…”

“Mà quên chưa hỏi một chút về anh, anh có thể giới thiệu một chút về mình không…”

“Tôi là Satoshi Futanoka, thẩm phán tại tòa án thành phố, tôi vẫn độc thân với đang cố kiếm tiền…”

“Tôi đoán là anh có vẻ thu hút ánh nhìn của mọi cô gái, gia đình anh thế nào...”

“Tôi cũng bình thường thôi, tôi là con một trong gia đình, bố mẹ tôi đều làm trong chính phủ, cũng không có thời gian nói chuyện nhiều, thời gian gần đây tôi cũng được điều về bộ tư pháp làm việc nên cũng rất bận, còn cô”

“Tôi thì cũng không khá hơn, chạy show liên tục, ăn tối với các nhà tài trợ, chụp hình, sản xuất nhạc, sắp tới họ còn đề nghị tôi đóng phim và làm MC, nhưng tôi bận quá nên cũng chưa có dự định cụ thể, tôi cũng chỉ muốn tập trung vào làm nhạc…”

“Vậy sao, cá nhân tôi thấy người nổi tiếng họ hòa đồng hơn so với những người khác trong xã hội, ít nhất công việc của cô là công việc vui vẻ nhất trong cả xã hội tẻ nhạt này, đi làm đến tối muộn, thậm chí tăng ca đến đêm, nhiều khi tôi thấy muốn nghỉ nghề đó…”

“Không hẳn là vui vẻ như anh nói đâu, cũng có những áp lực nhất định mà bọn tôi phải đương đầu, dù sao cũng đã lâu rồi tôi mới lại được trò chuyện với một người lạ, thay vì gặp nhiều người hàng ngày với tư cách trợ lý, tôi nghĩ anh cũng là kiểu người thú vị…”

“Cảm ơn cô, nhưng tôi nghĩ mình chưa chắc đã thú vị như cô thấy đâu, dù sao cũng cảm ơn cô vì món quà, tôi không nghĩ là mình sẽ được người nổi tiếng tặng đâu !”

“Không có gì, anh Futanoka…” – Họ còn nói chuyện với nhau một lúc lâu mới ra về…

Về phần Takashi, sau ngày hôm đó anh thiết kế lại, rồi đưa lại bản thiết kế cho tiểu thư Kang, có lẽ một phần nào đó, cô ấy hài lòng về thiết kế của anh, quả là không hổ danh kiến trúc sư Nhật Bản…

“Ổn rồi đó, chúc mừng anh, nhân tiện anh có muốn dùng bữa tối với gia đình nhà tôi không, kiến trúc sư Sumimoto ?” – tiểu thư Kang hỏi…

“Cảm ơn cô đã mời, nhưng tôi còn…”

“Đừng ngại, đó là chủ ý của bố tôi, chúng ta còn phải bàn với nhau cả việc thi công dự án nữa, sớm thôi, công trình này sẽ hoàn thành, với cả đó là nhà của bố tôi, nên tôi mới phải khó tính…”

“Vâng, quả nhiên tiểu thư có con mắt tinh anh thật đó, vậy tôi sẽ đến đúng giờ …”

“Hẹn gặp anh ở căn hộ gia đình nhà tôi tại Gangnam, nhân tiện tôi muốn hỏi một câu hơi cá nhân về anh chút…”

“Vâng, chuyện gì vậy tiểu thư ?”

“Anh có bạn gái chưa ?”

“À vâng, tôi có rồi, cô ấy giờ là vợ của tôi luôn ạ…”

“Thiệt sao, buồn ghê, tôi chậm chân rồi, mà thôi, đùa anh chút thôi, quyết định như vậy nhé…”

“Vâng, thưa cô Kang” – Nói xong cô ta rời đi khỏi, Takashi toát mồ hôi hột…

Tại nhà của gia đình chủ tịch Kang, đó là căn hộ áp mái tại khu Cheongdam-dong, quận Gangnam, vốn là nhà thuộc sở hữu của tiểu thư Kang Hye-jin, trong thời gian xây dinh thự, họ chuyển đến đây ở tạm…

Bữa ăn tối đã được chuẩn bị cực kì kĩ lưỡng, không chỉ có các món truyền thống của Hàn Quốc, còn có cả những sản vật đắt tiền…

“Anh có thích chút rượu Baeseju nhà làm không, nếu anh không quen, nhà tôi cũng có chút rượu Sake…”

“Cảm ơn chủ tịch, tôi cũng không câu nệ lắm đâu ạ, cảm ơn ông vì đã mời tôi…”

“Không có chi, cậu hiểu tại sao mà tôi không chọn Hannam-dong, Pyeongchang-dong không, mặc dù đó là khu mà giới chaebol chúng tôi sống chung với nhau, nhưng tôi không thích hàng xóm láng giềng ở khu vực đó, thái độ của họ với nhau như kẻ thù vậy, mặc dù chẳng có chuyện gì đáng nói…”

“Thực ra tôi cũng không nắm rõ Seoul đâu, nên để hình dung ra cũng hơi khó thưa chủ tịch, ở Tokyo, giới thượng lưu nước chúng tôi thì thường là các căn Penthouse như thế này như khu Azabu và Roppongi ở quận Minato, hay là khu Denenchofu…”

“Vậy sao, đúng là khu nhà giàu thì chỗ nào cũng có có khác, nhân tiện ta và con gái ta thực sự hứng thú với chuyện làm ăn với người Nhật các cậu, vậy nên nếu cần chúng ta có thể giữ liên lạc nhé, ta sẽ giới thiệu cho cậu vài người có nhu cầu cần kiến trúc sư Nhật…”

“Vâng, cảm ơn chủ tịch, nhưng như tiểu thư Kang đã nói, tôi nghĩ là kiến trúc sư Hàn Quốc thậm chí có thể làm tốt hơn chúng tôi nhiều, vậy nên…”

“Không cần phải khiêm tốn thế, với lại tôi nghe nói đến Kaneki INC, tập đoàn tài chính này lớn thứ 3 tại Nhật và là đối tác của chúng tôi, tôi cũng nghe đồn là cậu cũng thiết kế nhiều căn nhà của gia đình đó…”

“Vâng, không giấu gì chủ tịch, điều này là đúng đó ạ…”

“Thế thì ta cảm thấy uy tín của cậu rồi, nào, chúc mừng cậu nhé…”

Bữa tối diễn ra khá lâu, sau đó Takashi xin phép bắt Taxi để ra về khách sạn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.