Buổi tối hôm đó, Takashi gặp riêng tiểu thư Kang, có vẻ sau việc sáng nay vừa xảy ra, chủ tịch đã buộc con gái mình phải suy nghĩ lại…
“Chào cô, cô Kang…”
“Vâng, tôi cứ nghĩ là anh đang chuẩn bị ra về rồi chứ, vậy sao anh còn quay lại ?”
Đến đây Takashi cảm thấy cực kì khó chịu, nhưng vẫn bình tĩnh và vui vẻ ra mặt.
“Cô nói đùa giỏi đấy, cô Kang, chuyện là chủ tịch cứ nhất quyết giữ tôi lại, vậy nên…”
“Sao lại là bố tôi, nhà của chúng tôi, tự tay tôi sẽ quyết định ngôi nhà của tôi như thế nào, với cả tôi cho rằng anh là người ngoại đạo, đáng ra không cần phải lo đến những chuyện ngoài hợp đồng. Tôi biết kiến trúc sư Nhật các anh đẳng cấp thế nào mà, nhưng đây là Hàn Quốc, và chúng tôi cũng không thiếu kiến trúc sư, không phải tôi có ý tẩy chay đâu, với cả tôi đã nói rõ từ đầu với anh rồi mà.”
“Với tư cách là người được thuê, tôi chỉ làm đúng nghĩa vụ của mình, tôi không quan tâm đến vấn đề ngoại giao, càng không quan tâm đến đời tư và phong cách của cô, bởi vì chủ tịch có ý muốn giữ chân tôi lại, nên tôi…”
“Ông già hả, chán thật đấy, ông ấy cứ ra quyết định mà không hỏi ý tôi, ông ấy cứ quan niệm con gái phải lấy chồng, phải theo lễ giáo, lịch sự này nọ,… Nhưng đây là cuộc sống của tôi, kể cả tôi phô trương, làm người ngoài ganh ghét, đố kị, hay bất kì điều gì đi chăng nữa, miễn là tôi thỏa mãn, sao cứ phải quan tâm người khác nghĩ gì, để ý gì chứ ?, ông ấy làm ăn với tư bản Nhật các người, chẳng qua là vì đồng tiền, chứ với giới Chaebol chúng tôi, tiền không có chỗ này có thể kiếm chỗ khác, anh hiểu chứ ?”
“Vâng, sao nữa, thưa cô Kang Hye-Jin…” – Takashi như bị động vào tự ái của mình, nhưng vẫn cực kì bình tĩnh…
“Anh có gan khi dám nói đích danh tên tôi đó, nhưng mà tôi làm con gái, vẫn phải làm vui lòng cha mẹ, vậy nên làm ơn, anh, kiến trúc sư Sumimoto, tôi sẽ cho anh thời hạn cụ thể để hoàn thành công trình này, và tôi sẵn sàng gạch bỏ bất kể chỗ nào, dù hợp lý hay không, trong bản thiết kế của anh…”
“Cô đánh đố tôi quá đấy, tiểu thư Kang, nhưng tôi chấp nhận thách đấu của cô. Vâng, hẹn cô ở công trường…”
Nói xong Takashi rời đi, đến khách sạn mà chủ tịch đã thuê sẵn phòng…
Sáng hôm sau, Takashi bắt tay vào việc, cũng chưa có nhiều vấn để xảy ra vì phần ngoại thất được thiết kế lại từ đầu, thay vì dự định từ trước, lần này anh sẽ pha chút phong cách Tây Âu nhưng triệt để hiện đại hóa và phù hợp với môi trường sống đô thị dày đặc ở Seoul, với căn biệt thự này phải nâng thêm tầng để triệt để không gian sống, đồng thời đảm bảo ngôi nhà mát và tràn ngập ánh sáng dù là đông hay hè, đồng thời tạo được một khu vườn có cảnh quan tốt và tầm nhìn thoáng đãng…
Ngay khi hoàn thành, Takashi đã đưa bản thiết kế cho tiểu thư Kang xem…
“Lối kiến trúc ngôi nhà có vẻ ổn, đúng ý tôi, bố trí gọn gàng và thẩm mĩ, tốt lắm, công thái học, phù hợp với ý định nội thất của tôi, nhưng…”
Cô ta lấy một đường gạch chéo rất dài lên bản thiết kế…
“Anh không hiểu người Hàn Quốc chúng tôi cần gì, nếu chỉ chăm chăm vào thiết kế thì đó chỉ là thiết kế mà thôi, có thể anh làm hài lòng những người giàu có trên khắp thế giới bởi những thiết kế của anh đề cao sự hiện đại và riêng tư, nhưng chúng tôi yêu cầu cao hơn thế vì chúng tôi không sống một mình như họ, chúng tôi muốn đảm bảo chia sẻ không gian vừa phù hợp, lại vừa thân thiện với nhiều thành viên trong gia đình…”
“Tôi hiểu rồi, để tôi sửa lại…”
“Nhân tiện, tôi đã mừng vì anh không chọn lối thiết kế cổ điển, tôi biết chắc rằng anh đã gặp giới nhà giàu Dubai, xôi thịt đến mức họ sống cả một dòng họ trong một lâu đài lớn mà họ tự xây, anh đã hiểu được điều đó là tốt, nhưng mà cá tính chúng tôi thì khác, chúc anh may mắn…”
Cô ta định đi khỏi, thì Takashi lại nói…
“Có lẽ tôi tự cao quá rồi, cảm ơn đã chỉ giáo, tiểu thư Kang…” – Takashi cúi mình…
“Nhân tiện, nếu anh không phiền, tôi có thể mời anh chút café, được chứ ?”
“Vâng, cảm ơn cô…”
Có lẽ mối quan hệ của họ đã thay đổi…
Haruka lúc này đang thưởng thức cốc café sáng, cũng như liên lạc với thẩm phán Futanoka…
“Có lẽ tôi đã sai khi đánh giá vụ án này chưa thấu đáo, cũng may là bản án tôi tuyên bố chưa gây nghi ngờ, vậy nên mong cô giữ bí mật giùm tôi, Luật sư Kaneki…”
“Vâng, tôi biết rồi, thế còn vụ kiện của con trai chủ tịch Hiroshi Kaneki thì như thế nào vậy ?”
“Chưa đến lúc trả hồ sơ nên không dám phán bừa, bên công tố cũng sẽ làm đến cùng, nên tôi nghĩ cơ hội cậu ta thoát tội cũng khó, vậy nên…”
“Tôi đang liên lạc với cơ quan kiểm toán, sẽ sớm có bằng chứng ngoại phạm, dù sao ông chú tôi cũng thực hiện gần xong bản án rồi, hi vọng không có gì bất thường…”
“Vâng, hi vọng có thể sớm gặp cô, Luật sư Kaneki, hẹn gặp lại cô sau…”
“Vâng, tạm biệt anh, thẩm phán…”
Sau khi cúp máy, Miyuu hỏi…
“Thế rốt cục mọi thứ sẽ như thế nào, Haruka-senpai…
“Không nằm ngoài dự đoán của chị, nhưng mà sớm sẽ có cách cứu thằng em thôi, còn ông chủ tịch bố nó sắp tái xuất giang hồ rồi, mọi thứ sẽ quay trở lại sớm thôi…”
“Nghe đâu thẩm phán Futanoka đẹp trai, lại còn chưa có bạn gái… mấy cô ở cả tòa và bộ tư pháp đều để ý đến hết đó, thôi em lại coi tin giải trí buổi sáng đây, nghe đâu ca sĩ Hanami lấn sân vào ngành giải trí chứ không chủ trương làm nhạc và tuyển Vocalist như trước nữa…”
“Miyuu, đang giờ làm việc đó, tập trung đi…” - Haruka nhắc nhở
“Em đùa chút thôi, đang có tập hồ sơ em vừa xử lý xong, chị coi qua nhé, mang về phòng cũng được ạ…”
“Thôi được, chờ chị chút…”
Còn trong khi đó, Makoto và Hanami đang ngồi tại quán café ở quận Meguro, họ nói chuyện một lúc, rồi sẽ đi ăn trưa…
“Hanami-chan, lâu không gặp em, dạo này công việc như thế nào…”
“Em cũng ổn, chị ạ, nhưng mà chạy show nên bận quá, để có nhiều nguồn thu hơn nên em đã lấn mảng, em nghĩ khởi đầu chắc sẽ bỡ ngỡ nhiều lắm, mong chị không cười chê…”
“Ở tuổi ngoài đôi mươi như em thế này là thành công rồi đó, anh chị cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện con cái, gia đình cũng nhiều thứ chứ, ôi hồi đó bay nhảy thật tuyệt, lưu luyến mãi nhưng giờ cũng phải lớn lên, chán thật đấy…”
“Có người thương cũng tốt mà chị, đỡ cảm thấy cô đơn, trống trải trong lòng, nếu em lấy chồng rồi thì Fan không thể bằng được chồng rồi, chắc lúc đó em lại phải giải nghệ để tập trung cho gia đình…”
“Nghe buồn ghê, với cả em kiếm bạn trai đi, em còn đang trên đỉnh thành công mà, mọi thứ sẽ viên mãn hơn đó, đỡ những show diễn tẻ nhạt, nhưng chị chưa xui em lấy chồng đâu nha…”
“Em biết rồi mà, chị đừng giục em chứ, em…”
Bất ngờ Hanami lỡ tay làm đổ mất cốc café, tệ hơn nó tại bị tạt vào chiếc áo trắng mới mua của một người đàn ông, Hanami nói…
“Tôi xin lỗi, tôi lỡ tay làm đổ cốc café, tôi có thể làm gì để đền bù cho anh ạ ?”
Người bị tạt café vào áo vô tình nhận ra người mình đã đưa vào khách sạn ngày hôm đấy, anh ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh mặc dù cảm thấy phiền phức do chiếc áo sơmi trắng mới mua đã bị hỏng…
“À không, cô không cần đâu, cảm ơn cô. Nhân tiện cô là ca sĩ Kobiichi Hanami có phải không ?”
“Vâng, là tôi ạ, đây là số điện thoại của tôi, ngày mai tôi sẽ nhờ quản lý mua chiếc áo sơ mi mới theo đúng yêu cầu của anh, hi vọng anh không chê…”
“Không có gì đâu ạ, tôi xin phép đi trước, tôi có việc cá nhân…”
“Vâng, hẹn sớm gặp lại anh…” – Hanami nói rồi tiếp tục trò chuyện với Makoto.
Người đàn ông mà Hanami gặp hôm nay, chính là thẩm phán Futanoka… anh ta chính là người cõng Hanami từ quán bar về khách sạn, rồi sau đó rời đi và bỏ lại cô, nay anh ta chạm mặt, tim anh ta đập thình thình như gặp được tình yêu đời mình, lẽ nào mối tình của họ đã bắt đầu ?