Gió lạnh rì rào, cây cỏ xanh um.
Tại công viên xanh trong lành, có người già tản bộ, đánh cầu lông, thậm chí là nhảy múa, khung cảnh không ồn ào nhưng cũng không quá tĩnh lặng.
Trên chiếc ghế gỗ dài đang ngồi một đôi nam nữ làm người khác không thể không chú ý, thoạt nhìn rất giống những quý tiểu thư quý công tử thường ngồi dùng cơm trong các nhà hàng món tây cao cấp, thế nhưng lúc này bọn họ lại cầm một hộp cơm mà ngồi ăn trong công viên. Cảnh tượng ấy khiến cho người ta không khỏi cảm thấy kỳ lạ, ai đi qua cũng đều ngạc nhiên quay đầu nhìn.
Nhưng càng đáng ngạc nhiên hơn chính là cặp đôi này không hề để ý đến những ánh mắt kia, bọn họ thong thả dùng bữa, thỉnh thoảng lại nói vài ba câu, trông qua vô cùng thích thú. Những người đứng xem cũng không cảm thấy có gì bất thường khó hiểu, nam nữ đang yêu luôn khùng khùng như vậy, mọi người bày tỏ sự thông cảm.
Mộc Như Lam lơ đãng ngẩng đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân, ánh mắt dừng trên đống gừng tỏi linh tinh nơi góc hộp, cô lên tiếng, “Mặc Khiêm Nhân tiên sinh.”
Mặc Khiêm Nhân nhìn sang Mộc Như Lam, im lặng chờ cô nói tiếp.
“Anh lại kén ăn.”
Mặc Khiêm Nhân trầm mặc nhìn đống gia vị bị hắn ghét đến mức cả đời không muốn đụng vào, sau đó lại nhìn sang Mộc Như Lam, “Thật ra, không ăn mấy thứ này cũng không tính là kén ăn.” Hắn chỉ không ăn vài loại gia vị này thôi, còn những thứ khác như thịt hay rau thì đều ăn hết, như vậy không tính là kén ăn a.
“Không được bóp méo sự thật, kén ăn chính là kén ăn, anh hãy ăn hết chúng đi.” Mộc Như Lam mỉm cười bảo.
“Không muốn.” Mặc Khiêm Nhân đáp gọn lỏn, đôi mắt lạnh nhạt phản chiếu hình ảnh Mộc Như Lam, thoạt nhìn có chút bất đồng với hình tượng một nhà tâm lí học tội phạm đẳng cấp quốc tế, tựa hồ nhiều hơn một phần thuần túy.
“Không được, phải ăn hết.”
“Không muốn.”
Mộc Như Lam bỗng cảm thấy trước mặt như xuất hiện ảo giác, nam nhân với chỉ số thông minh cao kinh người đột nhiên biến thành một chú cún con to xác, lúc này cún con đang kháng nghị với chủ nhân, nó không muốn ăn rau mà chỉ muốn ăn thịt, đôi mắt mở to đầy mong đợi, cái đuôi lúc ẩn lúc hiện ở phía sau.
Mộc Như Lam trong lòng thầm a một tiếng, cô chớp mắt mấy cái, khi nhìn lại thì trước mặt vẫn là Mặc Khiêm Nhân, chẳng lẽ mình vừa gặp phải ảo giác?
“Thật sự không muốn à?” Mộc Như Lam thấy mình giống như đang dỗ dành một tiểu bằng hữu phải ngoan ngoãn ăn cơm không được kén cá chọn canh.
“Không muốn.” Mặc Khiêm Nhân tiếp tục đáp, thái độ lạnh nhạt, chất giọng lạnh nhạt, vậy mà lại tỏa ra một cảm giác manh manh chết người.
“Được, lần sau không làm cơm cho anh ăn nữa.”
“Không muốn.”
“...” Mộc Như Lam kinh dị trợn mắt nhìn hắn.
Cách đó không xa, trong bụi cây nho nhỏ phía sau bọn họ, có một cô gái đang phấn khích hét to trong lòng, bên ngoài thì vui sướng hoa chân múa tay, trời ạ trời ạ, cặp đôi này làm sao có thể đáng yêu như vậy chứ? Vốn thấy bọn họ có ngoại hình nổi bật hệt như ngôi sao nhưng lại không biết là ai, vì thế mới ngồi trong này chụp ảnh định đăng lên diễn đàn hỏi một chút, nào ngờ lại được xem một cảnh như vậy, thật sự quá đáng yêu! Chàng trai đó thật manh, cô gái đó thật giống thiên sứ!
“Ghi lại chưa ghi lại chưa?” Cô gái mặc quần short cùng áo khoác màu xanh hàng hiệu phấn khích đẩy cô gái mặc áo khoác dài màu đỏ bên cạnh.
Đang cầm chiếc điện thoại thuộc dòng mới nhất trên thị trường hướng về phía Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, cô gái bị đẩy gật gật đầu, có hơi mất kiên nhẫn, “Ghi rồi ghi rồi, cậu đừng có đẩy, tớ đang chụp ảnh bọn họ! Bị cậu làm mờ hết rồi này!”
“Tớ kích động quá đi mất, phỏng chừng sau khi mấy hình này phát tán, bọn họ dù không phải là ngôi sao thì cũng sẽ nổi tiếng cho mà xem. Trời ơi, tớ có nên đi ra hỏi họ số điện thoại không?”
“Đồ ngốc, người ta làm sao có thể cho cậu số điện thoại?” Cô gái chụp hình nói mà không dời mắt.
“Nhỡ đâu sau này bọn họ thật sự được công ty giải trí tìm tới ký hợp đồng thì sao? Là người đầu tiên giúp bọn họ nổi tiếng, chẳng lẽ tớ không được tranh công à?” Cô gái áo xanh kháng nghị.
“Cậu cứ tiếp tục nằm mơ giữa ban ngày đi.”
“Hì hì, đùa thôi mà.” So với hào quang tỏa ra từ cặp đôi nọ thì cô chỉ như một dân thường nhỏ bé mà thôi, nào dám tiến lại gần, cho dù đối phương là cô gái ấm áp xinh đẹp tựa thiên sứ kia thì cô cũng vẫn cảm thấy cực kỳ cực kỳ áp lực!
Đôi nam nữ đang tiến hành cuộc tranh luận kỳ quái về chủ đề kén ăn hay không kén ăn hoàn toàn không biết mình đã bị người khác hiểu nhầm thành tình nhân, cũng hoàn toàn không biết đoạn đối thoại nho nhỏ “tràn ngập tình yêu” kia đã được ghi lại. Đến khi Mộc Như Lam ăn xong đồ trong hộp, Mặc Khiêm Nhân mới dùng một vẻ mặt tê liệt mà ăn mấy loại hành tỏi gia vị kia... một chút xíu.
Mộc Như Lam bất đắc dĩ thỏa hiệp, thôi, mới ăn chút xíu mà anh ta đã có biểu cảm tê liệt thế này rồi, nếu bắt ăn hết thì sợ là sẽ biến thành tượng điêu khắc luôn quá. Tuy nhiên cũng coi như có tiến bộ, hôm nay ăn một chút, ngày mai ăn một chút, ngày kia lại ăn một chút, tiến bộ dần dần, có lẽ anh ta sẽ không còn căm thù những gia vị hơi nặng mùi này tới mức tận xương tuỷ nữa.
Sau khi ăn xong rồi, hai người dạo quanh một chút rồi đi đến trung tâm công viên, phát hiện ở đó có vài cô em dáng người khiêu gợi đang nhảy múa. Trời thì lạnh như vậy, bọn họ mặc trang phục hở eo gợi cảm, phía trước đặt một cái lon sắt, lon sắt nhìn thế mà cũng có không ít tiền, trong đó thậm chí còn lác đác vài tờ màu đỏ in hình Mao gia gia, đằng sau lon sắt đặt một tấm biển, phía trên viết “Sinh viên nghệ thuật bị trộm tiền học phí bất đắc dĩ làm xiếc kiếm tiền”.
Nói trắng ra đây chính là một kiểu ăn xin, cũng giống như việc một cô gái mặc đồng phục học sinh quỳ gối trên đường đi bộ, bên cạnh đặt tấm biển ghi “Quỳ xin hai đồng tiền xe về nhà”, Mộc Như Lam lần đầu nhìn thấy còn tưởng rằng cô gái trẻ này thật sự không có tiền về nhà nên mới mở ví cho hai đồng, phải biết rằng bình thường cô hay bố thí người ăn xin nhưng tuyệt đối không cho người trẻ tuổi, tuổi còn trẻ mà không biết đi làm kiếm tiền, ăn xin cái rắm. Kết quả là vài ngày sau, Mộc Như Lam đi qua một địa điểm tương tự, phát hiện lại có một cô gái tương tự quỳ trên mặt đất cầu xin mấy đồng tiền lộ phí về nhà, vì thế Mộc Như Lam bừng tỉnh đại ngộ, cô bị lừa!
Rất nhiều kẻ không muốn bố thí cho người già nua cầm bát mẻ đi ăn xin nhưng lại cực kỳ hào phóng với những người trẻ tuổi, đám đàn ông đang vây xem ở đây cũng là một ví dụ, vừa ra tay là đã không dưới mười đồng tiền, mà cách đó không xa cũng có một ông lão ăn xin, trong ngoài chiếc bát mẻ chỉ rải rác toàn tiền xu với một vài tờ tiền lẻ.
Bọn họ thực sự thương hại những cô gái trẻ tuổi đi ăn xin, hay chỉ đơn thuần là muốn phô bày sự giàu sang hòng lấy được nụ cười mỹ nhân?
Mộc Như Lam vòng qua đám đông, đem hết tiền lẻ trong túi để vào chiếc bát mẻ của ông lão, ông lão liên tục cảm tạ, cô mỉm cười dịu dàng ấm áp tựa ánh mặt trời.
Đứng cách đó không xa, Mặc Khiêm Nhân đút hai tay vào túi nhìn hết một màn này, đây không phải là lần đầu tiên Mộc Như Lam cho người hành khất toàn bộ tiền lẻ của mình. Cô làm hắn cảm thấy mềm lòng, nhưng đồng thời cũng khiến hắn nghi hoặc. Hắn không thể hiểu được cô gái này, mặc dù đã biết rõ mục đích giết người và động cơ gây án của cô nhưng hắn vẫn không thể nào nhìn thấu, hệt như mò mẫm trong một mảng sương mù. Hoặc là nói, Mộc Như Lam, Như Lam, Lam, cô vốn đã là sương mù, bắt không được, sờ không tới, nhìn không thấu, trói không xong.
Mặc Khiêm Nhân đang nhìn Mộc Như Lam thì bỗng nghe thấy một tràng hoan hô, hắn hơi nghiêng đầu, một vũ nữ đang đi xuyên qua đám đông, vừa nhảy khiêu gợi vừa tiến về phía hắn.
Mộc Như Lam hơi khựng bước chân, cô gái kia muốn làm gì?
Cô gái kia muốn làm gì? Ánh mắt và điệu bộ tán tỉnh ấy rất dễ để nhận ra.
Mặc Khiêm Nhân thờ ơ đứng tại chỗ, vũ nữ lúc này đã đi đến bên cạnh Mặc Khiêm Nhân, cô ta vươn tay, dường như muốn đặt lên vai hắn, ngón tay tinh tế trắng nõn, nếu đổi là người đàn ông khác thì ai mà chẳng yêu thương tiếp đón? Thế nhưng trong mắt Mặc Khiêm Nhân lại chỉ có vẻ chán ghét giống như nhìn thấy ruồi bọ, ngay khi cô gái kia đặt bàn tay lên, bốp một tiếng, hắn không chút lưu tình gạt ra.
Sau đó thì cau mày chán ghét nhìn tay của mình rồi bước đến chỗ vòi tưới nước cho cỏ ở bên kia đường để rửa tay...
Phì!
Mộc Như Lam không nhịn được cười, sao mà đáng yêu vậy chứ? Đã có bệnh sạch sẽ thì sao ngay từ đầu không chịu lui lại cho rồi? Cần gì phải gạt tay cô ta như thế?
Vũ nữ kia xấu hổ chạy trở về hàng ngũ, một đám con gái nhìn Mặc Khiêm Nhân với ánh mắt khiển trách, như thể hắn đúng ra không nên cự tuyệt hành động biểu lộ tình cảm ái mộ của cô gái kia.
Mặc Khiêm Nhân rửa tay xong cũng không thèm liếc bọn họ lấy một cái, hắn đi qua chỗ Mộc Như Lam, “Đi thôi.”
Mộc Như Lam tiến tới bên cạnh, chợt thấy hắn lấy di động ra, gọi đến cục cảnh sát, “Một nhóm nữ buôn bán ma túy đang nhảy múa ở trung tâm công viên, nội trong năm phút sẽ rời đi, có súng.” Dứt lời liền cúp điện thoại, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phản ứng.
Mộc Như Lam đúng bên cạnh chớp mắt mấy cái, buôn bán ma túy? Cô gái khi nãy? Tức là vừa rồi hắn phát hiện trên người cô ta có gì bất thường nên mới đứng im không nhúc nhích?
“Làm sao anh biết những cô gái đó nội trong năm phút sẽ rời đi?” Mộc Như Lam hỏi.
“Bởi vì bọn họ để ý thấy tôi không phải là dân thường.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói mà không hề ngừng bước, đối với những kẻ hoạt động theo nhóm như đám vũ nữ kia, nhãn lực là một yếu tố rất quan trọng. Ánh mắt của Mặc Khiêm Nhân ngay cả tội phạm tử hình cũng không dám nhìn thẳng, một khi đã nhìn vào mắt hắn, hễ là kẻ có làm chuyện xấu thì sẽ lập tức cảnh giác chạy trốn.
“Vậy sao anh không đi bắt?” Mộc Như Lam cảm thấy thật bất khả tư nghị, hắn vừa mới gọi điện thoại, hơn nữa còn dùng một chất giọng có phần cao cao tại thượng; nói trắng ra, hắn không phải là đang báo nguy mà chỉ đơn giản là thông báo cho một ít người trong cục cảnh sát. Người đàn ông này có liên quan đến cảnh sát, nếu đã như vậy thì tại sao lại không ra tay bắt tội phạm?
“Không có hứng thú.” Mặc Khiêm Nhân đáp, hắn gọi điện thoại báo cảnh sát đã là hết nghĩa vụ rồi, thực thi pháp luật là chuyện của nhân viên chấp pháp, còn hắn thì chỉ là một nhà tâm lí học tội phạm mà thôi.
Mộc Như Lam khẽ ồ một tiếng, cô ngạc nhiên nhìn Mặc Khiêm Nhân, trong một tình huống như thế này mà hắn lại dùng yếu tố hứng thú để quyết định mọi hành động sao? Vốn còn tò mò vì sao Mặc Khiêm Nhân có thể phát hiện cô gái kia là kẻ buôn bán ma túy – thậm chí còn biết rõ cô ta có súng, thế nhưng giờ đây sự tò mò ấy đã hoàn toàn biến mất, người đàn ông trước mặt còn thú vị hơn cả những lí luận của chính bản thân hắn, quả thật khiến người ta muốn nghiên cứu khám phá.
Hai người rảo bước rời khỏi công viên, Mộc Như Lam nhìn thấy xe cảnh sát đang bật đèn báo hiệu và nhanh chóng bao vây trung tâm công viên trong im lặng, cô chuyển ánh mắt sang Mặc Khiêm Nhân, “Anh nói những cô gái đó có thể tùy tiện bắt một người làm con tin không?”
“Nếu đám người ngu xuẩn kia không đủ nhanh tay thì đã e rằng đã quá muộn cho chuyện tìm con tin.”
Tức là vẫn có thể.
“Như vậy không quan trọng sao? Anh rõ ràng đã có cơ hội ngăn cản mọi chuyện phát sinh.” Cô tiếp tục đặt câu hỏi.
“Nghề nào việc nấy, tôi không phải cảnh sát cũng không phải nhân viên chấp pháp, thông báo cho người có chức trách ngay khi phát hiện sự việc là đã làm hết nghĩa vụ và đạo đức cơ bản của tôi rồi.” Mặc Khiêm Nhân tùy ý nói như thể chỉ đang bàn về chuyện thời tiết, hắn nhìn về phía Mộc Như Lam, mắt đối mắt, “Thế giới này không có cái luật nào quy định hễ nhìn thấy kẻ phạm pháp giết người là phải liều lĩnh xông lên đuổi bắt phạm nhân; nên nhớ rằng, đến cuối cùng có thể cô sẽ trở thành anh hùng, nhưng cũng có thể sẽ trở thành một tên đần cứu người không thành còn bị giết lây. Trên đời có rất nhiều kẻ ác thích lợi dụng sự lương thiện của người khác, mọi người nên xác định sự an toàn của bản thân trước rồi mới tùy tình huống mà đưa tay giúp đỡ, tinh thần ấy xứng đáng được trời đất chứng giám.”
Mộc Như Lam lẳng lặng quan sát Mặc Khiêm Nhân một lúc lâu rồi mới thu hồi tầm mắt, khóe môi cong lên, cô rốt cuộc cũng hiểu tại sao mình lại muốn ở cạnh người đàn ông này.
Mặc Khiêm Nhân nhìn gò má Mộc Như Lam một hồi rồi mới dời mắt sang chỗ khác, làn gió lành lạnh thổi tới, cổ áo trắng sạch sẽ chậm rãi lay động, mái tóc đen của người đàn ông cũng bị thổi rối bời, bóng dáng cao lớn tuấn tú, cho dù không nhìn thấy mặt thì ai đi ngang qua cũng không thể nào phớt lờ.
Hai vầng sáng cùng giao hòa vào nhau, một bên như mặt trăng thanh lạnh, một bên tựa mặt trời ấm áp – thật giống một đôi trời sinh, lại dường như không nên đứng chung một chỗ, ngày và đêm làm sao có thể đồng thời xuất hiện? Nếu có thì đó hẳn sẽ là một kỳ tích, thế giới nhất định sẽ loạn cả lên.
Mái tóc đen nhánh của Mộc Như Lam cũng thoáng lộn xộn, gió đông ùa đến khiến cô bất giác co mình vào trong chiếc áo khoác, cô không mặc áo cao cổ, cổ họng không được che kín cũng vì thế mà lạnh run. Mộc Như Lam không thể không nhìn sang người bên cạnh, hình như anh ta chỉ mặc độc một cái áo sơ mi bên dưới bộ đồ tây, mà áo khoác bên ngoài cũng không cài khuy, chẳng lẽ không lạnh sao? Hay là do thân thể của cô quá yếu?
“Bây giờ muốn đi đâu?” Hai người bước qua vạch ngựa vằn, đột nhiên phát hiện bọn họ đang đi mà không có đích đến, Mộc Như Lam liền nhẹ giọng hỏi, cả hai bỗng nhận ra mình đã lãng phí không ít thời gian .
Mặc Khiêm Nhân tạm dừng cước bộ, hắn nhìn thoáng qua Mộc Như Lam, bây giờ mới là hai giờ chiều, nên đi đâu đây? Mặc Khiêm Nhân hơi cúi mặt, bộ óc thông minh nhanh chóng vận hành. Xem phim? Thôi khỏi, mấy bộ phim vớ vẩn mà ngôn ngữ chẳng ăn nhập gì với hành động thế kia, xem chỉ tổ hại mắt. Chơi trò chơi? Mộc Như Lam nhất định sẽ không có hứng thú với loại hoạt động ấu trĩ này. Dạo phố? Cứ đi vòng vòng như thế thì chẳng có tác dụng nào khác ngoại trừ vận động hai chân cả...
Mặc Khiêm Nhân còn chưa kịp nghĩ ra một lộ trình đủ ý nghĩa mà không quá ngớ ngẩn thì đã bị ai đó kéo kéo tay áo, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Mộc Như Lam đang cầm một tờ rơi quảng cáo, nữ quỷ đáng sợ trên mặt giấy nhìn hắn chằm chằm, “Chúng ta đi xem cái này đi~”
Mộc Như Lam thích nhất là phim kinh dị, đặc biệt là những loại phim kinh dị siêu nhiên.
...
Kha Uyển Tình bực bội trở lại Mộc gia thì liền thấy cảnh Bạch Tố Tình ngồi trên sô pha xem tivi, còn Mộc Chấn Dương lại đang lúi húi nấu cơm trong phòng bếp, bà ta cau mày, tùy ý hỏi, “Về từ khi nào?”
Bạch Tố Tình khéo léo đi đến đỡ lấy đống túi xách trong tay Kha Uyển Tình, kéo bà ta ngồi xuống rồi xoa bóp vai cho bà ta, “Giữa trưa hôm nay ạ. Cháu vốn muốn đến công ty gặp Kha di nhưng Chu thúc nói Kha di bận rộn nhiều việc, không được đi quấy rầy.”
Kha Uyển Tình được Bạch Tố Tình xoa bóp thật thoải mái, lông mày cũng dãn ra chút ít, Bạch Tố Tình thấy vậy thì lấy từ dưới bàn ra một món quà, trên môi treo một nụ cười rụt rè ngọt ngào, “Kha di đã chiếu cố cháu rất nhiều, lúc ở thành phố G cháu tình cờ bắt gặp thứ này, cảm thấy rất hợp với Kha di, không biết Kha di có thích không.”
Phụ nữ được tặng quà thì đều vui vẻ, Kha Uyển Tình cũng không ngoại lệ, bà ta tiếp nhận món quà, vừa xé giấy bọc vừa nói, “Cháu về thì về, còn mua quà làm gì?”
Bên trong hộp quà là một chiếc vòng cổ xinh đẹp với viên đá quý màu lửa đỏ lớn như trứng bồ câu, viên đá hình củ ấu tỏa sáng tinh tế dưới ánh đèn, long lanh trong suốt, thoạt trông có cảm giác như lửa nóng ấm áp nhưng cầm trên tay thì lại lạnh lẽo tựa băng, nhìn sơ cũng biết chiếc vòng này đắt tiền đến mức nào.
Phụ nữ luôn thích những thứ như vậy, không phải là ham hư vinh, mà là phụ nữ trời sinh luôn thích những thứ xinh đẹp, bất kể là hoa hay đá quý.
Kha Uyển Tình không ngừng mân mê chiếc vòng cổ, đây chính là loại đá quý mà bà ta thích nhất: ruby basophir của Châu Phi, chỉ khi tham gia bán đấu giá mới có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một hai lần, vì rất được phái nữ yêu thích nên giá cuối của nó luôn đặc biệt cao. Khi vẫn còn là đại tiểu thư của Kha gia, Kha Uyển Tình từng có hơn hai món trang sức làm từ loại đá này, thế nhưng để có thể ở cạnh Mộc Chấn Dương, bà ta đã bỏ nhà ra đi mà không mang theo bất cứ thứ gì, bây giờ nhớ lại, Kha Uyển Tình mới thấy thật hối hận!
(MDL: Đừng hỏi ruby basophir là loại đá nào mà nghe lạ tai thế, ta không biết đâu =.= nguyên văn ghi “ba tác phỉ nhĩ hồng bảo thạch”, đọc lên thấy chả có nghĩa gì cả nên chắc là phiên âm tiếng Anh, ta cứ thế mà dịch thôi)
Hối hận vì đã ngu xuẩn vứt bỏ thân phận công chúa cao cao tại thượng chỉ để theo một kẻ vô dụng hèn nhát! Hối hận vì đã mệt nhọc sinh con dưỡng cái cho Mộc Chấn Dương, cuối cùng còn bị Hoắc Á Lận cười nhạo là hoàng kiểm bà*! Nếu bà ta vẫn là đại tiểu thư Kha gia, nếu lúc trước bà ta nghe lời lão gia tử mà gả cho một quý tộc có tiền tài địa vị không kém gì Kha gia... Nếu... Nếu...
*Hoàng kiểm bà (Bà mặt vàng): chỉ những người phụ nữ đã có chồng, suốt ngày chỉ biết cắm cúi lo chuyện gia đình.
Thấy Kha Uyển Tình lộ ra ánh mắt hoài niệm mà bình thản, Bạch Tố Tình liếc về phía phòng bếp một cái, Mộc Chấn Dương đang đứng quan sát từ phòng bếp vội buông chiếc vá trong tay, nhìn thấy vẻ hoài niệm của Kha Uyển Tình, ông ta liền cho rằng bà ta đang nhớ lại mối tình sâu đậm cùng lời ước hẹn trên lễ đường năm đó, tình yêu của bọn họ khi ấy cũng giống như viên đá quý kia, cuồng nhiệt mà thuần túy.
Như vậy, Kha Uyển Tình có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn.
Không mảy may nhận thấy sống lưng Kha Uyển Tình đang dần dần căng cứng, Mộc Chấn Dương cười ha hả đi tới, “Tình Tình thật sự rất hiểu chuyện. Uyển Tình, không phải bà đã nói con gái của Bạch Tuyết cũng chính là con gái của bà sao? Chúng ta dứt khoát nhận nuôi Tình Tình đi, con bé ngoan như vậy mà.”