Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 89




Dao thái được Mặc Khiêm Nhân cầm lên, ngón trỏ và ngón cái tay phải của hắn đang quấn băng nhưng để dùng dao thì vẫn còn có thể, đằng nào cũng không phải là loại dao giải phẫu đòi hỏi kỹ thuật phức tạp.

Mộc Như Lam chưa kịp lên tiếng thì đã bị động tác của Mặc Khiêm Nhân thu hút tầm mắt, động tác thuần thục, kĩ năng điêu luyện, hắn dùng dao thái thịt bò, độ dày từng miếng từng miếng rất đều nhau, Mặc Khiêm Nhân nghĩ, cầm dao thái lát thịt quả là đơn giản hơn nhiều so với cầm dao giải phẫu người.

“Thật lợi hại!” Mộc Như Lam tán thưởng, nhất thời quên rằng bản thân vẫn đang tựa ở trước ngực người đàn ông, thấy Mặc Khiêm Nhân nhanh gọn lẹ xử lý xong thố thịt bò, cô lại chỉ vào miếng thịt heo, “Anh cũng cắt cái kia một chút đi.” Mộc Như Lam nhìn công phu dùng dao của người này mãi mà vẫn không chán, chẳng lẽ cô đã gặp được chuyên gia rồi sao?

Vì thế Mặc Khiêm Nhân thái luôn cả thịt heo, tiếp đó còn tự lấy cá ra sơ chế. Cứ như vậy, cô gái nói muốn xuống bếp nấu cơm đãi khách nhất thời quên mất chính sự, còn người đàn ông tới làm khách thì cũng quên mất mình đến đây là để dùng bữa. Sau khi thái hết những gì cần thái, Mặc Khiêm Nhân chuyển sang quan sát Mộc Như Lam, hắn rất có hứng thú muốn nhìn Mộc Như Lam nấu ăn.

Mộc Như Lam cũng nhìn sang Mặc Khiêm Nhân, chớp mắt mấy cái, cô khẽ cười thành tiếng, thật thú vị, người đàn ông này quả nhiên thật thú vị, ở cạnh hắn thật sự rất vui, người này đúng là phúc tinh của cô, mỗi lần gặp bất trắc là cô lại được hắn ra tay cứu giúp.

“Được rồi, tiếp theo cứ giao cho tôi.” Xắn lên ống tay áo, Mộc Như Lam cầm lấy chiếc vá chuẩn bị trổ tài nấu nướng, Mặc Khiêm Nhân lấy khăn lau khô bàn tay đã được rửa sạch rồi đứng sang một bên để xem.

Giữa hai người dường như đã có thứ gì đó lặng lẽ biến hóa, chàng trai không còn là nhà tâm lý học luôn gắt gao theo dõi tội phạm, mà cô gái cũng không còn là tên biến thái đáng sợ đã giết mấy mạng người, tại đây, nơi phòng bếp nho nhỏ, Mặc Khiêm Nhân chỉ là Mặc Khiêm Nhân, Mộc Như Lam chỉ là Mộc Như Lam.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm thức ăn đã tràn ngập khắp phòng bếp, Mặc Khiêm Nhân chú ý thấy hình như Mộc Như Lam đang nhẹ giọng lẩm nhẩm cái gì đó, một hồi lâu sau hắn mới nhận ra là cô đang đọc tên của hắn, đọc đi đọc lại, Mộc Như Lam chợt lên tiếng hỏi, ”Vì sao anh lại được đặt tên như vậy?” Thật đặc biệt a.

“Đại khái là vì hy vọng tôi làm người khiêm tốn.” Mặc Khiêm Nhân trả lời, ông của hắn đã nói như vậy, vốn tên không phải là Khiêm Nhân, nhưng sau này phát hiện hắn là thiên tài với chỉ số thông minh vượt quá 180, sợ hắn lớn lên kiêu căng ngạo mạn không hiểu chuyện nên mới đổi thành tên này.

“Thì ra vậy. Nhưng nghe hay thật đấy, ở trong nước có lẽ sẽ rất ít người trùng tên với anh.”

Mặc Khiêm Nhân không phải là người nói nhiều, kiểu nói chuyện phiếm cô một câu tôi một câu rõ ràng không hề hợp với hắn; trừ khi có mục đích riêng, bình thường hắn luôn thích lắng nghe hơn là mở miệng.

Mộc Như Lam cũng hiểu điều này, cô không nhắc lại nữa mà chỉ chú tâm vào xào nấu, kỹ thuật coi như không tệ, nêm nếm không quá mặn cũng không quá nhạt, thức ăn rất nhanh đã được nấu xong.

Mộc Như Lâm vẫn còn đang ngủ, bất quá trước khi ngủ đã ăn qua một chút rồi, vì thế Mộc Như Lam tạm thời không định đi đánh thức em trai, mà dù có đánh thức thật thì với cơn đau đầu như thế, phỏng chừng cậu cũng ăn không vô, chi bằng cứ để cho cậu ngủ thêm một lát.

Đặt đồ ăn lên bàn, Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân ngồi đối diện nhau, bỗng Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông cao quý tao nhã trước mặt, trên môi nở rộ một nụ cười, “Giờ mới nhớ, Khiêm Nhân có bệnh sạch sẽ mà phải không?”

Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nhìn lại Mộc Như Lam, hắn biết chắc chắn cô sẽ không cho hắn cơ hội im lặng mà ăn hết bữa, bởi hễ là biến thái thì ai cũng như vậy, có thể thoạt nhìn rất bình thường, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, bọn họ sẽ dần biểu hiện độ biến thái của mình rõ ràng đến mức làm hắn cảm thấy khó chịu, đám biến thái trong nhà tù California cũng không ngoại lệ.

“Em muốn nói gì?”

Mộc Như Lam cười cười nhìn hai tay của mình, “Ngày hôm qua đôi tay này đã dính máu tươi của hai người đấy.”

“Rồi sao nữa?” Mặc Khiêm Nhân bình thản hỏi.

Mộc Như Lam như tìm được một tri kỷ để chia sẻ tâm sự, nụ cười trên môi không khỏi sâu thêm một chút, “Dùng dao rọc giấy rạch vào cổ người cũng không khác mấy so với dùng sức cắt lỗ tai heo, máu bắn tung tóe giống hệt như khí gas phun ra từ đường ống bị rò rỉ, cảm giác ấy, đúng là cực kỳ cực kỳ tốt.”

Cô giống hệt đám biến thái trong nhà tù kia, sau bị tống vào tù rồi phải đối mặt với Mặc Khiêm Nhân, bọn chúng luôn nhịn không được mà chia sẻ với hắn về những vụ giết người khủng khiếp mà chúng đã tham gia, tựa như trẻ con khoe ra món đồ chơi đã hỏng của mình. Mộc Như Lam nhận định Mặc Khiêm Nhân là bạn bè, là người duy nhất biết cô đã làm chuyện này, cho nên nói chuyện cũng không kiêng dè gì, dĩ nhiên, cũng có thể là vì cô rất thích hắn —— thông thường bệnh nhân tâm thần rất khó tin tưởng người khác, cho dù bề ngoài cô giả vờ là rất tin tưởng.

Điểm khác biệt duy nhất, và cũng là điểm khiến hắn không thể nào dứt khoát xuống tay với Mộc Như Lam, ấy chính là Mộc Như Lam tuy biến thái nhưng lại rất lương thiện và lý trí, chẳng qua cách nhìn nhận của cô về một số thứ có những chỗ khác xa người bình thường, cô vặn vẹo, nên cô trở thành biến thái.

“Vì sao em lại muốn giết bọn chúng?” Mặc Khiêm Nhân không hề bị giọng điệu đó của Mộc Như Lam hù dọa, so với những kẻ biến thái trong nhà tù, Mộc Như Lam tốt hơn rất nhiều.

“Bởi vì bọn họ muốn giết tôi a.” Mộc Như Lam cười đáp lại, bình thản như thể chỉ đang bàn về chuyện thời tiết.

“Loại hành vi này khi ra tòa sẽ không bị chế tài, bởi vì em giết người để tự vệ. Pháp luật cho phép mọi người phản kháng trong tình huống tính mạng bị đe dọa.” Mặc Khiêm Nhân nhàn nhạt lên tiếng.

Mộc Như Lam có vẻ ngạc nhiên với thái độ thoải mái của Mặc Khiêm Nhân nhưng cũng không hỏi nhiều, cô cúi đầu ăn vài miếng cơm, từ từ khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân đang kén chọn thức ăn, Mộc Như Lam bảo, “Khiêm Nhân, đừng kén ăn, sắc mặt của anh kém lắm rồi.”

Động tác của hắn thoáng khựng lại, sau đó tiếp tục, “Cái này không phải là do thiếu dinh dưỡng.” Vì quanh năm ngồi lì ở chỗ không có ánh mặt trời nên mới tái nhợt thành như thế này, cứ để một thời gian là sẽ bớt.

“Dù là vậy cũng không được, những thứ anh bỏ không ăn đều có lợi cho cơ thể.” Mộc Như Lam nhìn chằm chằm đống gừng hành tỏi mà hắn lựa ra chất trên đĩa.

“Tôi có dùng thực phẩm bổ sung.” Nói cách khác, thân thể hắn được bổ sung đầy đủ dưỡng chất. Mặc Khiêm Nhân tiếp tục kén chọn.

Tầm mắt Mộc Như Lam nhanh chóng di chuyển theo chiếc đũa của Mặc Khiêm Nhân, trong lòng có hơi khó chịu, người này kén ăn nghiêm trọng quá, như vậy không tốt chút nào. Ngặt nỗi tính tình cô chậm chạp, hoàn toàn không biết phải nói gì phản kích lại hắn, vì vậy, Mộc Như Lam theo trường phái hành động lập tức đứng dậy đổ hết đĩa gừng hành tỏi mà Mặc Khiêm Nhân đã bỏ ra trở lại trong chén của hắn.

Mặc Khiêm Nhân cúi nhìn đống tạp nham trong chén mình rồi lại nhìn lên Mộc Như Lam, chỉ thấy một nụ cười ấm áp hiện lên trên gương mặt dịu dàng, trái tim hắn liền phấn khích nhảy loạn, thình thịch thình thịch thình thịch.

“Kén ăn là không tốt đâu, phải ngoan ngoãn ăn hết thì mới làm người ta yêu thích nha Khiêm Nhân.” Mộc Như Lam nhẹ nhàng nói, tóm lại là cô không cho phép hắn từ chối, trên mặt viết rõ mấy chữ ”Anh lấy ra một lần thì tôi đổ lại một lần”.

Mặc Khiêm Nhân trầm mặc nhìn cô, sau đó chậm rãi cúi đầu nhìn mấy vật thể khó nuốt đang nằm khiêu khích trong chén, hắn cứ cúi đầu như vậy mà chẳng nói một lời, làm Mộc Như Lam không khỏi cảm thấy hắn giống hệt một chú cún to xác bị ủy khuất, thật muốn xoa xoa đầu hắn rồi ôm vào lòng cọ cọ.

Ngay lúc Mặc Khiêm Nhân rầu rĩ tự hỏi liệu mình có nên bịt mũi ăn hết mấy thứ này không, ngoài cửa bếp bỗng nhiên có tiếng động truyền đến, chỉ chốc lát sau, Mộc Chấn Dương và Bạch Tố Tình cùng xuất hiện ở cửa. Mộc Chấn Dương thật cao hứng, mặt mày hớn hở, hai tay còn xách hành lý giúp Bạch Tố Tình. Bạch Tố Tình tới thành phố G vài ngày, có thể thấy rõ là đã thay đổi không ít, tỉ như quần áo hàng hiệu, trang điểm tinh tế, tóc tai điệu đà,… Chim trĩ có vẻ đã tiến hóa được một chút, nhưng kiểu gì thì cũng chỉ là chim trĩ mà thôi.

“Chị!” Bạch Tố Tình nhìn thấy Mộc Như Lam thì liền kích động gọi một tiếng, cô ta vội vàng chạy tới, tròng mắt đỏ hồng chứa đầy vẻ lo âu, “Chị không sao chứ? Nghe bố nói chị xảy ra chuyện như vậy, thật sự làm em sợ chết mất.”

Mộc Như Lam mỉm cười sờ đầu cô ta, dịu dàng nói, ”Chị không sao, nhưng mà Tình Tình vừa mới gọi bố chị là gì?”

Hai má Bạch Tố Tình ửng đỏ, cô ta quay đầu nhìn về phía Mộc Chấn Dương, ánh mắt thẹn thùng e sợ xen lẫn khát vọng và chờ mong. Trái tim Mộc Chấn Dương lập tức tan thành nước, ông ta nhìn sang Mộc Như Lam, ”Lam Lam, bố đã quyết định nhận Tình Tình làm con gái Mộc gia. Về sau con chính là chị gái, nhất định phải quan tâm chăm sóc con bé nhiều hơn, không được thiên vị em trai. Sáng sớm nay Tình Tình nghe ba nói chuyện của con thì đã vội vã rời thành phố G mà chạy về đây, con bé thật sự rất lo lắng cho con.”

Sự vui mừng và hãnh diện cùng hòa trộn trong giọng nói của Mộc Chấn Dương. Lúc còn ở thành phố G, ông ta đã quyết định không thể để cho Bạch Tố Tình tiếp tục vô danh phận vô địa vị mà sống ở Mộc gia. Ông ta muốn Bạch Tố Tình trở thành nhị tiểu thư Mộc gia, trở thành thiên kim tiểu thư đích thực, phải như vậy thì cô ta mới không bị người khác hiếp đáp khi lăn lộn trong giới giải trí.

Mộc Như Lam mỉm cười thật sâu, vậy sao? Lo lắng cho cô sao? Em gái đáng yêu quá, lo rằng cô không chết, lo rằng cô không bị đám Chu Nhã Nhã trả thù nên mới chạy về đổ dầu vào lửa có phải không? Vậy cũng rất tốt, cô a, cô chờ thời khắc này đã lâu lắm rồi… Chà, lòng bàn tay lại bắt đầu ngứa ngáy, thật muốn chạm vào con rối của cô, thật muốn chạm vào làn da của em gái đáng yêu, và cả dòng chất lỏng nóng hổi bên trong từng đường mạch máu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.