Từng chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi lao đi trên đường lớn. Những con người ở đây đã quá quen với sự thối nát đằng sau lớp vỏ bọc phồn hoa chốn đô thị, đối với cảnh tượng ầm ĩ này, bọn họ cùng lắm cũng chỉ lơ đãng liếc một cái, sau đó lại tiếp tục cuộc sống của chính mình.
Mộc Như Lam ngồi đối diện với Mặc Khiêm Nhân, trên mặt bàn là hai tách cà phê bốc khói, mùi hương dịu nhẹ lơ lửng giữa không trung.
Sau khi những chiếc xe cảnh sát đã biến mất không thấy bóng dáng, Mộc Như Lam mới thu hồi ánh nhìn, cô xoay đầu về phía Mặc Khiêm Nhân, nở một nụ cười trong veo, “Hôm nay Mặc tiên sinh không có giờ lên lớp à?” Hôm nay không phải là thứ bảy, Mộc Như Lam mới được cho phép ra ngoài đi dạo một chút, nào ngờ lại chạm phải Mặc Khiêm Nhân.
Mặc Khiêm Nhân cầm lấy tách cà phê trên mặt bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, động tác tao nhã hệt như một công tử quý tộc, các cô gái trong quán lập tức nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, thời buổi này, nam nhân chất lượng tốt rất khó tìm, cho dù đối diện hắn là một cô gái vô cùng xứng đôi thì cũng không có nghĩa đám nữ nhân đói khát này sẽ chịu lùi bước.
“Question, nếu cô bị nhốt trong một căn phòng nửa kín và phải đối mặt với một kẻ có khả năng đe dọa tính mạng của mình, khi đó cô sẽ làm gì để tự cứu lấy bản thân?” Mặc Khiêm Nhân không mảy may để tâm đến đám kích thích tố đang tản ra từ bốn phía, hắn trả tách cà phê trở lại mặt bàn rồi lạnh lùng hỏi.
Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, “Lại muốn kiểm tra tâm lý của tôi à? Đây đã là lần thứ mấy rồi nhỉ? Có lẽ tôi nên suy xét một chút về vấn đề thu phí.”
“Trả lời đi.”
“Ừ thì trả lời.” Mộc Như Lam bất đắc dĩ cười, ra vẻ thật hết cách với Mặc Khiêm Nhân, “Vậy, anh muốn đi thẳng vào vấn đề, hay là muốn phân tích chi tiết một chút rồi mới trả lời?”
Trước giờ chỉ thấy người ta hỏi muốn nghe đáp án thật hay đáp án giả, chưa từng gặp ai phân ra trả lời dài với trả lời ngắn.
Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam, “Trọng điểm.”
“Giết đối phương.” Đáp án của cô đuổi sát ngay sau âm cuối của hắn, một nụ cười thanh thuần chậm rãi nở rộ trên chính đôi môi vừa bật ra câu trả lời đẫm máu ấy.
Mặc Khiêm Nhân trầm mặc hai giây, ánh mắt như nhìn thấu tất thảy bình tĩnh găm trên người Mộc Như Lam, “Vậy còn chi tiết?”
“Chi tiết à... Đầu tiên là nhìn xem đối phương dùng cái gì để uy hiếp tính mạng tôi, sau đó lại suy xét lực hành động của đối phương, tính toán khoảng cách từ vị trí của tôi đến lối thoát hiểm, cửa thoát hiểm có bị khóa hay không. Nếu đối phương có súng thì 90% là cầm chắc cái chết; còn nếu đối phương dùng dao các loại thì liền nhìn xem hắn là nam hay nữ, hành động mau hay lâu, liệu tôi có chạy trốn được hay không, nếu chạy không được thì tất nhiên phải tìm một vũ khí có thể kháng cự với hắn. Trước khi đối phương có cơ hội giết chết tôi, phải ngăn chặn hắn hoặc giết chết hắn.” Mộc Như Lam vừa nói vừa nhấm nháp một miếng bánh ngọt mà nhân viên phục vụ vừa đưa lên.
Mặc Khiêm Nhân nhìn chăm chú vào khuôn mặt và ngôn ngữ cơ thể của cô, im lặng không đáp.
“Anh biết không? Nếu rơi vào tình huống như vậy mà lại lựa chọn chơi trò đuổi bắt như trong phim ảnh thì 85% sẽ phải chết thê thảm, bởi vì kẻ bắt cóc chẳng có tên nào ngu đến mức phạm tội ở chỗ đông người. Vả lại, bọn chúng thường thì giết nhiều hơn tha. Thời buổi này, cảnh sát tiên sinh quả thật bề bộn nhiều việc.” Vì vậy, nếu muốn sống sót, hoàn toàn chẳng còn cách nào khác ngoài tự mình cứu mình.
Mặc Khiêm Nhân lẳng lặng nhìn Mộc Như Lam, tựa hồ không muốn mở miệng. Chốc lát sau, điện thoại trong túi áo rung lên, Mặc Khiêm Nhân bắt máy, âm thanh dồn dập truyền đến làm hắn không khỏi nhíu mày, tiếp theo lại nghe được tin gì đó, đôi mắt hắn nghiêm túc hơn hẳn, ánh nhìn lập tức bắn về phía Mộc Như Lam.
Chiếc nĩa trong tay Mộc Như Lam vẫn đang găm một miếng bánh ngọt, chạm phải ánh nhìn của Mặc Khiêm Nhân, cô chớp mắt mấy cái, con ngươi trong veo không chút tạp chất, vô tội đến cực điểm.
Mặc Khiêm Nhân siết điện thoại đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Mộc Như Lam bằng một đôi mắt lạnh lẽo, hắn hơi mím môi, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng liền xoay người rời đi.
Mộc Như Lam nhìn theo bóng dáng Mặc Khiêm Nhân đến tận khi hắn biến mất sau cánh cửa xoay tròn. Chiếc cửa sổ sát bên không che nổi dòng xe nườm nượp trên đường lớn, cũng không che nổi ý cười ẩn sâu dưới đôi mắt nhu hòa.
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng khuấy động cà phê đen trong tách sứ trắng, tao nhã mà thích ý, một hồi lâu sau, điện thoại của cô cũng reo lên.
Giữa đêm đen mờ mịt, có cái gì đó lặng lẽ nhấp nhô.
...
Xe cảnh sát đậu ngay bên cạnh tấm lưới màu xanh, đèn xe chiếu sáng cả một khu vực, mỗi mảng máu tại hiện trường đều được khoanh vùng lại, không ai di chuyển khối thi thể đứng thẳng kia, và cũng chẳng ai chạm vào cái đầu với đôi mắt trắng dã đang trợn trừng trừng.
Lúc này Kha Uyển Tình đang được trấn an trong một chiếc xe cảnh sát, song những lời trấn an chẳng có mấy tác dụng, bà ta vẫn cứ kích động khóc gọi Mộc Như Lam, vì vậy các cảnh sát không thể không giúp Kha Uyển Tình liên hệ với con gái mình, để cô đến chờ sẵn tại đồn cảnh sát.
Mặc Khiêm Nhân đứng trước mặt khối thi thể, thần sắc lạnh như băng.
“Mặc tiên sinh, nạn nhân tên là Uông Cường, năm nay ba mươi bảy tuổi, từng là đội trưởng đại đội cảnh sát thành phố K, tuy nhiên vài năm trước đã bị tước chức vị vì bạo lực gia đình...”
Mặc Khiêm Nhân đương nhiên biết Uông Cường, bởi vì chỉ mới sáng hôm nay, gã còn muốn lấy danh nghĩa cảnh sát để động tay động chân với hắn.
Phá án tại một nơi như thế này quả thật rất phiền toái, quá trình xây dựng vẫn còn dang dở, đồ đạc bên trong để ngổn ngang, hiện tại đang là buổi tối mà quanh đây lại chưa được lắp đèn, rất dễ bỏ sót một vài manh mối quan trọng, nhưng nếu không kiểm tra ngay bây giờ thì lại càng có khả năng làm mất những đầu mối chủ chốt.
Các cảnh sát phụng mệnh cầm đèn pin đi kiểm tra, vẻ mặt sầu thật sầu, mấy chục tầng lầu như vậy thì phải kiểm tra đến bao giờ mới xong hả trời? Trong lúc bọn họ mải lo lắng, một giọng nói lạnh lùng đạm mạc vang lên, “Tập trung kiểm tra tầng ba và tầng bốn, hung khí có thể là một sợi dây thép mảnh có khả năng đàn hồi.”
Có vài cảnh sát vẫn chưa biết Mặc Khiêm Nhân là ai, nghe hắn nói như vậy, bọn họ liền kinh ngạc nhìn về phía đội trưởng, đội trưởng trừng mắt đáp lại, “Nghe theo Mặc tiên sinh! Nhanh lên!”
Đợi các cảnh sát lục tục đi hết, đội trưởng mới tiến đến bên cạnh Mặc Khiêm Nhân, học theo hắn quan sát thi thể cho thật kỹ, thế nhưng vẫn không cách nào rút ra hai kết luận trọng yếu như Mặc Khiêm Nhân. Ông ta đành phải hỏi, “Mặc tiên sinh làm sao mà biết nạn nhân rơi xuống từ tầng ba hoặc tầng bốn, hung khí lại là dây thép có tính đàn hồi?”
“Trên xác chết xuất hiện hiện tượng co cứng tử thi, sau khi đứt đầu, xác chết vẫn có thể đứng thẳng mặc dù đã phải chịu phản lưc của mặt đất, điều này chỉ có thể xảy ra trong một giới hạn độ cao nhất định. Sở dĩ nói hung khí là dây thép co dãn là vì trên cổ nạn nhân có vết cắt bị lặp lại. Căn cứ theo lời của nhân chứng, trước khi phát hiện thi thể, bà ta không nhìn thấy quá trình tử vong mà chỉ cảm thấy máu rơi lách tách như mưa, có nghĩa là lúc còn sống nạn nhân đã bị treo giữa không trung, thân thể không lọt vào phạm vi tầm mắt của nhân chứng đứng ở tầng một, hung thủ dùng sợi dây co dãn để điều chỉnh vị trí lơ lửng của nạn nhân vào khoảng tầng ba hoặc tầng hai, chờ đến khi đầu lìa khỏi cổ, thi thể rơi xuống đất mới có thể đứng vững.”
Đội trưởng nghe mà trợn mắt, chờ Mặc Khiêm Nhân nói xong, một nữ pháp y đi tới nói cho hắn kết quả của bước đầu nghiệm thi, cổ nạn nhân có vết cắt bị lặp lại, hung khí có thể là một sợi dây mảnh có tính đàn hồi, thi thể nạn nhân muốn đứng thẳng như thế này thì vị trí rơi xuống cao nhất cũng chỉ khoảng tầng hai, nhưng vì hung khí có thể co dãn nên phạm vi kiểm tra sẽ mở rộng từ tầng ba đến tầng năm.
Hầu như giống hệt những gì Mặc Khiêm Nhân vừa nói! Nhưng mà nữ pháp y đó đã qua kiểm tra bằng tay, còn Mặc Khiêm Nhân thì lại chỉ dùng mắt để xem!
Lòng tôn sùng của đội trưởng đối với Mặc Khiêm Nhân lập tức dâng trào cuồn cuộn tựa sóng thần, thật không hổ danh là tham mưu ưu tú của FBI và chuyên gia tâm lý học tội phạm duy nhất tại nhà tù biến thái California! Có điều nghe nói người này tính tình hơi quái đản, chỉ đặc biệt hứng thú với kẻ biến thái, còn những chuyện khác cho dù khó giải quyết đến đâu thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm, cách làm việc khiến người ta có cảm giác nửa chính nửa tà.
“Nhưng mà máu này...” Đội trưởng cau mày nhìn mảng máu văng tung tóe lên tận đường biên màu xanh lá trên tầng năm.
“Phun quá nhiều và quá cao có phải không?” Nữ pháp y xinh đẹp thành thục nói, tầm mắt chuyển sang Mặc Khiêm Nhân, cô ta mỉm cười chìa tay, “Xin chào, tôi là Lưu Miên.”
Mặc Khiêm Nhân nhìn tay của Lưu Miên, bàn tay này vừa mới đeo găng cao su để kiểm tra thi thể, tuy rằng lúc này cô ta đã tháo găng tay xuống, nhìn qua cũng chẳng thấy vết dơ nào, nhưng đối với một kẻ mắc bệnh sạch sẽ mà nói thì vẫn có chút bẩn.
“Mặc Khiêm Nhân.” Hắn đạm mạc đáp lại, từ chối bắt tay với cô ta.
Vẻ lúng túng của Lưu Miên nhanh chóng được che đậy bằng một nụ cười xòa, Lưu Miên bất đắc dĩ lắc đầu như thể đã biết trước Mặc Khiêm Nhân sẽ hành động như vậy, cô ta tự nhiên thu tay về, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc nhọn, tựa như thợ săn nhìn thấy con mồi.
Ít phút sau, các cảnh sát điều tra đã phát hiện ra hung khí, đó là một sợi tơ màu xanh được quấn vào cột nhà, ở trên có máu của nạn nhân, vân tay, thịt vụn, ngoài ra còn có... một cây kẹo mút bị đạp vỡ.