(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không phải là họ không gọi cho tôi, mà là tôi không thèm nghe, khi tôi ép con trai học bài, anh ta lại kéo nó đi chơi game, đến khi có kết quả thì lại quay sang tìm tôi.
“Ngày mai họp phụ huynh, cô giáo bảo phụ huynh phải đến, nhớ đấy, rất quan trọng, đừng quên.”
Tôi nhấp một ngụm sữa: “Lâm Tuấn, chúng ta đang làm thủ tục ly hôn, anh nói vậy là anh muốn giao quyền nuôi con cho tôi phải không?”
Lâm Tuấn coi trọng dòng máu của mình nên anh ta thực sự tức giận.
“Con trai là dòng máu của nhà họ Lâm, làm sao có thể giao cho cô? Theo cô thì chỉ có đau khổ thôi. Nhưng chỉ cần cô còn là vợ tôi một ngày, cô phải làm việc nhà cho cả gia đình tôi!”
Khôn ngoan thật, tôi không muốn cãi cọ thêm: “Dòng máu nhà họ Lâm các anh chắc sắp mồ côi tới nơi hahaha.”
“Cô nói gì? Đồ mất dạy, cô nói lại lần nữa xem!” Anh ta còn chưa chửi xong, tôi đã ném điện thoại lên chiếc giường mềm mại.
Trước đây làm việc nhà khiến tôi kiệt sức, quá mệt mỏi, nhưng đêm đến vẫn mất ngủ. Trong đầu tôi chỉ nghĩ về quãng thời gian tuổi trẻ của mình.
Giờ đây khi chỉ còn một mình, tôi lại ngủ ngon hơn nhiều, nhà họ Lâm không chỉ nuốt chửng tuổi thanh xuân tươi trẻ của tôi, mà còn muốn làm mục rữa tâm hồn tôi.
Đồng thời tôi cũng nhận ra vấn đề về quyền nuôi con, tôi thực sự không muốn nuôi đứa con vô ơn này, nhưng không nuôi con nghĩa là phải trả tiền trợ cấp. Với tính cách của hai cha con, chắc chắn họ sẽ cố tình gây khó dễ, đòi hỏi những điều vô lý.
Tôi phải nghĩ cách mới được.
14
Hôm sau tôi ngủ cho đến khi tự tỉnh. Không cần đặt báo thức, không cần dậy sớm với đôi mắt thâm quầng để nấu bữa sáng. Không còn phải mặc thêm áo khoác cho con trai khi bị nó trách vì ăn uống chậm chạp, vì sợ nó bị cảm lạnh.
Khi tôi mở mắt ra, đã là một giờ rưỡi chiều, quả nhiên trên màn hình là hàng loạt cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là của cô giáo chủ nhiệm gọi cho tôi.
Theo lẽ thường, tôi không đi thì Lâm Tuấn chắc chắn sẽ đi, cô giáo chỉ liên hệ với tôi, vậy chỉ có một khả năng: không liên lạc được với Lâm Tuấn.
Ban đầu tôi không quan tâm anh ta đi đâu, nhưng vì tò mò, tôi mở bản đồ lên.
20
Trước khi chúng tôi trở mặt, chúng tôi từng đùa giỡn và chia sẻ định vị gia đình với nhau, chia sẻ xong rồi thì cũng quên mất, nhưng khi tôi mở định vị ra, tôi không thể tin vào mắt mình.
Vị trí của anh ta xuất hiện ở một khách sạn tình yêu cao cấp gần đó, một phòng ở đó có giá đến vài triệu đồng. Giá cả đắt đỏ tất nhiên vì bên trong trang thiết bị vô cùng đầy đủ.
Trời lất phất mưa.
Tôi không chần chừ giây phút nào, vẫy ngay một chiếc taxi, chạy thẳng đến khách sạn. Xe dừng trước cửa khách sạn, tôi kiên nhẫn đợi và không rời mắt khỏi màn hình. Khoảng mười phút sau, Lâm Tuấn khoác vai một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi bước ra.
Tôi nắm chặt ống quần.
Tôi từng thấy người phụ nữ ấy trong những bức ảnh hoạt động tập thể ở công ty của Lâm Tuấn. Đó chính là người mà anh ta từng nói đến, nữ quản lý công ty - Dương Cầm.
Cô Dương, Dương Cầm…
Hai người vừa đi vừa cười nói, thỉnh thoảng lại chạm vào nhau, thảo nào anh ta bảo rằng quản lý rất ưu ái anh ta, hóa ra, họ rất "ưu ái" nhau trên giường.
Nhìn vẻ mặt của họ, hẳn là đã qua lại rất lâu rồi, tôi thấy lạ là sao anh ta không dẫn con theo, thì ra anh ta đến đây để "tạo con". Trước đây mỗi lần nói phải làm thêm giờ, chắc chắn là đi gặp "cô Dương".
Vậy thì làm nội trợ toàn thời gian sẽ có hậu quả gì? Bị cách biệt với thế giới, chỉ ở nhà chăm con, để lại người đàn ông ngoài kia một mình, có đáng không?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");