(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Con trai lén nhìn bố, lấy ra một túi đồ ăn vặt, nhét đầy vào miệng, rõ ràng nó đang chờ tôi mắng nó ăn đồ không lành mạnh, sau đó nó sẽ lầm bầm bằng cái miệng hỗn xược của mình, đến khi nào nó bắt đầu nổi giận.
Nhưng tôi chỉ làm ngơ, đi ngang qua, tôi tự rót cho mình một ly nước, nó trông có vẻ ngạc nhiên, rồi nó lớn giọng nói: “Mẹ tôi ơi, mẹ không phải công chúa nhưng lại mắc bệnh công chúa.”
Một đứa trẻ có thể nói ra những lời bôi nhọ mẹ mình như thế, tôi biết ai đã xúi giục nó.
Hai người đó chơi game suốt mấy tiếng đồng hồ, từ lúc tôi về chưa dừng lại chút nào, tiếng la hét của họ vang khắp căn nhà.
“Chết tiệt! Ks cướp mạng hả?”
“Triple kill rồi, đẩy trụ mau lên!”
Ba nào con nấy, gần mực thì đen, “người ba” ấy còn chẳng bận tâm đến tin nhắn của giáo viên trong nhóm chat đang đề cập đến chúng tôi, công khai phê bình rằng con trai không chịu viết một chữ trong bài tập.
Đến giờ ăn, cả hai thi thoảng quay đầu lại nhìn phản ứng của tôi, tôi ngồi đó, nói chuyện điện thoại với bạn thân, hoàn toàn không để ý đến họ.
Một lúc sau, cả hai bắt đầu kêu đói, tôi kể chi tiết với bạn thân rằng buổi chiều nay bò bít tết ngon thế nào và tối nay chúng tôi sẽ đi đâu, Lâm Tuấn nhăn nhó, ra hiệu cho tôi: “Em còn tưởng mình là công chúa chắc!”
Nói xong anh ta vội vã cầm điện thoại, đi nhanh ra ngoài, không quên khoe với con trai: “Quả nhiên, tránh xa sao chổi là gặp may, gần đây bố được sếp chú ý, trở thành ứng viên cho vị trí quản lý.”
“Bố đi làm thêm giờ, con cứ ở nhà chơi đi.”
7
Con trai tôi đói đến mức không ngồi yên nổi, cuối cùng, nó lục lọi trong tủ lạnh, tìm thấy một túi há cảo, nó luộc một nồi há cảo, rồi gọi điện cho bà nội: “Bà ơi, làm sao để nấu há cảo đây? Dạ, mẹ không nấu cho con ăn, mẹ lười lắm, con đói quá!”
Trước đây, mỗi khi con trai nhắc đến bà nội, tôi vẫn là người con dâu hiếu thảo, mọi chuyện đều nhường nhịn ba phần, bây giờ, nó nghĩ rằng nó vẫn có thể điều khiển được tôi.
Tôi siết chặt tay, bước tới giật lấy túi há cảo từ tay nó, nó còn cố chấp cãi lại với tôi.
“Mẹ có bắt con nấu đâu, tại sao lại giành há cảo của con?”
“Đây là túi há cảo mẹ làm, nguyên liệu cũng là mẹ mua. Con có biết mẹ kiếm tiền khó thế nào không? Đồ mua bằng tiền của mẹ, con không được ăn!”
Thằng bé lườm tôi, giọng nói đầy tức giận: “Có bà mẹ nào như mẹ không? Mẹ không cho con ăn.”
Sao thế, câu này, nó nói với tôi thì được, còn tôi nói với nó thì không chịu nổi?
“Vì con không xứng đáng ăn, muốn thì tự kiếm tiền mà tiêu, hoặc đi nhờ bố con, đừng bám lấy mẹ!”
“Sao mẹ ích kỷ thế, mẹ nào mà không chăm con mình chứ?”
Ha ha ha!!!
Vậy thì mẹ đều là những người đáng thương à? Mẹ sinh ra là để chịu khổ à?
“Nói thẳng nhé, nếu tôi ra ngoài làm bảo mẫu, chăm đứa lớn như cậu, mỗi tháng ít nhất tôi cũng kiếm được mười ngàn tệ, còn ở cái nhà này tôi chẳng kiếm được xu nào, còn phải chăm cái thằng hỗn láo như cậu. Cậu vẫn muốn tôi phục vụ thì đưa tôi mười ngàn!”
Nó hét lên: “Mẹ nghĩ con thật sự cần mẹ chăm sao?”
Tôi cũng vậy, cậu nghĩ tôi còn muốn làm mẹ cậu sao?
8
Tôi ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau tỉnh dậy, cầm điện thoại lên, tôi sững sờ.
Thông báo đầy màn hình 99+, vì video quay cảnh trong khách sạn sang trọng với bộ trang phục giản dị của tôi tạo nên sự tương phản rõ rệt, chạm đến trái tim của nhiều người. Lượng người theo dõi tăng vọt lên đến cả triệu, video ăn bít tết nhận được hơn ba triệu lượt thích và bốn mươi triệu lượt xem.
Một triệu người theo dõi, tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến điều này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");