Gia Đình Vô Ơn, Đẻ Con Đau...

Chương 15




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dù cô ta không có lý, nhưng nếu dính vào vụ này, cũng đủ phiền phức, chúng tôi cần nghĩ cách để khiến cô ta phải e dè, không dám gây rối thêm.

 

Đúng lúc tôi đang đau đầu, thì con trai đến tìm tôi, nói rằng nó muốn hợp tác, mặt mày nó bầm tím, mất hẳn hai chiếc răng.

 

“Cái bà Dương Cầm đó giàu có vì cô ta biển thủ tiền công ty.”

 

“Cô ta cho con trai mình ăn ngon, còn ép con ăn đồ thừa mỗi ngày, còn đánh cả bà nội của con.”

 

“Cô ta còn định kiện mẹ, bắt mẹ phải đền tiền.”

 

Thật thú vị, tôi gọi điện cho lãnh đạo cấp cao của công ty Lợi Thị, họ nhanh chóng tiến hành điều tra, và phát hiện ra công ty có một lỗ hổng lớn như vậy, Dương Cầm biển thủ công quỹ, không thể nào Lâm Tuấn không biết.

 

Hơn nữa anh ta còn nợ một khoản lớn tiền vay lãi cao, cả đời này, anh ta khó mà nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

 

Sau khi báo cảnh sát, con trai tôi lại muốn đi theo tôi để hưởng lợi: “Mẹ ơi, có phải con sẽ không phải lang thang ngoài đường nữa không? Con cũng muốn làm thiếu gia, cũng muốn đi xe sang, con là con ruột của mẹ mà!”

 

Tôi nghịch đồ chơi trên bàn: “Cậu gọi ai là mẹ tốt của cậu thì người đó mới là mẹ của cậu. Còn nếu cậu có khó khăn thì cứ tìm cảnh sát.”

 

Cho đến khi bị bảo vệ kéo đi, nó vẫn còn kêu gào.

 

Dương Cầm bị bắt nhanh hơn tôi tưởng, cô ta bị đưa đi thẩm tra, tài sản cũng bị phong tỏa, coi như có được những bữa ăn miễn phí trong trại giam rồi.

 

23

 

Thông qua nhiều mối quan hệ, tôi liên lạc với một công ty đòi nợ thuê có lãi suất cao. Tôi dặn họ nếu tìm thấy Lâm Tuấn, thì đừng vội bắt giữ, cứ đánh một trận rồi thả cho anh ta đi, sau đó tiếp tục theo dõi, tôi muốn anh ta phải sống trong sự sợ hãi suốt đời.

 

Giống như cái cách mà anh ta đã bỏ rơi tôi.

 

Mẹ chồng cũ ra viện với nửa người bị liệt, con trai tôi không còn cách nào khác, đành đưa bà về quê. Cậu bé chuyển từ trường tiểu học phí hai vạn một năm về học tại một trường làng. Nghe nói mỗi ngày sau khi tan học, thằng bé không chỉ phải về nhà cho lợn ăn, mà còn phải dọn dẹp phân và nước tiểu của bà nội bị liệt.

 

Cuộc sống lang thang của Lâm Tuấn cuối cùng cũng bị đám đòi nợ tìm thấy, chúng đánh gãy chân của anh ta, sau đó, anh ta lại phải tiếp tục chạy trốn, lần tới, họ định sẽ đánh gãy nốt chân còn lại của anh ta, người dùng mạng xã hội đã có được kết quả mà họ mong muốn, ai nấy đều bày tỏ sự hài lòng.

 

Sau sự kiện Lâm Tuấn, tôi lại xuất hiện trên các bản tin xã hội. Báo chí không ngớt lời khen ngợi tôi là một “người mẹ chính trực” biết cách phản kháng.

 

Nhưng thực ra điều tôi muốn nghe không chỉ là sự đổi đời của phụ nữ.

 

Với sự nổi tiếng này, sự nghiệp tự do của tôi cũng lên một tầm cao mới. Thoát khỏi môi trường gia đình độc hại, tôi cảm thấy phấn khích với mọi điều mình làm. Nhiều phụ nữ ở nhà chăm con toàn thời gian đã bước vào con đường tự do tài chính nhờ sự khích lệ của tôi.

 

Nhìn lại bây giờ, tất cả giống như một giấc mơ.

 

Cuối cùng, tôi đã sống cuộc sống mà tôi từng mong muốn.

 

24

 

Một ngày nọ, khi trở về nhà sau giờ làm, tôi phát hiện Nhược Mỹ đã nấu cho tôi một bát mì trứng. Tôi xúc động, nâng khuôn mặt cô bé lên và hôn: “Con yêu à, chỉ cần con chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi, sao còn nấu ăn cho mẹ, lại còn thơm ngon như thế? Con định khiến mẹ cảm động phát khóc à?”

 

Nhược Mỹ cười tươi:

 

“Vì mẹ làm việc vất vả, nên con muốn đối xử tốt với mẹ.”

 

Tôi nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô bé, từ giờ trở đi, mẹ sẽ là một người mẹ tốt. 

 

Nếu mọi người hứng thú thì:

Chồng tôi ngoại tình, và để che giấu cho gã đi hú hí với kẻ thứ ba, con trai tôi cứ nằng nặc đòi ăn kem ở cửa hàng đối diện, bắt tôi phải đi mua cho nó.

Trong lúc xếp hàng nửa tiếng đồng hồ, thằng bé đã biến mất, tôi hoảng loạn tìm kiếm nó thế là bị xe tông trúng.

Nhưng sau đó cả hai cha con bọn họ không hề có một chút áy náy nào.  

Thẩm Tây Thần khó chịu trách móc: "Tôi đã nói rồi, tôi với cô ấy chẳng có gì cả, cô có thể thôi làm loạn được không?"  

Ngay cả con trai cũng tỏ vẻ mệt mỏi lên án mẹ ruột nó: "Mẹ lớn rồi mà không biết nhìn đường khi qua đường à? Đáng đời mẹ bị tai nạn, lần này chắc là nhớ lâu đấy nhỉ?!"  

Khoảnh khắc đó, tôi chợt cảm thấy mệt mỏi.  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.