Hoàng hôn, học phủ chìm dần vào sắc tím biếc ngả xanh. Học trò xa nhà ở lại đến phiên trực đúng giờ chậm rãi tuần tự thắp đèn dọc hành lang, vẽ nên những đường cong ánh sáng gấp khúc theo kiến trúc của học phủ, vừa ấm áp vừa sáng sủa. Lần đầu tiên được đến học phủ vào giờ này, Chu Minh Kiều thích thú lắc lư tay Chu Hàm reo to, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh được ánh đèn lồng hắt lên sáng sủa đáng yêu. "Học phủ thật đẹp!"
Khẽ cười xoa đầu nhóc, y nhắc nhở. "Ừ, Tiểu Kiều đi cẩn thận, đừng để vấp té đổ hết đồ ăn ngon cho đại ca đấy."
Ôm chặt lồng tre to đùng trước bụng, nhóc hống hách hất mặt nhỏ tuyên bố. "Không đời nào! Đồ ăn ngon cho đại ca Tiểu Kiều cầm rất chắc."
Miệng nói, nhóc chạy thật nhanh trên cặp chân ngắn, đuôi tóc bạch kim sáng bóng tung bay lắc lư. Đuổi theo nhóc, Chu Hàm khẽ cười, nghe vui vẻ len chầm chậm vào lòng.
Không thuyết phục được Hàn Quân Cát cho Hàn Quân Tường đi học trễ, Chu Hàm chỉ đành nấu thêm nhiều món ngon hơn để tẩm bổ cho nó, bù cho việc mỗi ngày vừa học vừa luyện tập đi sớm về trễ vất vả cực nhọc. Hôm nay nó lại về trễ, Chu Minh Kiều chợt nổi hứng nghịch ngợm đòi đến tận học phủ mang bữa tối cho đại ca. Chu Hàm thấy ý tưởng này cũng không tệ, sẵn tiện đem nhiều thức ăn một chút, tặng cho bằng hữu cùng tiên sinh của Hàn Quân Tường, xem như là một chút cổ vũ.
Sân luyện bắn cung ở góc phía tây học phủ. Một mặt giáp núi, hai mặt là rừng trúc, đường vào có suối nhỏ, trong đêm được đuốc thắp sáng vòng quanh, tiếng lửa tiếng nước, róc rách tí tách luân phiên. Khung cảnh có chút cô tịch lạnh lẽo nhưng lúc này bị nhóm học trò luyện bắn cung của Hàn Quân Tường xoá đi sạch sẽ. Đều là Long tộc độ tuổi trẻ trung, dù đang dồn sức bắn cung hay đang thở dốc nghỉ ngơi đều để lộ ra khí chất tươi mới, khiến Chu Minh Kiều nhìn thấy thích thú vô cùng, Chu Hàm thì lại mơ hồ ngưỡng mộ cùng kiêu ngạo, ngưỡng mộ hài tử của người khác và kiêu ngạo vì hài tử của mình.
Giữa những bằng hữu đã có phần mệt nhọc, Hàn Quân Tường dường như vĩnh viễn tràn đầy sức sống. Dưới ánh đuốc sáng rực, nó đứng thẳng tắp, giương cung, nét mặt tập trung, buông tay. Mũi tên lao đi phần phật, xé không khí, xé toạt hồng tâm. "Đại ca lợi hại!"
Vừa lúc bước vào sân luyện bắn cung nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ này của đại ca, hai mắt Chu Minh Kiều sáng bừng lên, há miệng nhỏ tán thưởng. Tiếng hét bất chợt đầy đắc ý của Chu Minh Kiều thu hút ánh nhìn của toàn bộ mọi người sang đây. Thấy nhóc và Chu Hàm lại gần, mọi người đồng loạt buông cung tiễn, tiến lại hành lễ. "Chu tiên sinh!"
Vỗ vỗ vai mấy nhóc bằng hữu của Hàn Quân Tường, Chu Hàm mỉm cười lắc đầu. "Mọi người không cần giữ lễ đâu. Ta đến mang chút đồ ăn thôi. Tiểu Kiều, đem đồ ăn cho các ca ca đi!"
Bản thân tách ra đến bên cạnh Hàn Quân Tường, Chu Hàm biết tên nhóc này đang xấu hổ nên khẽ chọc. "Sao? Phụ thân với đệ đệ đến mang đồ ăn, giận rồi?"
Chép miệng, Hàn Quân Tường không đáp, chỉ có hai má hơi ửng hồng. Nó rất ghét bị bằng hữu trêu bản thân được phụ thân chăm sóc và đệ đệ ngưỡng mộ. Sợ nó cáu, Chu Hàm cũng không nói gì thêm, chỉ đảo mắt hỏi. "Vũ tiên sinh đâu?"
Hàn Quân Tường nhún vai. "Chắc đi đâu đó rồi."
Vậy là không có lộc ăn! Chu Hàm đành thôi, tự tìm ghế ngồi xuống. Không giống y biết để ý tính tình dễ xấu hổ của Hàn Quân Tường, Chu Minh Kiều chỉ hận không thể bám dính lấy đại ca, thoát khỏi sự trêu chọc của các ca ca khác liền lịch bịch chạy tới ôm chân đại ca, híp mắt dâng đồ ăn thể hiện sự ngưỡng mộ. "Đại ca, thịt viên huynh thích nhất, Tiểu Kiều không cho ai ăn, chỉ dành cho đại ca."
Đám bằng hữu từ xa nhìn qua vì nghe thấy mấy lời này mà hét to lên kéo dài giọng trêu chọc. Giật lấy phần thịt viên, Hàn Quân Tường ăn nhưng lại đỏ mặt lườm Chu Minh Kiều lạnh lùng mắng. "Câm mồm!"
Bị mắng, Chu Minh Kiều oà khóc, làm đám bằng hữu xung quanh càng cười to, ùa lại dỗ dành nhóc, tiếp tục trêu chọc Hàn Quân Tường. Duỗi chân ngồi nhìn khung cảnh ồn ào đó, Chu Hàm chỉ có thể lắc đầu không xen vào. Tuổi trẻ, thật náo nhiệt, cũng thật đau đầu!
- --
Ngày thi đấu Bắn Cung ngày một gần kề. Hàn Quân Tường luyện tập đến quên cả ngày đêm, dù không nói ra nhưng trong lòng thật sự nung nấu ý định muốn giành lấy vị trí hạng nhất. Đội Bắn Cung của học phủ thành Long Tích không phải là một đội mạnh. Nhưng từ ngày Hàn Quân Tường tham gia thì ba năm gần đây đội đều giành được năm vị trí đầu toàn Long tộc. Tuy mọi người đều tỏ ý muốn giành lấy vị trí thứ nhất nhưng nó biết, trong thâm tâm ai nấy đều đã cảm thấy rất hài lòng mãn nguyện với kết quả kia.
Tiên sinh thành lập học phủ thành Long Tích năm xưa vốn thạo Kiếm Pháp. Bắn Cung không phải là môn học thế mạnh của nơi này. Nhưng điều đó cũng không hề gì đối với Hàn Quân Tường, nó tin, bản thân chỉ cần cố gắng thì sau này, học phủ thành Long Tích sẽ được toàn Long tộc nhắc đến vì trình độ Bắn Cung chứ không chỉ vì trình độ Kiếm Pháp nữa.
Ba ngày trước khi thi đấu, Hàn Quân Tường đến sân luyện từ khi sương sớm còn chưa tan đi trên cành trúc xung quanh, nhìn thấy Trần Phổ cùng một tên nữa trong đội tên Tiêu Úc đang xúm xít nhìn cái gì đó trong góc sân thì khẽ mỉm cười. Đội Bắn Cung của bọn nó tuy không đặc biệt mạnh, lúc thường cũng hay lười biếng trốn tập đi chơi nhưng càng gần ngày thi đấu thì bọn nó đều âm thầm lộ ra cố gắng hết mình. Được ở cùng các đồng đội như vậy, Hàn Quân Tường rất vui. Tiến lại phía sau Tiêu Úc, Hàn Quân Tường mở miệng hỏi. "Xem gì vậy?"
Cả Tiêu Úc lẫn Trần Phổ đều quay lại thấy Hàn Quân Tường thì đồng loạt nhường chỗ đẩy lưng nó tiến vào giữa, trong giọng nói không giấu nổi ghen tỵ ước ao. "Quân Tường, ngươi có quà kìa! Chốc nữa cho bọn ta dùng thử với nhé."
Hoá ra, ở đây còn có cả Vũ tiên sinh nữa, đang trầm ngâm chắp tay sau lưng nghiền ngẫm một bộ cung tiễn mới toanh đặt trên bàn đựng trà uống lúc nghỉ ngơi của đội Bắn Cung. Thấy Hàn Quân Tường, hắn chìa ra một mẩu giấy lụa mềm mại. Nhận lấy nhìn, nó âm thầm nhíu mày. Trên giấy lụa, hiện rõ một nét chữ cứng cáp như trong sách cổ, tố cáo chủ nhân là người vô cùng nghiêm khắc tỉ mỉ. "Gửi Hàn Quân Tường. Cố gắng thi đấu!"
Hàn Quân Tường nhét mẩu giấy lụa vào ngực áo, đối với ánh mắt tò mò của những người xung quanh coi như không thấy, cầm bộ cung tiễn lên xem xét. Đợi hoài không được giải đáp, Vũ tiên sinh bực mình chủ động hỏi. "Là quà của ai đó Quân Tường?"
Vuốt ve cánh cung, Hàn Quân Tường không nhịn nổi hơi nhếch khoé môi. Bộ cung tiễn này thật sự tốt, dường như được làm để dành riêng cho nó, cầm vào tay vừa quen thuộc vừa thoải mái, hoàn toàn hoà làm một với pháp lực của nó. Nghe câu hỏi của Vũ tiên sinh, để nét chữ xấu xí kia lần nữa hiện lên trong đầu, Hàn Quân Tường cảm thấy đủ thứ cảm xúc đan xen trong lòng, ngoài mặt lại thản nhiên như không. "Ta không biết!"
Lúc này hai thành viên còn lại của đội cũng đã đến, vội vàng tới gần góp vui. Nghe câu trả lời của Hàn Quân Tường, một trong hai, Lý Khánh chợt sáng mắt lên chỉ vào huy hiệu in chìm trên túi đựng cung tên. "Huy hiệu hoa lau bạc. Là huy hiệu của nghệ nhân Hoàng Mộc."
Cả đội ngây ra, Vũ tiên sinh thì trố mắt vỗ đầu Lý Khánh. "Nhóc con lợi hại nha! Thế mà biết đến Hoàng Mộc."
Được tiên sinh khen ngợi, Lý Khánh đỏ mặt cười bắt đầu ba hoa. Hoàng Mộc là một nghệ nhân bậc thầy trong việc làm cung tiễn, tuy vậy, danh tiếng lại không được quá nhiều người biết đến. Vì ông chỉ làm cung tiễn cho người quen, vàng bạc Long kim bao nhiêu cũng không thể nhờ vả ông. Thế mà hiện tại Hàn Quân Tường lại nhận được một bộ cung tiễn do chính tay Hoàng Mộc làm ra. Người tặng thứ này cho nó, chắc chắn không tầm thường.
Thành viên cuối cùng của đội, Dương Ngân, đưa tay vuốt ve dây cung, đầu mày hơi cau lại. "Tiên sinh, cung tiễn này đẹp mắt thì đẹp mắt đó, nhưng chất liệu có chút kỳ quặc. Sao lại sử dụng gân của kỳ đà một sừng làm dây cung? Không phải quá cứng sao? Chiều dài cũng hơi dài so với bình thường nữa."
Trong đội, người duy nhất thích thú nghiên cứu cách làm ra một bộ cung tiễn là Dương Ngân, lúc này quả nhiên không bị sự mới mẻ tráng lệ của bộ cung tiễn này mê hoặc, nêu ra điều kỳ quái. Gật gù với vẻ hài lòng,Vũ tiên sinh vỗ vỗ vai Dương Ngân. "Tinh đấy! Nhưng đó mới là chỗ lợi hại của Hoàng Mộc."
Lý Khánh nhanh nhẹn cất tiếng để bày ra thêm sự hiểu biết của mình. "Là do để phù hợp với ngày sinh số mạng cùng kích thước cơ thể của Quân Tường đúng không tiên sinh?"
Gật gù, Vũ tiên sinh nhìn một lượt cả đội, dáng vẻ như lúc giảng bài. "Cung tiễn của Hoàng Mộc thật ra quý nhưng rất khó sử dụng. Các ngươi muốn dùng thử sao? Bỏ ý định đi! Trần Phổ không hợp mạng với gỗ Thanh Mộc của cánh cung, hoàn toàn không thể truyền pháp lực vào. Vô dụng! Tiêu Úc còn đáng sợ hơn, mạng tương khắc với dây bện cánh cung từ lông của tê tê vàng, pháp lực sẽ bị yếu đi. Lý Khánh thì chắc chắn không được, cung tên dài hơn tay. Dương Ngân coi như miễn cưỡng cầm được thì sao, đầu mũi tên là Huyết Ngân, thứ này gặp pháp lực của ngươi liền hoá lỏng, có thể bắn đi đâu? Tóm lại, cung tiễn của Hoàng Mộc đối với một người là quý nhất, nhưng đối với tất cả những người khác là rác rưởi. Quân Tường, bắn thử một phát xem!"
Đợi nãy giờ có chút gấp, cuối cùng cũng nghe được câu này, Hàn Quân Tường hào hứng lắp tên, không nói nửa lời giương cung. Khi nó buông tay, cảm giác bản thân cũng như biến thành mũi tên, sung sướng xé gió lao đi. Hoà làm một với pháp lực của nó, mũi tên uyển chuyển lách mình qua tất cả các bia bắn xung quanh, chú mục chọn bia bắn xa nhất, xé toạt hồng tâm rồi nhanh nhẹn quay trở về, còn mang theo một chiếc lá trúc vừa rơi ngang mặt nó. Tốc độ quá nhanh nên mũi tên trở về tay nó mang theo cả hơi ấm cùng chiếc lá kia, và tiếng cả đội hò reo. "Lợi hại!"
Vũ tiên sinh cười lớn vỗ vai Hàn Quân Tường. "Biết rõ ngày sinh số mạng cùng kích thước cơ thể ngươi đến mức cung cấp cho Hoàng Mộc làm ra được một bộ cung tiễn hoàn mỹ với ngươi đến vậy, e rằng chỉ có thể là Chu Hàm thôi. Tiểu tử này, không ngờ có quen Hoàng Mộc. Ta phải nhờ y giới thiệu một chút mới được."
Nắm chặt cung tên còn ấm trong tay, nhớ đến nét chữ trên mảnh giấy lụa trong ngực, Hàn Quân Tường âm thầm phản bác trong lòng. Cung tiễn này, sợ rằng không liên quan đến phụ thân đâu!
Có bộ cung tiễn mới phù hợp hoàn hảo với bản thân, phong độ của Hàn Quân Tường lên như diều gặp gió, nhanh chóng đánh bại tất cả các thành viên còn lại trong đội, khiến mọi người phục lăn. Kết thúc buổi tập cuối cùng ngay trước ngày thi đấu, thấy nó vẫn còn chăm chú luyện tập yêu thích không buông tay với bộ cung tiễn mới, cả đội mệt nhoài mỉm cười trêu chọc. "Quân Tường, ngươi cứ thế này là thật sự muốn giành giải nhất đúng không?"
"Ta nghĩ với khả năng hiện tại của ngươi, cả đội dù không thi thì điểm số của ngươi vẫn đủ để kiếm giải nhất về cho học phủ rồi đấy."
"Phải đó, phải đó!"
Đối với những lời trêu chọc của đám bằng hữu, Hàn Quân Tường hoàn toàn bỏ ngoài tai. Nhưng Triệu Phổ lại cầm khăn lên giúp nó thấm mồ hôi trán, khẽ cười lắc đầu. "Mai thi đấu rồi, ngươi nên về nghỉ ngơi đi!"
Triệu Phổ là đội trưởng, bình thường lại chẳng mấy khi ra lệnh phân phó gì cho cả bọn, nói là người hoà giải lúc cãi cọ hay thu thập ý kiến lúc bất đồng quan điểm thì còn hợp lý hơn. Nhưng có lẽ vì thái độ đó mà khi Triệu Phổ thật sự yêu cầu điều gì, cả bọn chưa từng phản đối, Hàn Quân Tường cũng không phải là ngoại lệ. Bị nhắc nhở, nó nhận lấy khăn tự lau mồ hôi, buông cung tiễn gật đầu. Triệu Phổ vươn tay khoác vai nó và Dương Ngân bên cạnh, gọi lớn. "Mọi người!"
Tiêu Úc cùng Lý Khánh nhanh chóng lại gần, giơ tay khoác vai nhau và khoác vai Hàn Quân Tường lẫn Dương Ngân, tạo thành một hình tròn người chụm đầu vào nhau. Triệu Phổ mỉm cười hô lớn. "Cố gắng hết mình!"
Cả bọn dồn sức lặp lại. "Cố gắng hết mình!"
Hàn Quân Tường cố nói thêm. "Giành giải nhất!"
Mọi người ngẩn ngơ, rồi vừa cười to vừa hô theo. "Giành giải nhất!"
Vẫn bám vai nhau, cả bọn xô đẩy ra về, tiếng cười kéo dài không dứt. Rời khỏi học viện, đi được một đoạn thì cả đội dần tan rã, mỗi người theo một đường riêng mà đi về nhà chính mình.
Đợi Hàn Quân Tường ở nhà là Chu Hàm với một bàn đồ ăn thịnh soạn, ngay cả Chu Minh Kiều cũng chưa chịu ngủ, vẫn chạy loạn xung quanh không ngừng hò hét. "Mai đại ca thi đấu! Thi đấu! Thi đấu!"
Mặc kệ tên nhóc ồn ào đó, Hàn Quân Tường chăm chú ăn uống, trong đầu thả lỏng, học theo lời dặn của Vũ tiên sinh cùng Trần Phổ, muốn nghỉ ngơi để mai dùng toàn bộ sức lực cho cuộc thi đấu quan trọng. Ăn cơm xong, nó ẵm Chu Minh Kiều đã hét mệt ngủ xụi lơ về phòng, thay y phục định đi nằm. Nhưng rồi từ túi áo khoác ngoài của nó rơi ra một mảnh giấy lụa. Là mảnh giấy kèm theo món quà cung tiễn. Cầm mảnh giấy lụa, lại nhìn tới bộ cung tiễn mình yêu quý treo trên vách tường, nó đắn đo cắn môi.
Khi người đó còn ở chung rất ít khi nào cho phép nó tự tiện vào thư phòng, huống chi nó thích bắn cung, việc đọc sách viết chữ chưa bao giờ là thế mạnh của nó. Đối với nét chữ của người đó, nó không nhớ rõ lắm. Nhưng nét chữ của phụ thân thì nó quen thuộc vô cùng. Chu Hàm không thích vào thư phòng làm việc, khi cần viết gì đó cho học phủ đều viết trong bếp rồi bày bừa lung tung, Hàn Quân Tường thường xuyên phải thu dọn. Nó nhìn nét chữ của phụ thân đến ngán, làm sao có thể không nhận ra?
Nét chữ trên mảnh giấy lụa này không phải của phụ thân, vậy thì chỉ có thể là người đó mà thôi. Lý trí Hàn Quân Tường biết thế nhưng trái tim nó lại hơi mờ mịt. Ánh mắt vô thức liếc về phía Chu Minh Kiều đang há miệng nhỏ thở đều đều bên cạnh. Mỗi năm sinh thần của tên nhóc này luôn có một món quà không rõ người gửi tặng cho nhóc. Cả Hàn Quân Tường và Chu Hàm đều biết đó là quà của Hàn Quân Cát lén lút tặng. Nhưng Chu Minh Kiều còn nhỏ, Hàn Quân Cát luôn tự ý lựa chọn quà gửi đến. Với Hàn Quân Tường thì khác, hắn nghiêm túc hơn nhiều, chủ động gặp mặt trực tiếp hỏi nó thích gì. Lúc đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nó hờn giận nói thích hắn biến mất khỏi tầm mắt mình. Không rõ là hắn giận hay hiểu lầm nó muốn thế thật, từ đó về sau không hỏi nữa, hạn chế xuất hiện trước mặt nó, càng không tặng cho nó bất cứ cái gì.
Hiện tại, cung tiễn mới này được tặng đến, nó mơ hồ nghĩ là do Hàn Quân Cát tặng, lại mơ hồ không tin tưởng. Cuối cùng, lòng tò mò vẫn chiến thắng, nó đi tìm gặp Chu Hàm.
Đêm khuya thanh vắng, hành lang phủ trăng mờ, nến trong đèn lồng nhảy nhót. Chu Hàm mân mê kiếm trên tay, yêu thương lau chùi đến bóng loáng, miệng còn ngâm nga hát. Nền gỗ sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân dứt khoát gọn gàng. Chu Hàm buông kiếm, quay đầu sang cũng vừa lúc Hàn Quân Tường ngồi xuống, cất tiếng hỏi. "Phụ thân, người có quen với bậc thầy chế tạo cung tiễn Hoàng Mộc không?"
Tra kiếm trở vào vỏ, Chu Hàm nhíu mày, dường như nghe được một thứ vừa lạ vừa quen, đang cố lục lọi trí nhớ. Hồi lâu, y vỗ trán một cái. "A, cái người hay làm cung tiễn theo số mạng ngày sinh đúng không?"
Một người chỉ biết ôm kiếm như Chu Hàm còn nghe danh Hoàng Mộc thì người này cũng rất nổi tiếng đó chứ. Nhưng y lắc nhẹ đầu. "Ta còn chưa gặp người đó lần nào. Ngươi muốn có cung tiễn do người đó làm sao? Tiểu tử, ngươi thật biết cách vòi vĩnh nha."
Phất tay, Hàn Quân Tường đã có được câu trả lời mình muốn nên đứng dậy về phòng sau khi bỏ lại một câu. "Không, cung tiễn của ta hiện tại rất tốt rồi."
Vì cung tiễn hiện tại của Hàn Quân Tường rõ ràng đã là sản phẩm hoàn hảo do Hoàng Mộc làm ra còn gì. Về phòng nằm lên giường nghiêng người ngắm bộ cung tiễn treo nơi vách tường đối diện, nó khẽ mím môi siết chặt tay. Cảm giác vui vẻ lẫn khó chịu hiện tại trong lòng làm nó càng thêm quyết tâm. Ngày mai, nó muốn chiến thắng.