Ngày đông, ngoài cửa sổ, gió sướt mướt thổi lay cây lá cùng bụi hoa quế um tùm. Hơi lạnh luồn bên dưới mái ngói không được ánh mặt trời chiếu tới làm cho hành lang gỗ vắng vẻ càng thêm âm u lạnh giá.
Ấy vậy mà trong gian phòng nhỏ của Chu Hàm, sức nóng đang tăng cao. Lò lửa cháy lép bép, hài tử vừa sinh nhỏ giọng oe oe, và ánh mắt y như dao đang găm nát da thịt Hàn Quân Cát khiến cho không khí tưởng chừng bùng cháy.
"Được rồi, được rồi, chuyện có gì đâu mà cáu kỉnh với nhau! Không phải chỉ là Quân Cát cắt lấy một chút Long cốt cho ngươi ăn thôi sao?"
Chu Hàm quay sang nhìn Hàn Du, có vẻ rất phật lòng trước lời hắn nói nhưng rốt cuộc cũng chỉ im lặng, lửa giận giảm đi vài phần. Đương nhiên, lời của tiền bối, y làm sao dám bắt bẻ trách cứ. So ra, Hàn Quân Tường lại vì lời giải thích này mà chấn động hơn hẳn. Nó trố mắt hết nhìn Hàn Quân Cát rồi lại nhìn Chu Hàm. Chuyện bên trong phòng sinh, đương nhiên nó chẳng rõ. Nhưng nó rất rõ, nếu mất đi Long cốt, chính là mất đi tính mạng. Nếu không phải sức trẻ dẻo dai, hoặc là pháp lực cao cường, người mất đi Long cốt, cầm chắc cái chết. Nếu vậy, phụ thân nổi nóng với cha, cũng không phải là vô lý.
Thấy tình hình đã bớt căng thẳng, Hàn Du cũng không rảnh để xen vào chuyện tình cảm của hậu bối, nhanh nhẹn kiếm đường lui. "Lôi Ngọc, còn đứng ngây ra đó à? Chúng ta mau đi tắm rửa cho cháu yêu vừa chào đời nào. Tiểu Kiều có muốn tắm cho đệ đệ không? Đệ đệ sẽ hoá thành rồng nhỏ đáng yêu lắm đó."
Sau khi sinh, với Long tộc, việc đầu tiên phải làm chính là tiếp xúc với nước, hoá chân thân bơi lội. Có như vậy, ấu long mới khoẻ mạnh và biết rõ được bản chất của dòng tộc mình. Vừa nghe đệ đệ sẽ hoá rồng, Tiểu Kiều lần nữa hào hứng, vươn tay nắm lấy vạt khăn quấn quanh ấu long, vui vẻ gật đầu lia lịa. "Đi chứ, Tiểu Kiều sẽ tắm cho đệ đệ. A, vậy Tiểu Kiều cũng sẽ hoá rồng chơi với đệ đệ. Được không gia gia?"
"Được đó. Được đó!"
Viễn cảnh đáng yêu như vậy làm cả Lôi Ngọc cũng chịu không nổi liên tục đồng tình. Ba bà cháu hấp tấp chạy đi. Hàn Quân Tường bồn chồn chốc lát rồi cũng vội theo sau. Còn lại một mình, Hàn Du bước ra khỏi phòng, nhanh nhẹn khép chặt cửa sau khi để lại một câu. "Quân Cát chăm sóc cho Tiểu Hàm đi, nó vừa sinh hài tử xong đấy."
Hàn Quân Cát đương nhiên nhớ rõ điều đó, lúc này chỉ có thể thở dài, lẳng lặng đứng lên lấy khăn sạch nhúng vào nước ấm, nhỏ giọng hỏi ý. "Ta lau người cho ngươi nhé?"
Âm thầm không vui, Chu Hàm lẳng lặng trèo lên giường, lần nữa cởi y phục. Hàn Quân Cát thành thạo giúp y làm vệ sinh, ủ thuốc, đốt dược liệu, trong một khoảng thời gian dài, cả hai lẳng lặng chẳng nói với nhau một câu nào.
Gió bên ngoài rất lớn, thổi luồn qua khe cửa. Phòng se lạnh, Hàn Quân Cát thêm củi vào lò. Mang thêm áo bông, hắn tới gần khoác lên vai Chu Hàm. Níu tay hắn, y gầm gừ. "Ngươi làm việc chẳng màng suy nghĩ đúng không?"
Hàn Quân Cát bị nói mãi đâm cáu, trả đũa lại. "Thế ngươi muốn ta phải làm sao? Rõ ràng ở hoàn cảnh đó, để giúp ngươi, ta chỉ có mỗi Long cốt để cho ngươi thôi."
Giống như không nghe hắn nói, y lầm bầm trong sợ hãi. "Tại sao lại vì ta mà liều lĩnh như vậy? Ngu ngốc ngu ngốc!"
Hàn Quân Cát thở dài. Hắn nhìn Chu Hàm đăm đăm, lồng ngực nhộn nhạo. Y rên rỉ. "Rõ ràng ta chỉ là một nam nhân ồn ào phiền phức thôi, lại hy sinh cho ta như vậy. Còn đem cả tính mạng ra cho ta, ngu ngốc ngu ngốc..."
Nước mắt y tuôn dài, nhỏ lên tay Hàn Quân Cát. Nhích tới gần ôm chặt y, hắn giải bày. "Ngươi không phải là nam nhân ồn ào phiền phức. Ngươi là nam nhân của ta, là Hàm Nhi của ta. Cho ngươi cái gì, cũng đáng hết. Được cho ngươi, ta vui vẻ lắm."
Dụi mặt vào ngực hắn, y nức nở trong sợ hãi. "Đừng như vậy nữa được không Quân Cát? Nếu ngươi chết thì ta phải thế nào? Ta không sống nổi mất. Đừng chết đừng chết nhé Quân Cát."
Ôm chặt y, Hàn Quân Cát dù nói dối cũng đầy chân thành mà khiến y yên tâm. "Được được, sẽ không như vậy nữa, sẽ không chết, sẽ ở cạnh ngươi mãi. Đừng sợ đừng sợ, ta vẫn bình yên đây mà!"
Chẳng biết có phải vì mới sinh xong không mà Chu Hàm vô cùng nhạy cảm, dù được Hàn Quân Cát ra sức trấn an vẫn không yên tâm, ôm hắn rất chặt như sợ hắn biến mất. Ôm y nằm trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve góc cằm y, rất lâu rất lâu hắn mới cảm thấy y thoải mái hơn, còn khe khẽ hỏi nhỏ. "Ngươi có mệt lắm không?"
Phì cười, hắn hôn trán y đáp. "Ngươi hỏi gì lạ vậy? Người sinh hài tử là ngươi mà."
Ngước lên nhìn hắn, y cáu kỉnh. "Chính vì ta mới sinh hài tử mà chẳng mệt chút nào nên mới lo cho ngươi đó."
Hàn Quân Cát nhíu nhíu mắt, không dám trêu y nữa. "Chỉ hơi uể oải thôi. Chắc từ giờ đến hết mùa xuân không thể dùng pháp lực luyện dược nữa rồi!"
Nghiêm túc níu áo hắn, Chu Hàm nói chắc nịch. "Bây giờ ta khoẻ lắm. Chờ hài tử cứng cáp một chút thì ta sẽ đi dạy lại, không làm phụ tá nữa, làm tiên sinh chính ấy, ta nuôi ngươi. Ngươi tập trung tịnh dưỡng nhé!"
Không muốn Chu Hàm quá lo lắng nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi, Hàn Quân Cát quyết định nương theo y. Nếu hắn cứ ra vẻ mạnh mẽ, chỉ càng làm y bất an hơn. "Được, khi Tiểu Kiều chào đời ta đã không thể chơi đùa nhiều cùng với nhóc. Hiện tại hài tử này nhỏ xinh như thế, ta chơi đùa bù lại vậy."
Đúng như hắn dự đoán, nghe hắn tuân theo mình, Chu Hàm khẽ thở phào. Rồi y lại chợt ủ rũ. "Ta còn chưa kịp nhìn mặt hài tử!"
Còn chẳng phải tại ngươi bận hành hung ta hay sao? Nghĩ vậy, Hàn Quân Cát lén lút cười thầm trong lúc đứng dậy dặn dò. "Ngươi nằm đi, ta ra xem mọi người tắm cho nhóc xong chưa rồi mang vào để ngươi nhìn."
Chân còn chưa bước, trước trán hắn đã nhói buốt như kim đâm. Hắn định gắng gượng nhưng liếc thấy Chu Hàm hoang mang nhìn mình thì nằm lại. Nắm tay y, hắn thành thật. "Hay để mọi người chơi với nhóc chán đi đã. Ta hơi mệt, ôm ngươi ngủ một chút được không?"
Gật mạnh đầu, Chu Hàm ngoan ngoãn nhích sát vào lòng hắn, còn khụt khịt mũi nhắc nhở. "Ngủ đi, ta ngủ với ngươi!"
Ôm lấy y, hắn mơ hồ thầm nghĩ. Người nhỏ nhắn, lại ấm áp, hai má ửng hồng này vừa sinh hài tử cho mình, thật đáng yêu! Mang tâm tình như vậy, hắn thiếp đi, gió đập cửa lạch cạch nhưng trong lòng lại ấm như lửa nung.
Khi Hàn Quân Cát tỉnh giấc, mền gối vẫn ấm nhưng vòng tay đã trống. Hắn trở mình, ngáp nhẹ, uể oải đưa tay đẩy hé khung cửa. Nhìn trời xám trắng, lại liếc mắt quan sát cây cỏ bên ngoài, qua sắc lá, hắn biết thời gian trôi qua ít nhất cũng đã ba ngày. Tự bắt mạch, hắn thở dài. Long cốt hao hụt khiến hắn yếu đi nhiều. Chu Hàm nổi giận như vậy đâu phải vô lý.
"Cha..."
Một tiếng gọi không chắc chắn khiến hắn giật mình quay đầu. Cửa phòng đang hé mở, Chu Minh Kiều ló đầu vào, vừa thấy hắn nhúc nhích liền thụt ra ngay, và hét toáng lên. "Phụ thân, cha tỉnh rồi!"
Không lâu sau là tiếng chân mạnh hơn, có phần gấp gáp. Rồi ngay lập tức, Chu Hàm đẩy mở toang cửa tiến vào, dáng vẻ mạnh khoẻ nhưng lo lắng. Bước tới ngồi xuống mép giường, y đưa tay sờ mặt Hàn Quân Cát, bàn tay thơm thơm mùi sữa ngọt ngào. "Ngươi thấy trong người thế nào? Có mệt nhiều không?"
Hắn vẫn mệt, lại khoan khoái, chắc do ngủ đủ đầy. Nắm lấy tay Chu Hàm, hắn nhắm mắt lại, đáp nhỏ. "Có mệt, nhưng không nhiều. Chỉ nhớ ngươi thôi!"
Ngẩn ra, Chu Hàm vội liếc mắt ra cửa phòng không thấy ai thì mới lén lút nhích tới gần, cúi người hôn nhẹ lên trán hắn, cười khúc khích. "Ta cũng nhớ ngươi!"
Nhìn chằm chằm khuôn mặt y hồng hào khoẻ khoắn đối diện mình, Hàn Quân Cát cảm động vô ngần, vươn tay ôm lấy. Để mặc hắn vuốt ve, y cũng tận hưởng cảm giác thân mật đó và nghe tim lắng lại. Mấy ngày vừa rồi, nhìn hắn ngủ mê mệt, y vừa lo lại vừa sợ, từng đêm từng đêm chỉ biết ngồi nhìn mà hoang mang. Giờ hắn thức giấc rồi, cạnh bên rồi, y mới yên tâm hơn được phần nào.
Vuốt ve mặt y chán, hắn khẽ khàng. "Hài tử..."
Biết hắn muốn gì, Chu Hàm vội lớn tiếng gọi. "Tiểu Kiều à! Ẵm đệ đệ vào đây cho cha đi!"
Trái ngược với mong chờ của Hàn Quân Cát, người ẵm hài tử vào lại là Hàn Quân Tường. Nó đi trước cẩn thận nâng cao bọc khăn lớn trong lúc Tiểu Kiều lẫm chẫm theo sau, khuôn mặt không vui phản đối. "Đệ đệ của Tiểu Kiều mà!"
Hàn Quân Tường chê trách. "Ta biết. Nhưng ngươi quên hôm qua làm rơi đệ đệ thế nào à?"
Hàn Quân Cát nhướn mày. Chu Hàm nói khẽ vào tai hắn. "Chỉ là rơi trên đệm thôi, không sao!"
Dù y nói vậy, hắn vẫn có chút lo lắng, nhận lấy hài tử thì vạch khăn ra xem xét một chút, còn âm thầm bắt mạch cho nhóc con bên trong. May sao, nhóc rất khoẻ mạnh, đang mở to mắt ngây ngô nhìn hắn.
Khi nhóc vừa chào đời, nhiều chuyện phát sinh, sau hắn lại ngủ mất, đến tận lúc này mới có thể gọi là cha con nhìn nhau kỹ càng. Nhóc con này bé xíu, tròn tròn ú ú, trên đầu loe hoe một lớp tóc trắng mỏng tang như tơ nhện, hai mắt tròn xoe xanh biếc tựa trời hè. Chỉ liếc sơ, hắn liền có chút đắc ý nhận xét. "Nhóc này, giống ta nhỉ!"
Chu Hàm không đáp, chỉ huých nhẹ vai hắn, tỏ ý chế nhạo. Hàn Quân Tường có mái tóc giống Chu Hàm, Chu Minh Kiều lại có đôi mắt tương tự y, chỉ duy nhóc con này chẳng thấy giống y chút nào, xem chừng là sinh con giùm Hàn Quân Cát thôi đây mà. Chọc chọc má nhóc, hắn ngẩng lên hỏi. "Nhóc tên là gì?"
Chu Minh Kiều mê mẩn đệ đệ lúc này đã bò hẳn lên giường, nắm tay em mân mê. "Phụ thân chưa đặt tên cho đệ đệ. Cha mau đặt đi!"
Chu Hàm khi sinh Hàn Quân Tường rất hăng hái chuyện này, bây giờ lại chần chừ, khiến hắn có chút ngạc nhiên. Nhìn ánh mắt hắn dò hỏi, y gãi đầu thú nhận. "Ta chẳng biết nên cho nhóc mang họ gì!"
Hàn Quân Cát cũng bối rối. Hàn Quân Tường đương nhiên hiểu vì sao. Nó nói nho nhỏ. "Bằng không, đổi họ cho Tiểu Kiều..."
"Không cần đâu!"
Hàn Quân Cát ngắt lời nó, xua tay. Chu Minh Kiều đã chịu đủ thiệt thòi vì bậc sinh thành rồi. Hiện tại, lại vẫn chẳng hay biết gì vui vẻ hào hứng đùa nghịch với em trai. Nhóc con kia cũng có chút lạ lùng, rõ ràng khi được Hàn Quân Tường hay hắn ẵm thì một mực lặng lẽ ngơ ngác nhìn, thế mà vừa liếc thấy Tiểu Kiều liền lập tức mím mím môi nhỏ mỉm cười, xem chừng rất thích người anh trai ồn ào này.
Nhíu mày, Hàn Quân Cát đưa ra quyết định. "Tiểu Kiều thích đệ đệ như vậy, chi bằng để Tiểu Kiều đặt tên cho đệ đệ đi!"
Cả Chu Hàm lẫn Hàn Quân Tường đều chấn động. Nhưng rồi cả hai lập tức im lặng đồng tình. Có khi, thế lại là điều hay. Nghe như vậy, Chu Minh Kiều hét toáng lên. "Thật sao? Thật sao? Tiểu Kiều sẽ được đặt tên cho đệ đệ sao?"
Thấy mọi người đều xác nhận cho phép, nhóc như không kiểm soát được niềm vui, ôm chầm lấy đệ đệ, thích thú hò reo. Không cản nhóc, cả nhà lặng lẽ chờ đợi nhóc, nhóc con kia thì vẫn tiếp tục mỉm cười nhìn ca ca, rõ ràng vô cùng thích người ca ca này.
Mân mê nựng nịu đệ đệ rất lâu, rốt cuộc, Chu Minh Kiều cũng ngừng lại, giọng nói vang vọng tuyên bố. "Đệ đệ sẽ là Tiểu Khê!"
Biết nhóc chẳng hiểu được những thứ cao siêu hơn, Hàn Quân Cát ướm lời. "Đệ đệ sẽ là Chu Minh Khê?"
"Phải, đệ đệ là Chu Minh Khê. Chu Minh Kiều, Chu Minh Khê, tên của huynh đệ Tiểu Kiều đó! Cha thấy có hay không?"
Hào hứng xác nhận, Chu Minh Kiều xem chừng tự hào lắm, bắt đầu líu lo dạy cho đệ đệ. "Tiểu Khê Tiểu Khê, tên của đệ là Chu Minh Khê đó nha! Do chính tay ta đặt cho đó nha!"
Nhìn cả hai như vậy, Hàn Quân Cát cảm thấy vui vẻ ấm áp vô cùng nhưng Chu Hàm lại hỏi nhỏ. "Như vậy ổn không? Lại mang họ của ta!"
Hàn Quân Tường cũng nhìn hắn, rõ ràng mang theo trăn trở giống Chu Hàm. Hắn khẽ cười giải thích. "Có gì không ổn đâu? Hỏi ý Tiểu Khê thì biết!"
Miễn cưỡng cười, Chu Hàm rõ ràng không xem lời hắn nói là nghiêm túc. Không so đo với y, hắn vươn tay vẫy vẫy. "Tiểu Khê à!"
Ngoài dự tính của hắn, Tiểu Khê đang mãi há miệng phụ hoạ chơi đùa cùng Chu Minh Kiều vừa nghe tiếng hắn gọi lại lập tức quay sang, chớp mắt nhỏ hai cái. Bất ngờ, hắn bật cười khoe. "Mọi người nhìn xem. Tiểu Khê thích tên nhị ca đặt lắm đấy, gọi liền thưa rồi!"
Cũng tò mò, Chu Hàm học theo gọi lớn. "Tiểu Khê ơi! Mau nhìn phụ thân nào!"
Tiểu Khê ngoan ngoãn nhìn qua, một bộ dạng cực kỳ hiền lành, khiến y không khỏi tán thưởng. "Đáng yêu quá! Thế mà đã biết nghe phụ thân gọi kìa!"
Có chút hoài nghi, Hàn Quân Tường cũng phải cất lời. "Này, Tiểu Khê!"
Đảo mắt sang, Tiểu Khê nhìn nó chăm chú, rõ ràng đã bắt đầu khó hiểu, chẳng biết vì sao mọi người cứ liên tục gọi tên mình. Nó gãi đầu, thành thực nhận xét. "Nhóc con này, lanh lợi quá!"
Bật cười khúc khích đầy đắc ý, Chu Minh Kiều ôm chặt Tiểu Khê trong vòng tay, huênh hoang như thể đó là đồ chơi của riêng mình. "Đương nhiên, nghĩ đây là đệ đệ của ai chứ? Đệ đệ của Tiểu Kiều mà! Tên của nhị ca đặt cho, đương nhiên Tiểu Khê phải thích rồi! Tiểu Khê ơi Tiểu Khê ơi!"
Vui vẻ hơn hẳn, đáp lại tiếng gọi của nhị ca, Tiểu Khê híp mắt cười, còn vươn tay ra huơ huơ, dáng vẻ vừa đáng yêu lại vừa hoạt bát. Khung cảnh đó, khiến cho ai nấy đều phải rung động. Ngoài trời, mùa đông đang lúc đỉnh điểm, rét lạnh giữa từng cơn gió. Trong nhà, lại ấm áp cứ ngỡ đương xuân.
Thế rồi, mùa đông rất nhanh úa tàn. Gió lạnh dần mang theo hương ấm của nắng và mùi hoa mận ngọt đắng thanh mát lan đầy khu vườn nhỏ quanh nhà. Trong hồ bên hiên, bóng nước sinh động không ngừng, đám cá trốn dưới bèo đã đông đúc hơn xưa. Sau mùa thi vất vả, kỳ nghỉ xuân chính thức bắt đầu.
Hàn Quân Cát thành nội trợ chính của gia đình, ngày ngày quanh quẩn ở nhà, nấu cơm chăm hài tử, phần nào thân thiết hơn với Chu Minh Khê. Khi mùa xuân tới, nhóc đã cứng cáp hơn một chút, cũng trầm tĩnh hơn nhiều chút. Ngoại trừ ở cạnh Tiểu Kiều ồn ào khiến nhóc vui vẻ chịu cười nhỏ vài tiếng, phần lớn thời gian còn lại sẽ cực kỳ ngoan ngoãn, nằm chơi một mình. Khi Hàn Quân Cát tới gần chơi cùng, nhóc cũng chỉ lặng lẽ nằm nhìn hắn chơi, chẳng vòi vĩnh hay đòi hỏi gì. Ở cạnh lâu, hắn dần nhận ra được biểu cảm của nhóc. Đói, sẽ dùng hai tay nhỏ ôm bụng. Đã lỡ tè hay ị đùn, sẽ ủ rũ huơ huơ hai chân. Đau hay khó chịu, nghiêng đầu sang bên. Nhưng lúc ở cạnh Chu Hàm và Hàn Quân Tường, nhóc còn lặng lẽ hơn. Hoàn toàn đắm mình vào thế giới riêng, miệt mài chơi với thú bông nhỏ đã cũ Tiểu Kiều san sẻ cho.
Khi kỳ nghỉ xuân tới, muốn Hàn Quân Cát được ra ngoài hưởng không khí, Chu Hàm nêu ý kiến cả nhà cùng đi suối chơi. Hàn Quân Tường cùng Chu Minh Kiều đương nhiên không phản đối. Hàn Quân Cát lại chẳng muốn phật ý Chu Hàm. Thế là cả nhà lên đường.
Suối nhỏ trên núi, dùng chút bùa là có thể lập tức có mặt ngay cạnh. Sức khoẻ Hàn Quân Cát vẫn yếu, Chu Minh Khê lại còn nhỏ, không ai muốn hai người này phải mệt nhọc đường xa để tới nơi.
Suối xuân, hoa nở thấp thoáng. Nắng vùng cao vàng hanh cùng hơi sương còn lãng đãng, trắng tựa mây thấp. Nước trong vắt, đôi lúc mập mờ dáng cá. Hiếu động, Tiểu Kiều nhào xuống ngay, ướt cả vạt áo. Hàn Quân Tường vẫn như mọi lần, ngước đầu nhìn trời, rõ ràng đang âm mưu bắn chim săn thú. Chu Hàm để mặc bọn chúng, tự mình nhóm lửa chuẩn bị nướng thịt. Xong xuôi đâu đó quay lại, y thấy Hàn Quân Cát đang giúp mình nhặt thêm củi, Chu Minh Khê một mình nằm trên thảm nhỏ, thú bông cầm tay, âm thầm chơi giữa những cánh hoa rơi xung quanh.
Ngồi xuống cạnh nhóc, y chọc chọc bụng nhóc, trêu ghẹo. "Tiểu Khê có muốn phụ thân ẵm đi xem cá dưới suối không?"
Nhìn y, nhóc ngoan hiền siết chặt thú bông trên tay, nằm nhích lại gần, thân thể béo mập tựa vào chân y. Y than thở lớn tiếng. "Quân Cát, ngươi nói xem, sao nhóc con này lặng lẽ còn hơn Quân Tường thế nhỉ?"
Khẽ cười, hắn rửa tay, tiến lại gần. "Bao nhiêu ồn ào của chúng ta, truyền hết cho Tiểu Kiều rồi!"
Chu Hàm nhăn nhó cười. Nhưng nghe nhắc tới tên mình, Tiểu Kiều từ xa chạy lại, thân thể đã ướt sũng, hai tay nắm chặt thứ gì đó. Hàn Quân Cát cau mày nhắc. "Đứng im xem nào! Ra suối được bao lâu mà đã ướt sũng như thế!"
Đã dần biết sợ cha, Tiểu Kiều hết dám nhảy nhót. Hắn vung tay rồi khẽ nhíu mày. Chu Hàm hiểu ý, vội giúp hắn hong khô quần áo cho nhóc. Xong xuôi, hắn hỏi nhỏ. "Bắt được cái gì rồi?"
Lại hí hửng, nhóc gào to. "Một viên đá đẹp lắm. Lấp lánh lấp lánh!"
Hiểu ý nhóc, hắn không cản nữa. Quả nhiên nhóc nhào tới nằm sấp xuống cạnh Tiểu Khê, rúc rích khoe. "Tiểu Khê, xem nhị ca tìm được kho báu cho đệ nè!"
Viên đá Tiểu Kiều mang về to hơn quả trứng gà chút ít, bóng loáng đen thẫm nhưng dưới nắng lại óng ánh lên. Tiểu Khê nhìn thấy xem chừng chẳng mấy để tâm. Nhưng nhóc lại vì vẻ hào hứng của nhị ca mà cười vang. Hai tay bé xíu mập ú nhận lấy đá rồi giữ chặt, đến lúc nhị ca chạy đi bảo rằng tìm thêm vẫn nhìn theo mãi. Chu Hàm quan sát nhóc rồi lại phải lần nữa nhận xét. "Thích nhị ca ghê đấy! Cứ nhị ca cho gì là giữ chặt cứng! Thấy nhị ca là cười!"
Rồi như ngẫm nghĩ gì đó, y nhổm dậy, vỗ vỗ bờ vai tròn của nhóc hai cái. "Đợi phụ thân, ta mang về cho Tiểu Khê một viên đá khác, nhất định còn đẹp hơn của nhị ca!"
Dứt lời, y chạy vụt đi, thật sự hướng về phía Chu Minh Kiều bắt đầu mò mẫm quan sát tìm kiếm trong mớ đá cuội gập ghềnh ven bờ suối. Ném một nhành cây vào đám lửa, Hàn Quân Cát liếc nhìn Tiểu Khê, lắc đầu khẽ trách. "Nhóc con, ngươi làm phụ thân ghen tỵ rồi kìa!"
Tiểu Khê ngơ ngác chớp mắt, mím môi nhỏ nhìn lại hắn. Hắn khẽ cười. Bản thân mình đang làm gì vậy? Chỉ vì sợ Chu Hàm buồn mà lại đi càu nhàu một ấu long chưa hiểu chuyện ư? Đúng là ngốc nghếch mà! Vươn tay chọc chọc bàn chân tí xíu của Tiểu Khê, hắn giảng hoà. "Nào nào, cha đùa Tiểu Khê thôi, chơi thú bông của ngươi tiếp đi!"
Lặng lẽ, nhóc quả nhiên quay lại với việc chơi đùa của mình. Để thú bông trên ngực, hai tay ôm đá, nhóc nằm yên, mắt nhìn hoa rực hồng theo gió từ bờ suối bên kia bay sang, đáy mắt trong veo, đáng yêu tựa trời xuân.
"Tiểu Khê Tiểu Khê! Mau xem mau xem, xem phụ thân tìm được cái gì cho ngươi này!"
Phá vỡ không gian tĩnh mịch của sớm xuân, Chu Hàm từ xa chạy lại, khuôn mặt đã lấm tấm mồ hôi, một tay giơ cao vung vẫy. Thứ y mang về là một viên đá cuội nhỏ, vừa dẹp vừa thuôn dài, không chút rạng rỡ. Nhưng Chu Minh Kiều nghe ồn chạy về theo, lúc này nhanh mắt nhìn đã hét toáng lên phấn khích. "Là hình rồng! Viên đá hình rồng. Làm sao phụ thân tìm được vậy?"
Hàn Quân Cát liếc sang, khẽ cười thầm. Mơ hồ như vậy, có thể nghĩ là hình rồng, quả nhiên trí tưởng tượng của cha con Chu Hàm không phải ai cũng theo kịp. Y đương nhiên đắc ý hết cỡ, huênh hoang khoe mẽ. "Ta vừa nhìn liền phát hiện ra ngay. Thế nào Tiểu Khê cũng sẽ thích mê cho coi!"
Vừa nói, y vừa khoe viên đá đến trước mặt Tiểu Khê. Nhóc con này nãy giờ đã quan sát y huênh hoang mãi, giờ phút này chỉ thờ ơ liếc nhìn viên đá. Rồi đầy bất ngờ, nhóc khẽ quay mặt sang phía Hàn Quân Cát, chạm mắt hắn, rất nhanh liền quay đi. Sau đó, nhóc thả hết đồ chơi trong tay xuống, ôm lấy viên đá của Chu Hàm, và híp mắt nhỏ cười. Dưới nắng xuân, khuôn mặt bé xíu của nhóc ửng hồng lên, hai má phính tròn đầy, đôi môi mỏng manh hơi mím giương cao. Chu Hàm nghe lòng ngọt lịm, không nhịn được vội cúi xuống hôn mạnh lên trán nhóc, than thở. "A, Tiểu Khê đáng yêu quá đi mất!"
Chu Minh Kiều cũng vì nụ cười vừa rồi mà chấn động, hấp tấp hét to. "Nhị ca nhị ca còn có quà khác cho Tiểu Khê. Nhị ca thấy chỗ kia hoa nở đẹp lắm, sẽ mang về cho Tiểu Khê! Đợi...đợi nhị ca!"
Dõi theo biết nhóc không đi quá xa rồi, Hàn Quân Cát quay lại nhìn Chu Hàm vẫn đang mê mẩn nựng nịu Tiểu Khê thì không khỏi thầm tấm tắc. Tên nhóc Tiểu Khê này, dù không quá chắc chắn, nhưng hắn e rằng nhóc có thể nghe hiểu lời trách ban nãy của hắn. Bằng không, sẽ không tỏ ra yêu thích món quà của Chu Hàm tới vậy, khiến y vui mừng hạnh phúc tới nhường ấy. Nhóc con này, đừng thấy lặng lẽ thế mà lầm, sau này, chắc sẽ lém lỉnh lắm đây!
Khi Chu Minh Kiều hái hoa trở về, Hàn Quân Tường cũng đầy mặt hào hứng quay lại mang theo một vài con thú hoang trên tay. Vừa nướng xong một mẻ thịt, Hàn Quân Cát thúc giục cả hai. "Mau rửa tay ăn nào!"
Hàn Quân Tường vì thành quả của mình mà chộn rộn. "Ta vừa ăn vừa nướng. Ta muốn nướng đám thú này!"
Tiểu Kiều nghe vậy cũng hấp tấp bám theo. Để kệ cả hai, Hàn Quân Cát mang thịt tới cho cha con Chu Hàm. Nhóc Tiểu Khê đã sớm đói, đang được y đút sữa cho uống. Nắng vừa lúc lên cao, dưới tàng hoa nở rộ, cả ba vừa ăn vừa ngắm hoa, nghe tiếng suối reo, ngửi mùi cỏ ướt. Ven bờ, bướm trắng nhỏ bay lượn, chập chờn nô giỡn giữa sắc hoa dại trên nền cỏ xanh mướt mắt.
Thấy Chu Hàm chỉ ăn vài miếng thịt đã thôi, Hàn Quân Cát khẽ cười hỏi. "Có muốn uống chút rượu không?"
Hấp tấp dùng bàn tay nhỏ của Tiểu Khê xua xua, y từ chối. "Thôi, uống một mình ta thì có gì vui!"
Biết chắc thế nào y cũng nói vậy, Hàn Quân Cát lấy từ trong Long cốt ra một bình rượu nhỏ, chỉ vừa mở nắp đã nghe ngào ngạt hương thơm ngọt ngọt chua chua. "Ta có ủ sẵn chút rượu hoa quả. Uống rượu này, ta vẫn chịu được. Ngươi cùng ta uống nhé!"
Vui vẻ hiện rõ trên mặt, Chu Hàm nhanh nhẹn chìa ly lại gần, rõ ràng là bộ dáng muốn uống rượu lắm rồi. Rượu hoa quả màu nâu sẫm, mang theo hương thơm ngát, ra khỏi bình mùi càng thêm đậm đà. Được rót đầy ly, Chu Hàm chưa uống vội, đưa lên mũi ngửi, không khỏi xuýt xoa. "Thơm quá!"
Dứt lời, y cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ, hai má lập tức ửng lên, khen ngợi. "Ngon quá! Hôm nay mới biết ngươi không chỉ luyện dược giỏi, ủ rượu cũng không tồi ha!"
Hàn Quân Cát khẽ cười, tự mình rót một ly uống cạn, thầm cảm thán. Uống rượu ăn thịt, quả nhiên là thích nhất!
Mãi theo chân đại ca nướng thú nhỏ, Chu Minh Kiều lúc này mới ngửi thấy mùi rượu thơm ngọt, mon men bò lại gần làm loạn. "Phụ thân có cái gì thơm vậy?"
Ha hả cười, y chọc nhóc. "Là rượu, là rượu, Tiểu Kiều không uống được đâu!"
Chun chun mũi hít hít, Tiểu Kiều không phục. Nhóc đã từng thấy gia gia uống rượu rồi. Rượu vừa hôi lại vừa cay, chỉ ngửi thôi là khó chịu, đâu có thơm giống thế này. Nhóc níu áo Chu Hàm vòi vĩnh. "Không phải, rượu không thơm như vậy. Phụ thân có gì cho Tiểu Kiều xem với, đi mà!"
Y thở dài, vốn định chối từ, nào ngờ Hàn Quân Cát lại thản nhiên chìa ly của mình qua, bên trong vừa được rót thêm vài giọt rượu. Đưa Tiểu Kiều cầm, hắn dặn dò. "Uống đi! Đừng ồn nữa!"
Chu Hàm giật mình, Hàn Quân Cát xua tay trấn an. "Không sao, thứ này ấu long uống được!"
Được như ý, Tiểu Kiều hào hứng lắm, cầm chặt ly, đưa tới bên môi, uống ực một hơi cạn sạch. Hai mắt sáng lên, nhóc hét to. "Ngon quá đi! Tiểu Kiều muốn nữa!"
Đanh mặt, Hàn Quân Cát ra lệnh. "Vừa ăn vừa uống. Cũng không được uống nhanh như vậy nữa!"
Tiểu Kiều đương nhiên sợ ngay, hấp tấp bốc thịt bỏ vào miệng, không dám trái ý hắn. Nào ngờ, cái ly bị nhóc ném sang bên bỗng được nhặt lên, lần nữa chìa sang mặt Hàn Quân Cát. Phát hiện ra ai làm việc đó, Tiểu Kiều cười nắc nẻ. "Cha, cha ơi người nhìn kìa. Tiểu Khê cũng muốn uống rượu!"
Đúng như lời nhóc, Chu Minh Khê vẫn như mọi lần, cứ thấy nhị ca làm gì là muốn học theo, chìa ly cho Hàn Quân Cát, khuôn mặt nhỏ mong chờ. Lần này thì chẳng cần ai nói, Chu Hàm nhanh tay dùng nước rửa sạch ly và rót sữa vào đó, đút cho Tiểu Khê uống. Dường như phát hiện mình bị lừa, nhóc ỉu xìu trề môi ngậm sữa, chọc cho ai nấy đều phì cười.
Vỗ hai má phính của nhóc, Chu Minh Kiều an ủi. "Tiểu Khê ngoan nào! Lớn thêm chút nữa, nhị ca sẽ cho đệ uống rượu nha! Nha?"
Nhìn dáng vẻ đó của Tiểu Kiều, Hàn Quân Cát và Chu Hàm vô thức đưa mắt ngó nhau, không nói cũng tự hiểu lòng nhau. Tiểu Kiều giờ cũng ra dáng anh trai rồi!
Vừa khi ấy, Hàn Quân Tường hào hứng mang thú bản thân đã nướng xong tới gần, nghe được mấy lời này thì hừ mũi. "Nhóc ngốc, ngươi còn chưa được phép uống rượu đâu, đừng có mà hống hách với Tiểu Khê!"
Tôn nghiêm của người làm anh bị đụng tới, Tiểu Kiều lập tức xù lông. Nhóc cãi lại. "Đại ca không thấy đó thôi. Cha vừa rót rượu cho Tiểu Kiều đó. Tiểu Kiều còn thấy rượu ngon lắm. Tiểu Kiều trưởng thành rồi!"
Đảo mắt nhìn Hàn Quân Cát, Hàn Quân Tường nhanh chóng tự có được câu trả lời. "Cha lại cho nhóc uống sữa giả rượu à?"
Hắn cười, nhấp rượu của mình. "Là rượu hoa quả."
Hàn Quân Tường cười thành tiếng. Nhìn ra được vẻ không coi trọng của nó, Tiểu Kiều hậm hực chống chế. "Rượu này chưa chắc đại ca đã uống được. Nặng lắm đấy!"
Không so đo với nhóc, Hàn Quân Tường xé thịt ăn trong lúc nhìn ngắm chỗ nằm của Chu Minh Khê. Hồi lâu, nó khẽ hỏi. "Ai mang đá cuội cùng hoa dại về vứt quanh Tiểu Khê thế kia?"
Lại có thứ để khoe mẽ, Tiểu Kiều đứng hẳn dậy hống hách. "Là kho báu của Tiểu Kiều đó, mang về cho Tiểu Khê chơi. Đại ca chả có quà gì cho Tiểu Khê cả, Tiểu Khê sẽ không thèm chơi với đại ca đâu!"
Khẽ khịt mũi, Hàn Quân Tường như có điều suy nghĩ. Hồi lâu, nó thả thịt nướng xuống đĩa, phủi phủi tay gọi nhỏ. "Tiểu Khê, nhìn ra suối!"
Tiểu Khê ngơ ngác. Tiểu Kiều láu táu ôm nhóc dậy, để nhóc quay mặt về phía suối. Hàn Quân Tường khẽ nhúc nhích một ngón tay. Bên bờ suối chập chờn bướm bỗng nổi gió. Cơn gió nhẹ nhàng luồn qua kẽ đá, cuốn theo cánh hoa rơi rồi bất thần bay vụt lên trời, tạo thành một vòi rồng nho nhỏ. Hoa cuộn tròn xoay quanh, như một con vật sống, vừa xinh đẹp lại vừa lạ lùng. Tiểu Khê trố mắt nhìn, khuôn mặt lặng lẽ cũng dần bị kinh ngạc xâm chiếm. Tiểu Kiều thì khỏi phải nói, hét toáng lên phấn khích. "Đại ca lợi hại quá! Cao nữa đi nữa đi!"
Chu Hàm bật cười, tò mò quay sang Hàn Quân Cát. Hắn nhấm nháp thịt, nhỏ giọng giải thích. "Chắc học lóm được của Ngự phong sư nào rồi!"
Chu Hàm gật gù. Từ khi đi đánh trận về, Hàn Quân Tường quen thêm không ít bạn bè cùng nhiều tiền bối. Tuổi nó hiện tại là tuổi ham thích cái mới. Mê bắn cung là một chuyện, nhìn thấy những thứ lợi hại thú vị muốn thử sức một chút cũng chẳng có gì lạ.
Bị Tiểu Kiều vòi vĩnh, Hàn Quân Tường giờ đã điều khiển gió thổi cánh hoa đuổi bắt nhau, khi nhanh khi chậm, vờn quanh cỏ rồi tung tăng cùng bướm, vô cùng đẹp mắt. Tiểu Khê ngồi trong lòng Tiểu Kiều, mê mẩn mà xem, đôi lúc còn khúc khích cười nhỏ, đáng yêu hiền hòa trong tiếng hò reo phấn khởi của nhị ca. Ba huynh đệ chơi đến mê say khiến Chu Hàm nhìn không dứt nổi mắt. Đút cho y một mẩu thịt, Hàn Quân Cát hỏi nhỏ. "No rồi à?"
Biết hắn trêu mình, y hừ mũi phản đối. "Ta chỉ ngắm hài tử một lúc. Ngươi ghen tỵ cái gì?"
Thở dài, hắn xua tay. "Lại nói linh tinh. Ta là sợ ngươi đói thôi."
Nheo mắt suy nghĩ, lại phát hiện ba tên nhóc kia vẫn đang mải chơi, y lập tức nhào tới ôm lấy tay hắn, thì thầm. "Đừng có che giấu, ngươi rõ ràng là chỉ muốn ta nhìn ngươi thôi. Đúng không đúng không?"
Hơi rượu bốc lên đầu trong nắng xuân ấm áp làm Hàn Quân Cát choáng váng. Hắn chẳng rõ vì mình yếu đi hay vì nhìn thấy nét tinh quái của Chu Hàm mà bản thân lại sớm say như vậy, chỉ đành khổ sở thừa nhận. "Phải phải, Hàm nhi chớ nhìn ai khác, chỉ được nhìn Hàn tiên sinh thôi. Biết chưa?"
Miệng nói, hắn còn vươn tay vuốt nhẹ má Chu Hàm, không khỏi tự nhủ trong lòng. Mềm mại quá! Bị hành động của hắn chọc cho đỏ mặt, y giãy nãy lên, gầm gừ khiển trách. "Đáng ghét, trước mặt hài tử lại đi trêu chọc người khác. Không biết xấu hổ!"
Phì cười, hắn không thèm chỉ trích thói ngang ngược của Chu Hàm, còn lấy thêm thịt đút cho y. Rõ ràng mới vừa ra vẻ khó chịu như vậy nhưng được đút ăn thì y vẫn ngoan ngoãn há miệng, trong lúc nhai còn vui vẻ híp mắt cười. Lẳng lặng tựa vai lại gần, hắn cũng khẽ cười.
Dưới nắng xuân và tàng cây xanh mướt trổ hoa hồng rực, hắn ngồi ngẩn ngơ, bên cạnh Chu Hàm, cùng ba hài tử. Tiếng cười đùa của các con, và bàn tay của y nắm lấy tay hắn, làm hắn hạnh phúc đến say mèm. Thở dài khoan khoái, hắn cảm thán. "Năm sau, cả nhà mình lại đến đây chơi nữa đi!"
Chu Hàm nghiêng đầu nhìn sang. "Cảm giác thích ha!"
Hắn gật gù tán đồng. Y vươn tay, lấy từ trên tóc hắn xuống một cánh hoa bé xinh phớt hồng. Gió xuân thổi tới, cuốn cánh hoa đi mất. Y khẽ cười, hắn cũng cười, bàn tay cả hai càng thêm nắm chặt. Cứ thế, cả hai ngồi bên nhau, nhìn các con, tận hưởng cảm giác gia đình quây quần, sum vầy hạnh phúc. Và như có thể thấy trước được cả tương lai, gia đình nhỏ này, nhiều năm sau nữa, vẫn luôn hạnh phúc, giống lúc này.