Mơ màng tỉnh lại sau giấc ngủ ngắn, Chu Hàm nhìn thấy trăng bên ngoài cửa sổ màu cam. Treo trên bầu trời thăm thẳm không mây, trăng tròn đầy, mang theo màu lòng đỏ trứng, ấm áp, xinh đẹp. Trăng thu, đang độ thắm.
Chu Hàm muốn ngồi dậy nhìn cho kỹ hơn nhưng thân thể mỏi nhừ chỉ đành chịu, nhúc nhích quay đầu cũng cảm thấy khó khăn. Y nhắm mắt lại, tận hưởng không khí dịu dàng quanh mình bằng cảm giác. Có hương hoa quế ngoài vườn đưa vào, và cả mùi mật cùng gừng trộn lẫn, ấm ngọt. Y nhớ đến túi đồ ăn vặt Hàn Quân Tường mang cho lúc nãy, khẽ mỉm cười. Chỉ mang thai thôi mà y bỗng chốc biến thành ấu long, được cha con Hàn Quân Tường từ sáng đến tối chăm bẵm, thật phiền phức, cũng thật hạnh phúc.
"Cha, bài này ta làm không được!"
Có tiếng Hàn Quân Tường vang lên từ bên ngoài. Chu Hàm âm thầm dỏng tai lên nghe ngóng. Rất nhanh, y hiểu được sự tình.
Hàn Quân Tường không biết làm bài tập môn Thiên Văn, hôm nay chủ động đem tới nhờ cha giúp sức. Sau phút ngỡ ngàng, nghe cách nói chuyện giữa cả hai, Chu Hàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, Hàn Quân Tường đã hết giận cha rồi.
Học bài xong, đi đầu là Chu Minh Kiều chạy vào trèo lên giường của Chu Hàm, ồn ào đòi chúc rồng nhỏ ngủ ngon. Đợi nhóc chịu rời đi, y lại thấy Hàn Quân Tường xuất hiện, đầy chăm sóc giống mọi ngày giúp y bóp chân, giúp y có một đêm ngon giấc. Trong lúc bóp chân, liếc thấy gói đồ ăn vặt còn nguyên bên bàn cạnh giường, nó thất vọng hỏi. "Không ngon sao?"
Thở dài thoải mái nhờ đôi bàn tay nó giúp hai chân mình khỏi tê cứng, Chu Hàm mơ màng lắc đầu. "Ta có liếm thử một chút, rất ngon. Nhưng răng ta không cắn được, ngươi biết mà."
Từ dạo mang thai, răng y dần dần yếu hẳn, bình thường không sao, chỉ cần nhai thứ gì thì bắt đầu đau, cổ họng lại hay ê ẩm, nuốt món lớn quá cũng khó chịu. Từ sáng tới tối, ngoài uống nước, y chỉ có thể ăn được cháo loãng và những món hầm thật mềm hay vụn bánh dễ tan. Gật gù, Hàn Quân Tường đến bên chậu đồng rửa mặt múc nước sạch tráng qua tay, rồi lúi húi mở gói quà vặt, xé vụn các loại bánh cùng mứt trái cây bên trong. Đút một nhúm quà vặt đó tới bên môi Chu Hàm, nó thúc giục. "Mọi khi người nhạt miệng nên ta mua cho người đó. Nhai không được thì cứ ngậm thôi, nhạt rồi thì nhả ra, không nuốt cũng không sao."
Đợi Chu Hàm há miệng ăn hết thì nó lập tức lấy khăn tay ra trải lên đùi y, chỉ dẫn. "Nhả xác thức ăn vào đây!"
Làm theo ý nó, Chu Hàm nhìn nó lại tỉ mẩn xé vụn quà vặt ra dĩa bạc nhỏ, hẳn là để mình ngậm cho đỡ buồn miệng mỗi đêm, trong lòng vừa vui vừa cảm động. Đưa tay xoa xoa đầu hài tử, y khẽ cười. "Ngươi đúng là trưởng thành rồi ha! Biết cách chăm sóc người khác quá! Sau này học xong là có thể thành hôn được rồi đấy!"
Ngẩng lên nhìn y, Hàn Quân Tường chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây ngô. Y bật cười to, tự chế nhạo mình đã mơ tưởng chuyện xa vời. Không trêu nó nữa, y tận hưởng vị ngọt ngọt chua chua trong miệng, khuyên giải. "Ta khoẻ lắm, sẽ sớm sinh cho ngươi một ấu long đáng yêu, ngươi không cần lo lắng nhiều mà ảnh hưởng việc học hành, biết chưa, Quân Tường!"
Ngoan ngoãn gật đầu, nó lẩm bẩm. "Chỉ cần không phải là một tên nhóc quậy như Tiểu Kiều thì ta cảm ơn phụ thân lắm!"
Bị nó chọc, Chu Hàm phá ra cười, đến ngực cũng hơi đau. Giúp y xoa, nó cũng phì cười. Trăng bên ngoài cửa sổ sáng tỏ lan tràn giữa mùi hoa quế thơm ngọt. Đêm như mật, hân hoan.
Rất lâu sau khi Hàn Quân Tường về phòng ngủ, Hàn Quân Cát mới xuất hiện, tắm rửa sạch sẽ, tinh thần sảng khoái, trèo lên giường, ôm chặt Chu Hàm. Nhìn y vẫn chóp chép ngậm quà vặt, hắn khẽ cười. "Cứ như trẻ con!"
Nổi giận nắm đuôi tóc hắn giật mạnh, y trách cứ. "Còn không phải do trưởng tử quý báu của ngươi bắt ta ăn hay sao? Cứ làm như ta háu ăn lắm vậy!"
Nương theo tay y, hắn khẽ cười khoả lấp, trong lòng thì giấu một tiếng thở dài. Hết sức của y bây giờ, còn chẳng gây cho hắn một chút cảm giác gì. Sức y, hiện tại chẳng còn là bao. Kéo người vào lòng, hắn nói điều vui vẻ. "Quà vặt ngon không?"
Gật gù, Chu Hàm nhả xác thức ăn ra nhưng còn chưa kịp mở khăn gói lấy thì Hàn Quân Cát đã trực tiếp đưa tay đỡ. Nhăn nhó, y trách. "Dơ quá! Ngươi thật là..."
Khẽ cười, Hàn Quân Cát thản nhiên đem mớ xác bánh đó cho vào miệng, còn thè lưỡi liếm sạch tay, dáng vẻ như ngon lành lắm. Giật mình đỏ mặt, Chu Hàm nổi nóng. "Ngươi làm trò gì vậy? Ăn uống còn không đàng hoàng bằng Tiểu Kiều nữa!"
Thản nhiên nhai nuốt thức ăn trong miệng, Hàn Quân Cát nghiêm túc đáp lại. "Có gì không đàng hoàng? Lúc hôn nhau, chẳng phải ta cũng đã uống rất nhiều nước trong miệng ngươi hay sao? So ra, bây giờ còn có dinh dưỡng hơn."
Mặt nóng ran, Chu Hàm xô vai hắn, nóng nảy nằm quay mặt sang hướng khác. Cười thành tiếng, hắn nằm sát vào lưng y, trêu chọc. "Chu tiên sinh từ bao giờ lại dễ đỏ mặt như vậy?"
Chu Hàm quay người lại, lườm hắn. Đương nhiên y nhớ rõ bản thân lâu nay luôn là người chủ động bày tỏ tình cảm, cũng là người luôn nghĩ ra các trò tinh quái làm nũng để giành lấy sự chú ý của Hàn Quân Cát. Là người đi trêu chọc, lúc nào cũng dễ dàng. Nhưng từ khi tái hợp, với người ngoài hoặc hài tử, hắn chẳng mấy thay đổi, chỉ độc nhất lúc ở cạnh y, hắn như biến thành người khác. Hay nói hay cười, lại còn thường xuyên thể hiện tình cảm quá mức, khiến y xấu hổ. Giờ lại còn hỏi ngược y, không phải là quá đáng ghét sao. Bức xúc, y tố cáo. "Tại ngươi rảnh rỗi là sinh chuyện chứ sao? Đừng hỏi vì sao ta dễ đỏ mặt, phải tự hỏi mình vì sao càng ngày càng mặt dày đi!"
Trố mắt ngó y rồi bất thần cười lớn, hắn làm y nhìn đến ngẩn ngơ. Yêu nhau ở cạnh nhau lâu như vậy, hiếm lắm y mới được thấy hắn cười thoải mái đến thế. Hơn nữa, người lúc nào cũng nghiêm nghị, không ngờ khi cười lên trông vẫn ưa nhìn như thường. Dụi dụi đuôi mắt vì cười mà ướt, hắn vươn tay thoải mái chơi đùa tóc bên tai y, thì thầm. "Xin lỗi Hàm Nhi, có lẽ, ta vẫn chưa quen với việc lại được quay về cạnh ngươi. Trêu chọc ngươi, cũng vì, thích ngươi quá! Đây, chắc không phải là mơ đâu, đúng không Hàm Nhi!"
Chu Hàm bối rối. Y vốn là người không giỏi an ủi người khác. Huống chi, người đang xúc động, còn là người lâu nay để cho y dựa vào. Ngu ngốc, y nói to phá vỡ không khí mềm mại ngượng ngùng hiện tại. "Đương nhiên, đương nhiên, đây là thực mà. Ngươi đừng có nhầm lẫn chứ. Ngươi đã quay về cùng cha con ta rồi. Ta còn sắp sinh thêm cho ngươi một ấu long xinh xắn nữa mà."
Nói nhiều nói lớn làm cổ Chu Hàm bất thần đau rát ngứa ngáy, khó chịu ho lên mấy tiếng. Vội rót nước cho y, Hàn Quân Cát tắt dần nụ cười, vừa đút cho y uống từng ngụm nhỏ, hắn vừa nhìn y chăm chăm. Bị ánh nhìn đó thiêu cho nóng mặt, y nhỏ giọng hỏi. "Ngươi lại không vui à?"
Từ lúc tái hợp, Hàn Quân Cát hay vui hay cười, nhưng bên cạnh đó, hắn cũng rất dễ buồn dễ ngẩn ngơ. Ở cạnh gần như cả ngày, y sao có thể không nhận ra. Gượng cười, hắn ân cần chùi vệt nước trên môi y, dỗ dành. "Ngươi nói gì vậy? Ở cạnh ngươi, có gì mà ta lại không vui được."
Hừ mũi, Chu Hàm vạch trần, chọc tay lên bụng mình. "Ngươi nói dối dở tệ, rõ ràng là lo lắng tên rồng nhỏ này khiến ta không khoẻ chứ gì?"
Nắm lấy tay y, hắn khẽ vuốt lên vùng bụng ấy, lắc đầu nhè nhẹ. "Đâu phải lỗi của con nó. Lỗi là của ta."
Liếc hắn bằng khoé mắt, Chu Hàm trề môi cười nhạo. "Quân Tường hết giận ngươi rồi, trong khi ngươi còn nghĩ thế. Quả nhiên, thua xa Quân Tường, chẳng bằng cái móng chân của Quân Tường!"
Nhìn y, hắn mím môi, rốt cuộc chỉ thở dài gật gù. "Phải phải, ta đương nhiên không bằng trưởng tử tài hoa lỗi lạc của ngươi."
Phì cười, Chu Hàm ôm chặt lấy hắn, vùi mặt vào ngực hắn, khúc khích cười. "Tức nhỉ? Tức nhỉ? Cuối cùng cũng có người vượt mặt Hàn tiên sinh rồi kìa."
Vuốt ve lưng y, hắn không cam tâm phản bác nhỏ. "Ngươi chỉ giỏi tán tụng hài tử là nhanh!"
Cười lớn, y chọc tay vào ngực hắn, chơi đến mê mệt. "Lộ mặt kiêu ngạo rồi kìa. Hàn tiên sinh hoá ra lại thích đi so bì với hài tử."
Nắm lấy cái tay y, hắn đưa lên miệng cắn nhẹ trong tiếng cười, rõ ràng đã bị chọc cho vui vẻ. "Ngươi đó, bớt nghịch ngợm đi!"
Hít hít mũi, Chu Hàm nhích tới hôn lên góc cằm hắn, thủ thỉ. "Có thể tái hợp với ngươi, có thể thấy ngươi lo lắng yêu thương ta, có thể lần nữa mang thai con của ngươi, ta hạnh phúc lắm. Ngươi chớ buồn được không? Được không? Hàn tiên sinh, cùng vui với ta, được không?"
Nghe y kéo dài giọng, Hàn Quân Cát làm sao chịu nổi, buông vũ khí đầu hàng. "Đương nhiên ta vui rồi. Sẽ không lo lắng không đâu nữa, để tâm sức chăm sóc ngươi, chịu không?"
"Chịu!"
Chu Hàm đáp nhỏ, còn không quên chỉ vào môi mình. "Hôn một cái mới tin!"
Cười đến váng đầu, Hàn Quân Cát hôn liền ba cái, hỏi trêu. "Hôn tận ba cái rồi đó. Đủ tin chưa?"
Trợn mắt phản đối, Chu Hàm ngang ngược. "Ngươi ăn gian! Ta phải hôn trả lại hai cái."
Kề môi cho y hôn, đôi mắt Hàn Quân Cát in bóng y thăm thẳm, như một vùng trời sâu hút. Nhìn đôi mắt ấy, Chu Hàm thì thầm. "Quân Cát, ta yêu ngươi!"
Không đáp, hắn ôm lấy y, ôm lấy thân thể gầy yếu của y, thật chặt, để yêu thương cùng sợ hãi lấp đầy cõi lòng.
Thai kỳ của Long tộc chỉ có ba tháng. Khi Chu Hàm chuẩn bị sinh hài tử thì thành Long Tích đã chính thức bước vào mùa đông giá lạnh.
Ngày cũng như đêm, bất kể ngoài trời đang là mưa dầm hay sương phủ, bên trong nhà lúc nào cũng nóng hực, lò lửa cháy không ngừng. Chu Hàm gần tới ngày sinh, sợ lạnh sức yếu, gặp phải mùa đông nên càng vất vả, bao nhiêu lò lửa vẫn không khiến y thoải mái hơn được.
Sáng tinh sương, sau một đêm giấc ngủ chập chờn, Chu Hàm đón chào Chu Minh Kiều với một khuôn mặt hốc hác. Thò hai bàn tay nhỏ mũm mĩm ra ôm má y, nhóc ân cần. "Tiểu Kiều ôm phụ thân cho đỡ lạnh nha?"
Bàn tay nhóc vừa nóng lại vừa thơm thơm mùi bánh ngọt, làm Chu Hàm dẫu mệt nhọc vẫn không nhịn được mỉm cười. "Đỡ lạnh rồi, cảm ơn Tiểu Kiều. Hôm nay được nghỉ học, sao lại thức sớm như thế?"
Năm nay mùa đông nổi gió khá lớn. Đêm qua một cây cổ thụ trong học phủ vì gió mà gãy mất mấy cành to, khiến sân học phủ biến thành một bãi chiến trường. Vì lý do đó, học phủ lo lắng tình huống nguy hiểm như vậy xảy ra lúc có học trò sẽ lớn chuyện nên đã cho đóng cửa học phủ một tuần. Hẳn là dùng thời gian đó để cắt tỉa gia cố lại cây lá trong toàn bộ khuôn viên.
Học phủ đóng cửa, học trò được nghỉ, Chu Minh Kiều vẫn thức sớm, e là mong gặp ấu long lắm rồi. Không ngoài dự đoán, nhóc được hỏi thì hào hứng rúc vào mền rón rén áp má nhỏ lên bụng lớn của Chu Hàm, giọng điệu háo hức. "Tiểu Kiều nghe cha nói phụ thân sắp sinh rồi. Tiểu Kiều muốn thấy rồng nhỏ chào đời. Bao giờ rồng nhỏ mới chịu ra chơi với Tiểu Kiều vậy phụ thân?"
Bụng bị đụng nhẹ đã hơi đau, nhưng Chu Hàm vẫn không nhịn được khẽ cười. Tên nhóc này quả nhiên rất thành thật. Mong em thì ngày ngày ồn ào đòi gặp. Chả bù khi xưa lúc y sắp sinh nhóc, Hàn Quân Tường rõ ràng cũng muốn thấy em nhưng lại chỉ ngại ngùng nhìn từ xa, đúng là một tên oắt dễ xấu hổ. Bẹo má nhóc, y an ủi. "Sắp rồi!"
Chu môi nhỏ, nhóc hỏi vặn. "Sắp là bao giờ hả phụ thân?"
Nghiêng đầu, Chu Hàm còn chưa biết trả lời thế nào thì nhóc đã bị nhấc bổng lên. Ngọ nguậy phát hiện là cha, nhóc la to. "A, cha..."
Xem chừng là đã được dặn từ trước nên giờ phút này nhóc có chút sợ hãi, lắc đầu chối tội. "Tiểu Kiều không phải làm ồn khiến phụ thân thức đâu. Tiểu Kiều thấy phụ thân thức rồi mới bò vào mà. Thật đó thật đó!"
Nhăn mày, Hàn Quân Cát ôm nhóc trên tay, ngồi tránh ở mép giường, rõ ràng là sợ nhóc hiếu động va chạm làm đau Chu Hàm. "Còn chưa rửa mặt đã bò sang đây nghịch. Muốn rồng nhỏ thấy mặt của ca ca lem luốc như mèo sao?"
Mong chờ ngày được tỏ vẻ anh lớn với em lắm nên nghe thế, Chu Minh Kiều hoảng ngay, hấp tấp đạp bụng Hàn Quân Cát nhảy xuống đất, ào ào chạy đi trong tiếng thét. "Tiểu Kiều đi rửa mặt thay đồ đây!"
Xoa xoa bụng, Hàn Quân Cát nhăn nhó cười với Chu Hàm. "Nhóc con này béo lắm rồi, lại cứ nhảy nhót cả ngày. Chơi đùa cùng làm ta đau người không ít lần đó. Có đụng trúng ngươi không?"
Uể oải khẽ lắc đầu, Chu Hàm phản đối. "Nhóc ý tứ mà, ở cạnh ta, rón rén suốt, trông thương lắm."
Nhìn dáng vẻ y, Hàn Quân Cát nhích lại gần, cử chỉ của bản thân cũng vô thức rón rén, nắm cổ tay y. "Mệt lắm à?"
Trước mặt hắn, đương nhiên y không cố gắng gượng làm gì, khẽ than. "Ban nãy khi ngươi mới thức thì không sao, bây giờ tự dưng người cứ rã rời."
Hàn Quân Cát bắt mạch xong, thầm tính toán. Hắn thức dậy để nổi lửa nấu cháo, rồi Hàn Quân Tường xuất hiện đòi canh giùm, hắn quay về đây còn chưa tới một khắc, Chu Hàm đã bất chợt mệt nhiều. Xem chừng ngày sinh đã gần kề tình trạng mới thất thường như vậy.
Nói dứt lời, Chu Hàm còn nhăn mày khẽ rên nhỏ. "Ướt quá!"
Hiểu ý, Hàn Quân Cát vén mền quả nhiên thấy bên dưới nệm có vệt máu. Sắp tới ngày sinh, y bị ra máu rất thường xuyên. Sợ y lạnh, hắn hấp tấp đỡ y dậy đổi nệm mới, còn nhanh tay đốt chút lá thuốc cầm máu. Lá thuốc vừa tàn, y đã níu tay áo hắn. "Lại ướt rồi!"
Nghe y nói như sắp khóc, hắn nhìn nệm lại loang đỏ thì vội dỗ dành. Hẳn là y đã đau nhiều rồi. "Không sao. Ta mật âm cho phụ thân đến đây!"
Nghe phụ thân đến, Chu Hàm biết hẳn hôm nay mình sẽ sinh, bụng đau nhưng yên tâm phần nào, chỉ là đau quá mức lại tới quá nhanh làm y có chút choáng váng, xụi lơ ôm bụng rên rỉ. "Quân Cát, đau... Aaa..."
Hàn Quân Cát giật mình. Chu Hàm rên to trong vô thức, xem chừng đã đau quá mức. Đã sinh hai lần, thế mà chưa từng thấy y chật vật như vậy, nói rõ lần này làm y khốn khổ hơn nhiều. Bị tiếng rên đó doạ sợ, cả Hàn Quân Tường lẫn Chu Minh Kiều lũ lượt kéo tới trước cửa phòng, thò đầu vào hoang mang bối rối nhìn. Muốn trấn an chúng, Hàn Quân Cát bình tĩnh sai bảo. "Quân Tường, đi đun cho ta thật nhiều nước. Tiểu Kiều, ra cổng đợi gia gia tới, người chắc chắn mang theo rất nhiều đồ, ngươi đợi mà mang vào giúp người."
"Dạ!" "Dạ!"
Dường như hiểu tình hình, huynh đệ Hàn Quân Tường đồng loạt giống nhau hô to rồi nhanh chân chạy biến đi. Lần này Hàn Quân Cát chỉ lót thêm khăn sạch bên dưới, tiếp tục đốt lá thuốc cầm máu nhiều hơn. Khi quay sang, thấy Chu Hàm đã tái xanh mặt mày. Biết y khó chịu, hắn không nói nhiều, khơi lên lửa trong lò, hỏi thật nhỏ. "Có lạnh không?"
Nhíu nhíu mày, y vươn tay. Hắn nhanh chóng nắm lấy, y khẽ khàng. "Không lạnh...nhưng...đau..."
Bàn tay y lại lạnh, Hàn Quân Cát vội kéo thêm mền đắp qua, tay y thì giấu vào ngực mình, dịu dàng an ủi. "Sắp rồi, phụ thân sắp sang, đừng sợ!"
Bỗng lắc mạnh đầu, Chu Hàm nhăn nhó. "Ta không cần phụ thân. Ta chỉ muốn ngươi. Ngươi không được đi đâu hết."
Miệng nói, tay y siết chặt tay hắn, hình như nổi giận. Hôn nhẹ lên đôi bàn tay gầy gò đó, hắn xoa dịu. "Ta ở đây, không đi đâu hết."
Hừ mũi, Chu Hàm thở dốc. Biết y đau, hắn hấp tấp rụt tay, giúp y xoa thắt lưng. Y hơi lên giọng. "Rõ ràng lần trước đã đến. Cớ gì lại chỉ đứng ngoài cửa sổ lén lút nhìn? Chỗ ta sinh hài tử, ngươi đứng bên ngoài thậm thụt, có biết như vậy là kỳ quặc lắm không?"
Hàn Quân Cát ngẩn ngơ, rồi ngỡ ngàng. Hắn không ngờ Chu Hàm lại đem chuyện khi y sinh Chu Minh Kiều ra nói lúc này. Thời điểm đó, cả hai vừa hoà ly, hắn lại tuyên bố làm người xa lạ, y sinh hài tử, hắn lo lắng bất an nhưng tự cao tự đại, làm gì dám ló mặt quan tâm. Lúc y sinh, hắn lén đứng bên ngoài trông ngóng. Lúc Tiểu Kiều còn nhỏ, y còn yếu, hắn cũng chỉ dám nhờ cha mẹ mang tới quà bánh. Đúng thật không đáng mặt làm cha.
Giờ nghe y trách, hắn chỉ đành nhận lỗi. "Thì, xấu hổ quá, làm gì dám để ngươi thấy mặt được."
Nhăn mặt ôm bụng, y im lặng. Hàn Quân Cát nghe mùi máu nồng hơn, lo y chịu không nổi, mạo hiểm đút cho y một viên thuốc tăng lực cầm máu. Để hắn đút, y thở yếu ớt, rất lâu mới thì thào. "Ta còn mong ngươi sẽ vào. Ta sẽ có cớ đòi tái hợp. Cuối cùng ngươi vẫn không vào. Không vào một chút nào luôn."
Hấp tấp chùi đi lệ vừa ứa ra khỏi mắt y, hắn không còn tâm tình để tiếc nuối, khuyên nhủ. "Sao lại khóc rồi? Sắp sinh hài tử, đừng có khóc."
Dựa vào ngực hắn, y lặng lẽ rên nhỏ, ôm chặt lấy bụng, âm thầm khóc đến thảm thương. Đau lòng nhìn y như vậy, hắn đành tiếp tục chủ đề cũ, sợ thành khó chịu tới cuối đời trong lòng y. "Ta đương nhiên muốn vào. Cũng muốn lấy cớ Tiểu Kiều vừa sinh mà đòi tái hợp. Nhưng sợ bị ngươi mắng, càng sợ bị từ chối. Chỉ vì hèn nhát nên đổ hết là do ngươi. Ta khi ấy, ngạo mạn và hèn nhát lắm."
Chẳng nghe y nói gì thêm, Hàn Quân Cát liếc nhìn, phát hiện y đang lúi húi chùi mặt. Khẽ thở dài, hắn ôm chặt y hơn, dỗ dành. "Ta biết sai rồi. Đừng giận ta nữa, được không?"
Mặt mũi sưng phù, y ngẩng lên, lí nhí. "Sẽ không để ta phải sinh hài tử một mình nữa nha?"
Lòng như bị đâm, Hàn Quân Cát hứa vội. "Không bao giờ."
Lại ứa nước mắt, y mếu máo. "Đau chết mất!"
"Cha ơi! Cháo ban nãy đã chín, có cần múc cho phụ thân không?"
Hàn Quân Cát còn chưa kịp đáp tiếng kêu của Hàn Quân Tường ngoài cửa thì Chu Hàm đã hấp tấp úp mặt vào ngực hắn, hối thúc kêu. "Đừng cho Quân Tường vào, đừng để nó thấy mặt ta!"
Bất đắc dĩ, hắn vịn gáy y, lớn tiếng đáp. "Cảm ơn, nhưng chưa cần đâu Quân Tường. Vào kho tìm thêm nhiều khăn sạch giùm ta là được."
Đợi tiếng chân nó đi xa rồi, hắn mới kéo cổ Chu Hàm ra, khó hiểu hỏi. "Làm sao lại tránh mặt Quân Tường?"
Thở dốc, y chùi mà như bôi nước mắt nước mũi đầy mặt, than thở. "Ta khóc nhè...không muốn nó thấy đâu."
Hàn Quân Cát cười khổ, vươn tay lấy khăn sạch giúp y chùi cẩn thận hơn. "Nó cũng đâu phải chưa từng thấy ngươi sinh hài tử!"
Nhăn nhó ứa nước mắt, y cắn môi, nghiến răng nói. "Lúc sinh Tiểu Kiều, ta không đau thế này. Lần này...đau quá..."
Lò trong phòng đỏ lửa, trán Chu Hàm đang rịn mồ hôi dù hai tay lạnh toát. Biết y đau hơn ban nãy, Hàn Quân Cát định mật âm thúc giục cha thì chợt nghe được tiếng chân cùng tiếng Chu Minh Kiều hô hoán. "Cha ơi cha ơi, gia gia đến rồi!"
Tiếng la còn chưa dứt, nhóc đã cùng Hàn Du hấp tấp chạy vào phòng, có cả Lôi Ngọc theo sau. Nhanh chóng nhường chỗ cho cha, Hàn Quân Cát lùi sang bên, đẩy mông Chu Minh Kiều ra ngoài. Dù sao, nhóc là con trai, lại còn nhỏ như vậy, thấy nhiều máu me của phụ thân nhất định không phải là chuyện tốt. Níu tay hắn, nhóc trăn trở hỏi. "Phụ thân có sao không?"
Xoa đầu nhóc, hắn trấn an. "Không sao, đừng lo. Tiểu Kiều ra kho chơi ngoan với đại ca, khi nào xong, nhất định sẽ mang rồng nhỏ tới cho Tiểu Kiều nhìn đầu tiên. Được chứ?"
Nghe nhắc tới rồng nhỏ, nhóc tươi nét mặt, gật đầu lia lịa. Đợi nhóc chạy đi rồi hắn mới quay vào phòng, nhìn thấy cha đang đút thuốc cho Chu Hàm. Gần như ngay lập tức, y đau đớn ôm chặt bụng, quằn quại liên hồi. Hắn hấp tấp tới gần nắm tay y, ngước nhìn cha. Hiểu ý, ông giải thích. "Bên dưới không mở dù vỡ ối rồi. Ta cho Tiểu Hàm chút thuốc giúp nhanh mở rộng."
"Aaa...ưuu..."
Tiếng Chu Hàm rên rỉ át đi giọng ông, kèm theo đó, mùi máu càng lúc càng nồng. Lôi Ngọc chăm sóc lau chùi bên dưới, lo lắng hỏi. "Tiểu Hàm xuất huyết nhiều quá. Có ổn không vậy?"
Trán bà lúc này đã đổ đầy mồ hôi không kém Chu Hàm bao nhiêu, chả rõ vì nóng hay vì sợ hãi. Hàn Du ôm trán. "Sẽ khiến Tiểu Hàm thiếu máu nhưng đây là bắt buộc. Máu này bị nhiễm Ma khí, do chính ấu long cố tình thải ra. Nếu chúng ta cố gắng cầm lại quá mức, sẽ khiến ấu long nguy hiểm."
Hai bàn tay lạnh toát, Chu Hàm bỗng níu lấy ngực áo Hàn Quân Cát, rên rỉ. "Cứu lấy...hài tử..."
Xoa mặt y, hắn giải thích. "Đương nhiên, ngươi không cần lo lắng. Cố gắng sinh hài tử là được, đừng nghĩ nhiều."
Như muốn nói gì nữa thì khoé môi Chu Hàm bất thần rỉ máu. Y đau đớn nghiến chặt răng, gồng người muốn rặn. Hàn Du hấp tấp quan sát bên dưới. "Mở rộng hơn rồi. Tốt lắm, Tiểu Hàm làm tốt lắm. Quân Cát, đừng để Tiểu Hàm cắn vào lưỡi!"
Vội cạy miệng Chu Hàm, Hàn Quân Cát có chút gấp gáp, trực tiếp đưa bắp tay mình vào. Lập tức, nơi đó bị cắn cho ứa máu. Trái ngược với màu máu đỏ ấy, bờ môi Chu Hàm trắng xoá. Y cong người rặn mạnh, khiến căn phòng sinh nóng hực trở nên tanh nồng. Máu y bắn cả lên ngực áo Hàn Du, vậy mà vẫn chưa thấy dấu hiệu của hài tử.
Mất sức, y há miệng thở dốc, cả người trắng toát ngã ngửa vào lồng ngực Hàn Quân Cát, rên dài từng hồi. "Ưuu...ưuu..."
Chưa bao giờ, y đau như vậy. Bên dưới như bị xé, bên trong lại như bị đốt nóng, đau đớn khiến y thở cũng khó nhọc. Giúp y chùi bớt mồ hôi trên trán, Hàn Quân Cát động viên. "Hàm nhi, làm tốt lắm."
Hắn đang nói dối. Y biết điều đó nhưng y không phản bác được. Trước mắt y dần dần hoá đen. Nhận ra y mất ý thức, Hàn Quân Cát cố trấn tĩnh, hỏi ý Hàn Du. "Hay người mổ lấy hài tử ra đi?"
"Không được, bây giờ mổ lại phải mất máu, Tiểu Hàm cầm chắc cái chết."
Hàn Du mặc kệ vẻ mặt lo lắng của Lôi Ngọc, dứt khoát đem kim ra châm vào những huyệt quan trọng của Chu Hàm, rõ ràng muốn kích thích y hồi tỉnh. Nếu chậm trễ, sợ rằng cả hai cha con đều mất mạng. Nhưng bất kể như thế, y vẫn hôn mê, máu vẫn tuôn. Như thầm suy tính, ông ra lệnh. "Gọi Quân Tường vào đây!"
Hàn Quân Cát tái mặt, nhưng Lôi Ngọc còn nhanh hơn, hét lớn. "Tên điên này, ngươi định làm gì cháu ta?"
Ông hét lớn đáp trả. "Tiểu Hàm cần Long cốt đấy. Lấy Long cốt, là có thể mất mạng đấy, Quân Tường đang tuổi lớn, mất chút Long cốt may ra còn hồi phục được. Vì phụ thân, chắc chắn nó sẽ làm, nếu nó biết có thể cứu phụ thân và em nhỏ mà chúng ta không để nó làm, ngươi nghĩ nó sẽ tha thứ cho chúng ta sao?"
Lôi Ngọc do dự, nhìn Chu Hàm nhưng vẫn cố ngăn cản. "Nhưng, Quân Tường, đừng mà..."
Chẳng để tâm đến cả hai, Hàn Quân Cát nhanh nhẹn tìm thấy dao cắt Long cốt trong túi của Hàn Du, cắm thẳng vào ngực mình. Đau thốn mà hắn từng đọc thấy trong sách mà chưa bao giờ tưởng tượng được lan ra làm hắn chấn động. Những ký ức từ khi sinh ra cho đến hiện tại như thác lũ hiện về trước mắt. Và trong số đó, khoảng thời gian ở bên Chu Hàm, dù là khi yêu đương nồng nhiệt, hay lúc cãi nhau dữ dội, lại chính là những tháng ngày tươi đẹp cùng sinh động nhất.
A, cắt mất Long cốt, tiến tới cái chết, chính là đây sao?
Nhưng Hàn Quân Cát còn chưa kịp tiếc nuối vì bản thân chết đi mà không thể nhìn thấy hài tử chưa chào đời đã lại nghe thấy tiếng rên rỉ của Chu Hàm gọi mình tỉnh táo lại. "Aaa...ưuu..."
Trong lồng ngực hắn, là y, dù vẫn còn chút nhợt nhạt nhưng ánh mắt đã có thần hơn, đang ra sức rặn, gân trán nổi đầy, mồ hôi đẫm mặt. Chẳng còn tâm trí tìm hiểu sự tình, hắn nắm chặt lấy tay y, ra sức động viên. "Cố lên, Hàm Nhi, cố lên!"
"Aaa..."
"A, thấy, thấy đầu của em bé rồi kìa!"
Tiếng reo hò của Lôi Ngọc làm Hàn Quân Cát không nhịn được nhoẻn miệng cười. Hắn hôn lên trán Chu Hàm, khen ngợi. "Hàm Nhi giỏi quá! Một chút nữa là được rồi!"
Bị những đợt gò sinh cuối cùng hành hạ, Chu Hàm rặn đến không kịp thở, nhưng vào khoảnh khắc nhận được lời khen của Hàn Quân Cát, y bỗng liếc mắt nhìn hắn chằm chằm. Hắn nhất thời giật mình. Chưa bao giờ, y có biểu cảm giận dữ như vậy với hắn, hay với bất cứ ai. Hắn đã làm sai gì sao? "Aaa...aaa..."
Há miệng hét to, y cong chân rặn mạnh, toàn thân cứng đờ. Hàn Quân Cát cho rằng mình đã nhìn nhầm, cũng không quá để tâm, nắm chặt tay y, thầm cầu nguyện. Và chính hài tử của hắn, đáp lại hắn, bằng tiếng khóc mạnh mẽ hoan hỉ.
Lôi Ngọc là người đầu tiên hò reo, át cả giọng của hài tử mới chào đời, giành quyền thông báo cho mọi người. "Là một bé trai, bé trai nha!"
Không bị ai ngăn cấm, huynh đệ Hàn Quân Tường chạy vào từ bao giờ, lúc này chính là Chu Minh Kiều gào lên inh ỏi, ra sức nhảy xung quanh Lôi Ngọc. "Đệ đệ của Tiểu Kiều, cho Tiểu Kiều nhìn đệ đệ với!"
Hàn Du bất lực, vốn muốn cản bà cháu Lôi Ngọc ồn ào thế nhưng không ngờ được, một sự kiện chấn động khác đã diễn ra trước. Chu Hàm mới sinh hài tử là thế mà chẳng chút yếu ớt, nhanh nhẹn một tay mặc lại y phục, một tay nắm lấy đầu Hàn Quân Cát, từ giường sinh nhảy xuống, đè hắn lên sàn nhà, lửa giận ngùn ngụt, tiếng nói như sấm. "Ngươi thật sự muốn chết lắm đúng không? Ta giúp ngươi nhé!"
Và càng chấn động hơn là Hàn Quân Cát rõ ràng muốn thoát ra nhưng ngọ nguậy mấy lần vẫn không làm nổi, cuối cùng chỉ đành thở dốc hỏi lại. "Chu Hàm, ngươi làm gì vậy?"
Từ bao giờ mà cả hai đã tới mức động thủ rồi? Ai nấy đều ngỡ ngàng, đến cả hài tử vừa sinh cũng như hiểu ý mà khóc nhỏ đi. Và từ bao giờ mà Chu Hàm có thể một tay khống chế được Hàn Quân Cát? Không ai có câu trả lời.
Cuối cùng, chỉ có Hàn Quân Tường là bình tĩnh nhất, nhanh nhẹn bước tới đỡ Chu Hàm, khuyên nhủ. "Phụ thân, người bình tĩnh chút đi. Lý do gì mà người làm thế này, nói ta nghe được không?"
Nó biết rất rõ, phụ thân của nó tính tình có chút bốc đồng nhưng không vô lý. Cãi nhau với Hàn Quân Cát xưa kia còn có lý do, hôm nay vừa sinh hài tử lại muốn đánh hắn, chắc chắn phải có nguyên nhân rất nghiêm trọng.
Nhưng mặc cho nó khuyên nhủ, theo tay nó đứng dậy tách ra xa, y cũng chỉ một mực nhìn Hàn Quân Cát chăm chăm. Và hắn chỉ ngồi đó cúi mặt, xem chừng không hề tức giận mà còn cam chịu. Lý do của trận đánh này, e rằng cả hai đều đã rõ.
Lửa trong lò cháy lép bép. Hài tử vừa sinh, lại oe oe khóc lên.