Hôm ấy, trời thu mát dịu. Vườn nhà chìm trong sắc vàng của nắng và của hoa cúc nở rộ.
Từ ngoài cổng dẫn vào tới hành lang uốn lượn, hoa cúc được trồng trong chậu sứ đặt ngay ngắn để trang trí. Mỗi bông hoa chỉ lớn hơn móng tay chút ít, cánh nhỏ xếp lớp tinh xảo, nở bung trên nền lá xanh thẫm. Nhìn từ xa, hoa vàng tròn trịa, mềm mại chen nhau trông như đốm nắng. Nhiều đốm nắng nối liền với nhau, thành một vùng nắng, sáng loá cả khu vườn, thềm nhà.
Trên mái ngói, cạnh song cửa, lại là sắc đỏ. Đỏ của đèn lồng, của lụa quý, mừng ngày thành hôn. Nến cháy sáng giữa ngày nắng, lụa thắm sắc tung bay cùng gió, làm cả căn nhà vốn đơn sơ bỗng chốc trở nên lộng lẫy.
Hàn Quân Tường từ học phủ trở về nhà sớm vì tiên sinh cũng vội đi uống rượu mừng của cha và phụ thân nó, vừa bước qua cổng thì không khỏi ngẩn ngơ. Nhà nó, hôm nay thật đẹp! Và cũng thật đông đúc. Khách khứa ngồi đầy bàn, bàn lớn bàn nhỏ lại chật kín từ trong sảnh chính ra tới sân sau.
Không giống đám bằng hữu còn lại đang nháo nhác muốn tìm bàn lớn nhiều đồ ăn để ngồi, Từ Thiên Diễm chỉ vội vàng nhắm hướng đài làm lễ ở sảnh chính mà chạy, miệng còn lẩm bẩm. "May quá, chúng ta vẫn kịp xem lễ Buộc áo Chải đầu!"
Hàn Quân Tường tò mò vội đi theo cậu, mắt cũng vô thức nhìn về đài làm lễ. Nó đương nhiên biết trong hôn lễ sẽ có lễ Buộc áo Chải đầu. Nhưng những thứ lễ tiết rườm rà đó, có gì đáng xem cơ chứ?
Học theo bọn nó, đám bằng hữu kia cũng chỉ ôm đùi gà bánh bao trên tay, cùng nhau lén lút chạy tới sát đài làm lễ, lấp ló quan sát. Cảnh Lăng là đứa bép xép nhất, lập tức lên tiếng. "Oa, Hàn tiên sinh trông lạ mắt thật! Tưởng tượng lúc này mà người đem bài tập ra bắt tụi mình làm, chắc sẽ buồn cười lắm."
Cả bọn thậm thụt bắt đầu cười trộm. Hàn Quân Tường không nổi giận, chỉ thò tay cú trán Cảnh Lăng một cái, không muốn nó bép xép nữa. Nhưng bản thân thì lại âm thầm đồng tình. Hôm nay cha trông rất lạ. Mọi khi đều là hắc y cộng thêm nét mặt khó chịu liền khiến hắn vừa lạnh lùng vừa đáng sợ. Không ngờ hiện tại mặc hồng y cùng với mái tóc trắng kia lại làm hắn có phần lộng lẫy, nếu không nói là hơi quá mức xinh đẹp. Hơn nữa, hắn còn mỉm cười. Hàn tiên sinh luôn đáng sợ trong mắt cả học trò lẫn đồng liêu, bây giờ lại mỉm cười, quả là một cảnh hiếm thấy!
Trần Phổ là đội trưởng đội bắn cung vốn nghiêm túc ham học hỏi xưa nay, lúc này khẽ thì thào với cái miệng còn đầy thịt nướng. "Thật ra thì, tụi mình đang xem cái gì vậy?"
Cả bọn trố mắt nhìn Trần Phổ rồi đồng loạt nhao nhao. "Ừ, ta cũng định hỏi đấy!"
"Lễ gì mặc áo cho nhau đúng không? Có gì hay để xem vậy?"
"Không phải cả hai tiên sinh đều đang mặc y phục rồi sao?"
"Lễ Buộc áo Chải đầu, lũ ngốc này!"
Hàn Quân Tường ôm trán, làu bàu chối bỏ trách nhiệm. "Thiên Diễm muốn xem nên ta theo thôi!"
Từ Thiên Diễm đối với đám bằng hữu ngốc nghếch vô tâm cũng không bực mình, chỉ giơ tay tỏ ý nhắc cả bọn nên nhỏ tiếng rồi tự mình giải thích. "Đây là lễ quan trọng và ý nghĩa nhất đấy, ta cũng là lần đầu được xem. Nghe nói, người này sẽ mặc thêm áo choàng và buộc thắt lưng cho người kia. Ngược lại, người kia sẽ chải tóc và cài trâm cho người này."
Cảnh Lăng nhảy chồm lên ý kiến. "Để làm gì? Để làm gì!"
Từ Thiên Diễm nén một tiếng thở dài, nói tiếp. "Chỉ là nghi lễ thôi, không để làm gì cả. Nhưng hai hành động đó như lời thề rằng sau hôn lễ, đôi bên sẽ ở cạnh nhau mãi mãi, yêu thương và đỡ đần nhau, đến tận lúc già yếu không thể làm được những việc đơn giản nhất như mặc áo chải đầu, người còn lại sẽ làm thay. Ý nghĩa là vậy đó!"
Hàn Quân Tường vỡ lẽ, chính nó hôm nay mới biết được ý nghĩa sâu xa của nghi lễ Buộc áo Chải đầu là thế. Nhìn sang đám bằng hữu đang mắt tròn mắt dẹt, rõ ràng cũng là vừa được khai sáng, nó không nhịn nổi tấm tắc khen. "Thiên Diễm, chuyện này mà ngươi cũng biết, giỏi ghê!"
Đỏ mặt, Từ Thiên Diễm xua tay, ngại ngùng quay mặt về phía đài làm lễ. "Có gì đâu mà! Lễ bắt đầu rồi, mau xem đi, đừng ồn nữa."
Sau khi được cậu mở mang kiến thức, cả đám chợt trở nên nghiêm túc hơn hẳn, cảm thấy nghi lễ sắp diễn ra vô cùng cảm động. Ai nấy đồng loạt im thít, bám mép tường căng mắt dõi theo.
Trên đài, người cầm khay đặt lễ vật mang lên thế mà lại là Chu Minh Kiều. Hôm nay nhóc ăn mặc rất trịnh trọng, một thân hồng y nho nhỏ, vừa đáng yêu vừa lộng lẫy. Được dặn dò trước, nhóc nghiêm túc vô cùng, dâng áo và thắt lưng cho phụ thân xong lập tức quay người nép sang bên, cực kỳ chuyên nghiệp. Nhìn nhóc như vậy, Chu Hàm lại không chịu nổi, lén lút thò tay bẹo cổ nhóc một cái, khiến quan khách lẫn Hàn Quân Cát ồ lên cười.
Vội vàng tập trung lại tinh thần, Chu Hàm giũ phẳng áo choàng trên tay, ngẩn ngơ nhìn chốc lát. Đây đã là lần thứ hai rồi! Lần đầu mặc áo choàng cho Hàn Quân Cát, y vẫn nhớ. Rất hồi hộp, cũng rất háo hức. Nhưng lần bị hắn trả áo choàng khi hoà ly, y càng nhớ rõ hơn. Chỉ có tức giận, uất ức và cả một chút hối hận. Hoà ly, là y chủ động nói ra miệng. Sao lúc đó y có thể ngu ngốc như vậy?
Tay bỗng bị nắm lấy, Hàn Quân Cát kề tai y nói nhỏ. "Có muốn ta chải tóc cho ngươi trước không?"
Chu Hàm giật mình ngẩng lên. Đối diện với khuôn mặt Hàn Quân Cát, y không khỏi rơi nước mắt, khe khẽ lắc đầu. Vừa giúp hắn mặc áo, y vừa không nhịn được, mếu máo khóc. Bên dưới đã có quan khách bật cười, cũng có vài người lại chấm nước mắt. Ai cũng hiểu, lần đầu là tìm được hạnh phúc. Nhưng lần thứ hai, là tìm lại hạnh phúc trong tổn thương và sợ hãi, cần rất nhiều dũng khí lẫn bao dung.
Mặc cho Chu Hàm khóc, Hàn Quân Cát chỉ lặng lẽ chùi mặt giúp y, và mỉm cười. Thắt lưng y buộc cho hắn, méo mó đến đáng thương. Nhưng hắn rất vừa ý, vẫy tay gọi Tiểu Kiều đến gần, cầm lược cùng trâm trong khay lên.
Để chuẩn bị cho nghi thức này, ngay từ đầu Chu Hàm đã không buộc tóc. Tóc y xoã dài trên hồng y, vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng. Vừa giúp y chải, Hàn Quân Cát vừa chầm chậm mân mê. Đây đã là lần thứ hai hắn làm việc này. Và trâm hắn cài cho y khi hoà ly cũng bị y trả lại. Hôm nay, hắn dùng chính cây trâm đó, một lần nữa cài lên tóc y. Và hắn ngỡ ngàng, bản thân lúc nhìn tóc y được chải gọn bới cao bằng bàn tay mình, hắn thế mà cũng rơi nước mắt.
Y nắm tay hắn, hắn nắm tay y, thêm một lần nữa. Ta buộc áo cho ngươi, ngươi chải đầu cho ta, thêm lần nữa, là lần cuối, là vĩnh viễn. Nước mắt rơi, mà miệng nở nụ cười.
Quan khách dưới đài, nâng ly chúc mừng. Hôn lễ ngày thu, tưng bừng hạnh phúc.
Hôn lễ nhộn nhịp đến tận tối mịt. Chu Hàm đã sớm phải vào trong nằm, đầu choáng mắt hoa, như một con búp bê rách xụi lơ trên giường, nghe tiếng mọi người ồn ào vui vẻ bên ngoài, bản thân tự ngắm nghía y phục rực rỡ trên người, không biết nên khóc hay cười. "Đến giờ uống thuốc rồi này!"
Giật mình nhổm dậy, y thấy Hàn Quân Cát bưng chén thuốc bốc khói bước vào, khuôn mặt chớm hồng, xem chừng đã uống không ít rượu. Nghe tiếng la hét vui vẻ bên ngoài, y lo lắng. "Không gọi người khác đem thuốc được à? Hôn lễ cả ta lẫn ngươi đều trốn mất, không nên đâu!"
Xua tay, hắn bước lại ngồi xuống mép giường, thản nhiên đút thuốc tới. "Không cần lo chuyện thừa thãi. Ai chẳng biết hiện giờ sức khoẻ ngươi suy yếu nhiều. Quan khách thì ta giao cho Quân Tường tiếp rồi, tốt cho nó!"
Vội há miệng uống nửa chén thuốc, Chu Hàm nuốt xuống, vẫn không yên tâm làu bàu. "Sao lại thế được? Có cả khách trong quân đội mà!"
Vuốt vuốt lưng y, Hàn Quân Cát hừ mũi. "Thì thế nào? Chẳng phải lúc chiến tranh chính nó một mực đòi nhập ngũ hay sao. Bây giờ, đối mặt với thượng cấp, uống vài ly rượu, cho nó trưởng thành, ta thấy nó còn có vẻ huênh hoang đắc ý lắm. Ngươi nên vui cho nó!"
Ngẫm hắn nói cũng có lý, Chu Hàm không mè nheo nữa, há miệng định uống nốt thuốc trong chén nhưng rồi vội nhăn mặt né đi. Mùi thuốc, làm y muốn ói. Thấy vậy, hắn cũng nhanh nhẹn đặt thuốc ra xa, vẻ mặt nhuốm lên vẻ lo lắng. "Dạo gần đây, sao không uống nổi thuốc nữa? Sức khoẻ cũng chựng lại, không cải thiện? Cơ thể ngươi có chỗ nào kỳ quái không? Đau đớn khác lạ ở đâu không?"
Tự vuốt ngực chính mình, Chu Hàm ngẫm lại thân thể, dù biết Hàn Quân Cát đang lo lắng nhưng không nhịn được, khẽ cười. Hắn khó hiểu lẫn khó chịu, nhíu mày. Y xoa khoé môi, ngượng ngùng giải thích. "Thật ra thì, nếu không phải phụ thân từng bảo rằng ta bị Ma khí nhập thân, ta còn tưởng huynh đệ Tiểu Kiều sắp có thêm em nhỏ."
Ngẩn ngơ, Hàn Quân Cát có chút vội định mở miệng nhưng y nhanh chóng nói át đi. "Đương nhiên không phải. Chỉ là tương tự thôi, hơn nữa, nếu mang thai, thì không nhọc mệt tới mức này."
Chu Hàm nào phải chưa mang thai lần nào. Nói thẳng thắn thì khi mang thai Hàn Quân Tường, y khổ sở hơn bây giờ nhiều, nhưng phần lớn vẫn là do tâm lý sợ hãi của lần đầu tiên. Làm gì cũng lo không đúng không tốt, rồi còn nghe thêm chuyện sinh nở đau đớn nên bị doạ cho hoảng hốt. Thai kỳ của Long tộc ba tháng, y vì sợ sệt mà tưởng chừng ba năm.
Đến lần thứ hai mang thai Chu Minh Kiều, Chu Hàm đã hoàn toàn quen thuộc. Hơn nữa, giai đoạn đó lại bất hoà với Hàn Quân Cát, có khi y còn quên béng mất luôn bản thân đang mang thai. Sức khoẻ thích nghi, tâm trí xao lãng, mang thai nhóc con ồn ào ấy, y lại thảnh thơi hiếm có.
Hiện tại, dù biết rõ mình chỉ sa sút sức khoẻ cùng bị Ma khí tấn công, nhưng những triệu chứng lại có phần tương tự làm y mơ hồ. Nhưng y lại rất nhanh phản bác đi ngay, nếu mang thai lần nữa, đã là lần thứ ba, y chắc chắn sẽ còn thư thả hơn, làm sao lại mệt mỏi nhiều tới mức này.
Nào ngờ, Hàn Quân Cát lại bị y nói đến tin là thật. Hắn hỏi tới. "Cũng không hẳn không có khả năng đó. Bằng không, ta gọi phụ thân kiểm tra cho ngươi nhé?"
Nhìn dáng vẻ hào hứng của hắn, Chu Hàm phì cười chế nhạo. "Ngươi gấp gáp cái gì vậy? Cũng có phải lần đầu có hài tử đâu."
Nghiêm mặt, hắn nói đầy trịnh trọng. "Dù có bao nhiêu hài tử nữa, đây cũng đâu phải chuyện có thể qua loa."
Từ tâm trạng đùa giỡn, Chu Hàm bị hắn nói mà cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng khoả lấp đi. "Ngươi nghĩ nhiều rồi! Ta chỉ đoán bừa ấy mà. Chắc vẫn chỉ tại sức khoẻ ta yếu nên bị Ma khí tấn công nghiêm trọng thôi. Làm sao, có thể lại mang thai dễ dàng như vậy?"
Hàn Quân Cát quay về chưa lâu, mấy ngày đầu cả hai có quấn quýt phóng túng ít nhiều nhưng rồi vội vàng giữ gìn vì phát hiện trên người hắn còn dính Ma khí. Nếu thật sự mang thai, chẳng phải là quá nhanh hay sao? Khác nào, thân thể y chỉ mong chờ gần gũi hắn, vừa như nguyện liền đơm hoa kết quả. Không hiểu nghĩ gì, Hàn Quân Cát bỗng khẽ cười nhỏ tiếng. Y quay mặt sang nhìn, rồi lườm hắn ngoảnh đi. Cười to hơn, nắm cổ tay y, hắn dỗ dành. "Hàm Nhi lại nghĩ lung tung rồi! Nhưng, vẫn nên kiểm tra thử xem."
So về khả năng chẩn bệnh kiểm tra, Hàn Quân Cát không bằng phụ thân hắn, nhưng dù gì cũng là bậc thầy Luyện Dược, một số bệnh đơn giản, hắn vẫn có thể khám ra. Nếu là mang thai, hắn bắt mạch thì sẽ nhận biết được chính xác khoảng bảy tám phần. Thấy ý hắn đã quyết, Chu Hàm cũng không ngăn cản, thản nhiên tựa đầu vào vai hắn, chờ đợi. Trong chốc lát, hắn dần nghiêm nét mặt, nghiền ngẫm kiểm tra kỹ lưỡng. Đợi đủ lâu, cũng đợi tới khi hắn buông tay, hơi mỉm cười, Chu Hàm bối rối khẽ hỏi nhỏ. "Có rồi sao?"
Không đáp, hắn nghiêng mặt, hôn nhẹ lên trán y, dịu dàng hiếm có. Nụ hôn trán như thế chẳng đáng gì nhưng nghĩ tới mình đã lại mang thai, cả hai còn đang mặc hỉ phục, Chu Hàm vô thức đỏ mặt, chỉ im lặng nhắm nghiền mắt. Biết được vì sao y trở nên hiền hoà như thế, Hàn Quân Cát cười thầm, đưa tay nghịch ngợm tóc mai y, trêu chọc. "Món quà này, ngươi tặng ta thật đúng dịp!"
Hết nhịn nổi, y ngẩng lên, đấm nhẹ vào cằm hắn, truy cứu trách nhiệm. "Món quà này, là ai tặng ai, còn chưa biết đâu nha!"
Hàn Quân Cát bật cười lớn, nắm lấy bàn tay y, rồi cứ thế nắm chặt, không buông. Quan sát hắn, y âm thầm tự nhủ. Lại thế rồi! Mỗi lần biết tin sắp có hài tử, hắn đều như vậy, vui vẻ đến khác hẳn ngày thường. Như chẳng kìm chế được cảm xúc nữa, hắn áp tới, môi kề môi, lôi kéo Chu Hàm vào tâm trạng phấn khởi của bản thân. Môi cả hai quấn quýt thật lâu, nếu không phải y dần không còn đủ không khí để thở phải ho nhẹ chắc sẽ cứ mãi như thế. Tách nhau ra, Hàn Quân Cát vẫn lưu luyến mà tựa trán vào má y, thủ thỉ. "Nhưng vẫn cần phụ thân kiểm tra lại. Huống chi, Long cốt của ngươi không ổn lắm."
Chu Hàm giật mình. Bản thân y bệnh là một chuyện, nhưng hiện tại, đã có thêm hài tử, y đương nhiên không muốn sức khoẻ của mình làm ảnh hưởng đến con. Y gấp gáp hỏi. "Làm sao? Long cốt của ta làm sao?"
Đáp lời y, Hàn Quân Cát đã ngồi thẳng dậy, nét mặt trầm ngâm. "Dường như có dấu hiệu bị trúng độc, lại không quá giống trúng độc. Ta nghĩ vẫn cần phụ thân xem xét kỹ. Nhưng ngươi đừng quá lo. Phụ thân sẽ có cách chữa thôi. Ta cũng sẽ không để cha con ngươi có vấn đề gì đâu."
Dứt lời, hắn kéo y vào lòng, ôm chặt. Vốn muốn hỏi tới nhưng cái ôm này bỗng làm y an tâm, tự động giữ im lặng. Được hắn ôm, y chợt thấy mọi chuyện trở nên vô cùng dễ dàng. Những ngày tháng sống xa nhau, giận hờn nhau, mong nhớ nhau đã không còn. Hôm nay, cả hai lại về bên nhau, cùng mặc hỉ phục, cùng về một nhà, còn gì mà phải sợ hãi cơ chứ? Hôn nhẹ lên góc cằm hắn, Chu Hàm nói trong tiếng cười. "Quân Cát, ta thích ngươi lắm đó!"
Vòng ôm quanh Chu Hàm chợt siết chặt. Và y thích thú ngẩng đầu, để rồi bắt gặp hai má Hàn Quân Cát hiếm có mà hơi ửng hồng. Làm cho bậc thầy Luyện Dược đỏ mặt, trên đời này, y là người duy nhất. Cười đến đắc ý, y nói to thêm nhiều lần nữa. "Thích ngươi nhất! Chỉ thích ngươi mà thôi. Hàn Quân Cát, ta thích ngươi!"
Hàn Quân Cát đẩy đầu Chu Hàm vào ngực mình, tránh để y tiếp tục nghịch ngợm. Nhưng y vẫn đang run rẩy vì cười. Và hắn cũng bật cười. Vì ngượng ngùng, vì hạnh phúc, và cũng vì yêu thương người trong lòng quá nhiều.
Ngoài cửa sổ, ngày tàn dần, sao đang lên. Trời vào đêm, thu trong vắt, đẹp lung linh.
- --
Sáng thu ấm áp. Hoa cúc trang trí cho hôn lễ vẫn nở rộ ngoài hiên, tô vàng sắc trời thu, làm dịu dàng đi ánh nắng đang đổ bóng qua khung cửa sổ mở toang. Trong phòng, không khí lại trầm trọng hơn nhiều.
"Tiểu Hàm đúng là đã mang thai rồi. Nhưng do thời điểm đứa nhỏ này tượng hình thì Ma khí cũng nhập thân. Thân thể mang thai nhạy cảm nên khiến cho Ma khí xâm nhập được vào tận Long cốt. Mang thai đứa nhỏ này, tính mạng của cả hai cha con Tiểu Hàm, phải vô vàn cẩn thận!"
Nghe xong những lời chẩn đoán của phụ thân, cả Hàn Quân Cát lẫn Chu Hàm đều ân hận không thôi. Nếu cả hai cẩn thận hơn, tiết chế hơn, thì đã tránh được tình trạng ngặt nghèo này, ít nhất, cũng không khiến cho hài tử tương lai kia phải mang sức khoẻ suy yếu từ trong bụng mẹ như vậy.
Không thèm che giấu cảm xúc làm gì, Lôi Ngọc phát tiết bằng cách chỉ thẳng mặt Hàn Quân Cát mà mắng. "Tất cả đều là tại ngươi! Bản thân đã không sạch sẽ mà còn dây dưa với Tiểu Hàm khiến nó lẫn hài tử gặp hoạ. Tên ngốc như ngươi không xứng làm cha!"
Cảm thấy mẫu thân mắng không sai, Hàn Quân Cát lẳng lặng cúi đầu. Chính hắn cũng nghĩ bản thân như thế thì mẫu thân nói có gì mà phản bác. Nhưng Chu Hàm lại không thể làm ngơ được. Chuyện như thế này, nào phải do lỗi của một mình hắn. Giữa cả hai, làm sao có chuyện ép uổng. Huống chi, nếu truy cứu kỹ, thì y mới giống là người ép uổng hắn. Đương nhiên, y cũng sẽ không đem chuyện như vậy nói với mẫu thân. Cố giảng hoà, y cười khoả lấp. "Mẫu thân xin bớt giận đi ạ! Ta cùng hài tử vẫn đang khoẻ mạnh mà."
Khẽ ném cho Hàn Quân Cát một ánh mắt trách móc, phụ thân nói tiếp. "Tiểu Hàm nói phải, bây giờ trách mắng ai cũng chẳng quan trọng. Cái cần chú ý nhất vẫn là sức khoẻ của cha con Tiểu Hàm. Trong quá trình mang thai, nhất định phải cẩn thận hết mức, chỉ cần đến lúc hạ sinh an toàn là không có gì phải lo nữa."
Nghe cách phụ thân nói kỳ quặc, Hàn Quân Cát hỏi dồn. "Nếu lúc mang thai có gì bất trắc thì sao..."
Thở dài, phụ thân khe khẽ lắc đầu. "Thì... Cha con Tiểu Hàm phước lớn mạng lớn, nhất định sẽ được Thánh Long phù hộ mà."
Hàn Quân Cát nhíu mày, cả Chu Hàm cũng giật mình hoảng sợ, vô thức đưa tay bảo vệ bụng. Phụ thân tài ba như vậy, lại mong chờ vào sự phù hộ của Thánh Long, nghĩa là nếu không cẩn thận, Chu Hàm cùng hài tử chỉ có một đường chết sao? Nhưng rất nhanh, Hàn Quân Cát đã phá tan không khí hoảng hốt đó đi. Bước tới nắm lấy tay Chu Hàm, hắn nói chắc như đinh đóng cột. "Vậy chỉ cần khi mang thai ngươi không gặp bất trắc gì là được. Yên tâm, ta sẽ chăm sóc cha con ngươi thật tốt."
Đó cũng là con đường duy nhất cả hai có thể đi. Và có thể lại được đi cùng nhau, Chu Hàm không mong muốn gì hơn. Khẽ gật đầu, y nói nhỏ. "Ừ, ta tin ngươi."
Phụ thân và mẫu thân nhìn nhau, rồi ngoài đồng tình thì chẳng thể làm gì khác. Ít nhất, so với trước kia chia cách, hiện tại lại được nhìn thấy Hàn Quân Cát và Chu Hàm lần nữa yêu thương bên nhau, hai trưởng bối như họ đã mãn nguyện hơn rồi. Cuộc sống sau này, cứ vậy mà cố gắng thôi.
Trong phòng từ từ trở nên vui vẻ ấm áp với câu chuyện chăm sóc cho Chu Hàm thế nào là tốt nhất. Nhưng ngoài cửa, Hàn Quân Tường lại lẳng lặng thở dài. Nó bứt rứt đưa tay gãi đầu rồi quay người bỏ đi.
Một cánh hoa cúc vàng mỏng manh theo gió bay vào hành lang gỗ. Cánh hoa ấy nằm lại, trăn trở bơ vơ.