Gia Đình Nhỏ

Chương 22: Một cuộc đua




Cuối xuân chớm hè. Tiết trời dìu dịu. Nắng gắt nhưng gió to, cây lá tốt tươi, trăm hoa đua nở. Đây là thời điểm vô cùng thích hợp để đi dã ngoại.

Các lớp thuộc năm đầu Đại Kỳ bước vào thời gian bảy ngày dã ngoại thực tập bên ngoài học phủ, tâm tình ai nấy đều náo nức hân hoan. Dù vậy, nhiệm vụ chính vẫn là thực tập, nếu có tên học trò nào dám mê chơi biếng nhác bỏ quên việc luyện tập chuyên môn, gậy đánh mông chắc chắn sẵn sàng hầu hạ.

Năm ngày đầu, tiếng than khóc lúc sau nhiều hơn lúc trước, nhốn nháo vang dội khắp vùng thung lũng nơi lớp Bắn Cung hạ lều cắm trại. Đừng thấy Vũ tiên sinh mọi khi vui đùa mà lầm, khi nghiêm túc, hắn cực kỳ đáng sợ. Trong thời gian thực tập, quy định mỗi ngày phải luyện bắn cung năm canh giờ thì không ai được làm trái. Vũ tiên sinh cùng phụ tá quan sát như cai ngục, một con muỗi cũng đừng hòng trốn tập.

Hàn Quân Tường vốn là học trò gương mẫu của môn Bắn Cung thế mà lúc này cũng có chút không chịu nổi, hoàn thành xong chương trình tập luyện của ngày thứ năm, đứng uống nước mà tay cầm ly run run. Vậy mà Cảnh Lăng cái tên lười nhất lớp hiện tại lại giống như mới được nuốt dược tăng lực, vừa nhảy chân sáo vừa hét ầm ĩ quanh mọi người. "Nè, ta vừa nghe lén được, mai chúng ta sẽ đi chơi suối đó, chương trình thực tập đã kết thúc rồi."

"Chơi suối", chỉ hai chữ này thôi quả nhiên có tác dụng ngang với dược tăng lực, thổi bùng sức sống cho đám học trò đang đờ đẫn uể oải. Sáng mắt lên, cả đám xúm lại quanh Cảnh Lăng hỏi chi tiết. "Thật sao?"

"Ta lừa các ngươi làm gì?"

"Chơi suối không thể cả hai ngày đâu nhỉ?"

"Đương nhiên!"

"Nhưng chính ngươi vừa bảo thực tập xong rồi. Có khi nào ngày tiếp theo sẽ là săn thú ăn thịt nướng không?"

"Có thể lắm!"

Tự mình suy diễn rồi tự mình hào hứng, cả bọn nhốn nháo hết lên, chẳng còn lại chút dư âm mệt mỏi nào. Từ Thiên Diễm xoa xoa hai tay tới bên cạnh Hàn Quân Tường, vẻ mặt khấp khởi. "Ta chưa từng tắm suối lần nào!"

Liếc sang bằng hữu, Hàn Quân Tường không khỏi nghĩ thầm. Háo hức có khác gì một ấu long không cơ chứ?

Từ đó cho tới khi tắt đèn đi ngủ, bầu không khí mong chờ vui vẻ cứ vậy bao trùm cả lớp, căng tràn như đêm xuân.

Sáng hôm sau, mọi người thức dậy với tiếng trống tập hợp cùng ánh mặt trời đã ấm áp bao phủ khắp các trảng cỏ quanh thung lũng. Giờ tập hợp rõ ràng đã trễ hơn mọi khi tầm một canh giờ, chứng thực cho việc Cảnh Lăng nói rằng hôm nay không cần thực tập.

Đứng đối diện với cả lớp, Vũ tiên sinh trở về với thái độ đùa giỡn mọi khi, trên tay còn vung vẫy một cành hoa nhỏ. "Tên ngốc lắm chuyện nào đó chắc đã mách lẻo kế hoạch của hôm nay rồi nhỉ?"

Ánh mắt hắn liếc về phía Cảnh Lăng làm cả lớp phá ra cười inh ỏi. Tên ngốc này còn không xấu hổ, hống hách hếch cằm. Phủi tay áo, Vũ tiên sinh nói thẳng. "Tự phân ra năm tên ngốc ở lại cùng ta vác lương thực cho buổi trưa. Còn tất cả theo chân lớp trưởng cầm bản đồ tới suối trước. Tới suối thì không cần ta chỉ cách chơi đúng không? Nào, đi đi đi!"

Đi cùng hiệu lệnh đó, Vũ tiên sinh ném bản đồ có đánh dấu vị trí cho lớp trưởng. Xô đẩy lớp trưởng, cả lớp ù té chạy, tiếng la lối cười đùa vang xa. Chẳng cần phân công, gần như mặc định, đội tuyển Bắn Cung năm người Hàn Quân Tường ở lại cùng Vũ tiên sinh vác lương thực, huỳnh huỵch đuổi theo sau. Nắng vàng luồn qua thung lũng, như mật nước tuôn trên cỏ xanh, trong vắt, ngọt tươi.

Suối giữa thung lũng, cuộn tung bọt trắng. Nhưng không giống suối nhỏ ở học phủ róc rách ngày đêm, suối nơi này hai bờ xa ngút, nước sâu vỗ đá ngầm, gầm gừ như mãnh thú, vừa hùng vĩ lại vừa hung bạo. Cảnh Lăng là tên đầu tiên tới nơi, chẳng đợi một ai, cởi ra trường bào, nhảy tùm vào nước. Tiếng xuýt xoa reo hò rộ lên như sấm, vừa thấy đầu Cảnh Lăng lần nữa nhô cao khỏi làn nước lấp loá thì không ít tên ngốc khác hấp tấp học theo, liên tiếp nhảy xuống suối. Hàn Quân Tường bồn chồn, ném được lương thực xuống rồi là vội không kịp thở, hấp tấp tháo thắt lưng. Suối trông thích như vậy, nó cũng muốn nhanh được tắm. Nhưng mắt nó chợt chạm phải bóng Từ Thiên Diễm đứng xa trong bãi cát bên bờ suối, ngẩn ngơ thích thú nhìn bọt nước nuốt ánh nắng như hoá vàng bay tung toé nhưng lại không mảy may nhúc nhích. Trên khuôn mặt đó, có pha chút sợ sệt. Nhớ ra Từ Thiên Diễm là một Long tộc hiếm có không biết bơi khi ở dạng người, nó chạy tới gần, nắm tay cậu. "Xuống đi, ta tập bơi cho ngươi."

Hơi co vai, Từ Thiên Diễm lúc lắc đầu. "Không đâu. Nước có vẻ sâu quá..."

Biết tên nhóc này bản chất vẫn rất nhút nhát, Hàn Quân Tường không nỡ thúc ép, chỉ đành khuyên nhủ. "Bằng không, hoá về chân thân, ta cùng ngươi xuống nước chơi. Thế thì không sợ nữa."

Chân thân Long tộc, nước chính là nhà, còn gì phải sợ. Cảm thấy ý tưởng đó có phần nổi bật quá, Từ Thiên Diễm vẫn hơi do dự. Bất ngờ, cạnh bên nổi lên tiếng gầm vang, và bàn tay to lớn nắm cổ tay Từ Thiên Diễm nhanh chóng hoá thành vuốt, sắc nhọn doạ người. Quả nhiên là Hàn Quân Tường, vĩnh viễn thích làm hơn nói. So với việc khuyên nhủ Từ Thiên Diễm, nó tự mình thực hiện còn nhanh hơn.

Chân thân của Hàn Quân Tường vừa dài vừa lớn, vảy vàng ánh bạc, đẹp mắt kiêu hùng, gầm gừ uốn lượn trong nắng sớm, thu hút không ít ánh mắt nhìn sang. Khoảnh khắc nó lặn người xuống suối khiến cho đám bằng hữu đồng loạt gào thét. "Tên khốn Quân Tường kia, ngươi tỏ ra ngầu cho ai coi đó hả?"

"Chậc, đè trúng ta rồi này!"

"Thật là, làm ta sặc nước. Được lắm, đừng nghĩ chỉ có mình ngươi dám biến về chân thân."

Chẳng mấy chốc, dưới suối đã chen chúc thêm vài thân Long tộc khác, rõ ràng dáng vẻ oai hùng là thế lúc này lại chỉ phun nước đùa nhau, mất hết cả hình tượng. Xem ra, hiện tại có biến về chân thân cũng không quá nổi bật, Từ Thiên Diễm chậm rãi hoá thành rồng, lao mình xuống nước, vui vẻ cùng bằng hữu chơi đùa.

Chơi đùa đến trưa, đứng trên bờ, Vũ tiên sinh rõ ràng vừa chui ra khỏi bụi cây gần đó, mặt đầy nét ngái ngủ, vỗ tay bồm bộp gọi xuống suối. "Nè, đám ấu long ngu ngốc kia, mau lên đây nấu cơm đi, định để cho tiên sinh của các ngươi chết đói đó hả?"

Mải chơi, cả đám nào có nghe được mấy lời này. May sao, lớp trưởng vẫn còn chút tinh thần trách nhiệm, thi pháp hét lớn. "Tên nào không phụ nấu cơm, cho nhịn đói đến khi kết thúc kỳ thực tập."

Cả lớp hấp tấp dừng cuộc chơi, ngoan ngoãn lên bờ. Vũ tiên sinh hài lòng chui trở vào bụi cây ban nãy. Muốn có cơm ăn, kiên nhẫn chờ thêm nửa canh giờ là được. Chẳng mấy chốc, khói xám thơm nóng chầm chậm bốc lên, thung lũng ngan ngát mùi cơm chín tới.

Một buổi sáng đùa giỡn quá mức nên giờ cơm hiện tại ăn rất ngon miệng. Nghĩ tới xế chiều lại có hoạt động vui vẻ khác, cả lớp hào hứng vô cùng. Tiếng ăn uống, tiếng nói chuyện xôn xao thung lũng. Giữa lúc ấy, một tên học trò bỗng đứng dậy, giơ ngón tay trước miệng, thì thào báo động. "Có người tới! Đông lắm!"

Hàn Quân Tường rất nhanh lấy cung tiễn khỏi Long cốt khiến vài tên bằng hữu xung quanh học theo làm giống vậy nhưng Vũ tiên sinh lại thản nhiên xua tay, miệng vẫn nhai thịt nhóp nhép. "Người quen người quen!"

Từ thượng nguồn con suối quả nhiên xuất hiện một đám người đông đúc ở xa tiến lại, và tên đi đầu mặc y phục cực kỳ quen mắt, nhảy nhót hét hò. "A, là đám Bắn Cung!"

"Nói chuyện kiểu gì vậy? Lễ nghi vứt đâu rồi?"

Y phục quen mắt kia, là của lớp Đại Kỳ. Và giọng nói quen thuộc thứ hai kia, không xa lạ gì, chính là của Hàn Quân Cát. Bị hắn nhắc nhở, đám học trò nhốn nháo thuộc lớp Luyện Dược xung quanh nhanh chóng đứng lại thành hàng lối, cúi đầu hô lớn. "Kính chào Vũ tiên sinh! Kính chào Nhan tiên sinh!"

Vũ tiên sinh cùng phụ tá đối với thái độ kính cẩn đó thì miễn cưỡng đứng lên phất phất tay. Nhìn đám học trò vốn nhí nhố vô tư bị Hàn Quân Cát ép thành dạng này, không thể nói là đẹp mắt được. "Được rồi, bên ngoài học phủ mà, không cần như thế. Mọi người chắc đang đi tìm chỗ thoải mái để dùng bữa đúng không? Ở đây mát mẻ rộng rãi lắm, cùng ngồi đi!"

Số lượng nhanh chóng được nhân đôi. Chẳng biết là trùng hợp kiểu gì, buổi dã ngoại thực tập của lớp Luyện Dược diễn ra ở ngọn đồi bên kia. Đêm qua gió lớn, một cây cổ thụ bị gãy khiến chỗ dựng trại nghỉ ngơi hư hao không ít. Đến hôm nay, mọi người đành di chuyển dọc theo suối tìm chỗ mới thoáng đãng hơn, thế là gặp được lớp Bắn Cung.

Hàn Quân Cát cùng phụ tá đến ngồi cạnh Vũ tiên sinh và phụ tá của lớp Bắn Cung, đám học trò thì thoải mái hơn, xô đẩy chen chúc nhau, vừa ăn vừa trò chuyện. Không khí mặt ngoài cũng coi như hoà thuận. Phải, là mặt ngoài.

Cảnh Lăng học dốt môn Luyện Dược, chẳng biết tại sao lại đâm ra ghét bỏ lớp Luyện Dược, có lẽ sâu thẳm vẫn vì chướng mắt cùng e sợ Hàn Quân Cát mà thôi. Hiếm có được gần gũi với lớp Luyện Dược thế này, Cảnh Lăng bắt đầu khiêu khích. "Này, lớp các ngươi hoàn thành nội dung thực tập chưa?"

Tên ngốc đi đầu lớp Luyện Dược ban nãy dường như cũng có tính cách tương tự Cảnh Lăng, lanh chanh đáp lời. "Rồi, xong hết từ hôm qua rồi. Cả sáng nay được chơi thôi, sướng lắm!"

Cảnh Lăng gật gù, nhếch môi cười. Tên này chắc đã nghĩ ra được chiêu trò tinh nghịch gì đây. Cuộc nói chuyện bắt đầu thu hút mọi người đưa mắt chú ý. "Nè, đằng nào cũng cùng dựng trại ở đây rồi. Chiều nay, thi thố chút không?"

Tên ngốc Luyện Dược sa bẫy ngay, nóng máu nhấp nhổm. "Thi thố cái gì? Đừng nói thi bắn cung nha?"

Cả đám Luyện Dược bắt đầu xì xầm. Trong khi đám Bắn Cung không khỏi khúc khích cười. Đám Luyện Dược các ngươi, cũng quá đa nghi đi! Cảnh Lăng vỗ đùi cười ha hả. "Ta sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ? Hay đổi lại là ngươi, liền thách bọn ta luyện dược à?"

Tên ngốc Luyện Dược đỏ bừng mặt, vài tên khác chung lớp ở cạnh nhào tới phản đối. "Này này này, ngươi đừng có đổi trắng thay đen nha! Bọn ta nói như thế bao giờ, tự ngươi suy diễn thì có."

Giơ hai tay ra vẻ đầu hàng, Cảnh Lăng cười trông cực kỳ đáng ghét. "Đùa thôi đùa thôi. Thi bơi ấy mà. Thế nào?"

Lời này vừa nói ra, không khí nhanh chóng sôi động hẳn lên. Thật ra thì phần lớn học trò lớp Luyện Dược có phong thái điềm tĩnh hơn lớp Bắn Cung nhiều, nhưng dẫu sao học phủ thành Long Tích vẫn là học phủ dành cho nam, những chuyện ganh đua thi thố thế này, vẫn rất được yêu thích. Trước sự khiêu chiến của Cảnh Lăng, một tên Luyện Dược có dáng vẻ hống hách chen chân tới hỏi lớn. "Thi như thế nào? Ở đây rất đông người. Nếu thắng thì bọn ta được cái gì."

Hẳn là đã có kế hoạch rõ ràng, Cảnh Lăng đáp đến là rành mạch. "Đương nhiên không thể tất cả cùng đua. Mỗi lớp chọn ra năm đại diện nhanh nhất. Lớp nào thua khi ra về phải dọn luôn cả nơi dựng lều cắm trại cho lớp thắng. Thế nào?"

Tiếng bàn tán càng lúc càng dữ dội, nhưng nhìn vẻ mặt tất cả, xem chừng ai nấy đều đồng tình với cách thức thi đấu này, vài tên Luyện Dược còn bắt đầu gấp gáp tự ứng cử chính mình ra ứng chiến. Cảnh Lăng cười tủm tỉm hài lòng ngó xung quanh, hiến kế với lớp chính mình. "Chúng ta vẫn nên rút thăm đi!"

So với lớp Luyện Dược, lớp Bắn Cung lại càng hiếu chiến, nếu Cảnh Lăng không đề cử phương pháp này, sợ rằng đám bằng hữu nóng máu sau lưng chưa kịp thi thố gì đã đánh nhau sức đầu mẻ trán để giành quyền ra ứng chiến. Trong lúc hai bên đang xôn xao bứt cỏ làm thăm thì Vũ tiên sinh bỗng hắng giọng nói lớn. "Học trò đã thi thố hào hứng như vậy, tiên sinh chúng ta, không thể ngồi yên nhìn đâu nhỉ? Phải không, Hàn tiên sinh?"

Đang uống trà, Hàn Quân Cát bị lời này khiến cho đầu mày nhăn lại. Không cần suy nghĩ nhiều, hắn đáp thẳng thừng. "Hiếm có lúc học trò được giao lưu vui chơi, tiên sinh chúng ta đừng nên xen vào là hơn."

"Nghe cứ như Hàn tiên sinh sợ thua ấy nhỉ?"

Cảnh Lăng chẳng biết từ đâu nhanh mồm nhanh miệng chạy tới sau lưng Vũ tiên sinh, nói lời khích tướng. Hàn Quân Cát lườm tới làm tên này vội vàng nấp đi, Vũ tiên sinh thì lại đưa tay đập đầu nó, ra vẻ khiển trách. "Không được vô lễ! Nhưng Hàn tiên sinh à, ngươi như vậy, sợ rằng cũng khiến học trò lớp ngươi nghi ngờ đó. Ai dám chắc không có tên nhóc nào bên lớp ngươi cũng đang âm thầm nghĩ giống Cảnh Lăng."

Lớp Bắn Cung nổi lên những tiếng cười khúc khích nho nhỏ làm lớp Luyện Dược bắt đầu nhấp nhổm. Nhiều tên không nhịn được còn đưa mắt nhìn Hàn Quân Cát đầy da diết, rõ ràng bị mấy lời khích tướng của thầy trò Cảnh Lăng làm cho dao động. Thở dài, Hàn Quân Cát bưng ly trà lên, lạnh mặt, quả nhiên không có ý định tranh chấp với đám nóng máu xung quanh. Chẳng biết vô tình hay cố ý, lúc này một tên ngốc lớp Bắn Cung lại hô to. "Quân Tường, ngơ ra gì đó, mau rút thăm của ngươi này!"

Như bản năng, Hàn Quân Cát đưa mắt nhìn về nơi vừa vang lên cái tên của hài tử mình, và lập tức phát hiện Hàn Quân Tường cũng đang nhìn sang. Trong đôi mắt đó, là tò mò cùng háo hức, giống hệt đám nhóc học trò lớp hắn. Xem chừng, tên nhóc này, cũng đang muốn thấy hắn thi thố đây mà. Chặc lưỡi, hắn buông ly trà xuống, liếc xéo Vũ tiên sinh. "Nếu ta thắng ngươi, không đơn giản chỉ là lớp ngươi dọn trại cho lớp ta đâu nhỉ?"

Cảnh Lăng nhảy cẫng lên vui vẻ. Tên ngốc này, hoá ra là muốn nhìn thấy cảnh này đây. Vũ tiên sinh cười khì đạp mông nó trong lúc nói, rõ ràng cũng đã có tính toán từ trước. "Kỳ thi sắp tới, người thua tặng một điểm cho toàn bộ học trò lớp người thắng. Thế nào?"

Hàn Quân Cát nhăn mặt. Hắn đương nhiên không muốn lôi chuyện học tập vào việc chơi đùa. Nhưng lời Vũ tiên sinh vừa nói ra không màng tới việc khiến lớp Bắn Cung reo hò nhảy múa, ngay cả lớp Luyện Dược cũng vì vậy mà ôm nhau mừng rỡ. Vũ tiên sinh chỉ dễ dãi và thoải mái với lớp Bắn Cung mà thôi, đối với lớp Luyện Dược, bọn học trò chỉ thích ngồi một chỗ mày mò pha chế dược liệu, hắn bắt bọn chúng luyện tập rất khổ sở. Vài đứa không nhịn nổi, mon men đến cạnh Hàn Quân Cát van nài. "Tiên sinh, chấp nhận thi đấu đi. Người nhất định sẽ thắng mà."

Hắn phủi tay áo đứng dậy. "Khi nào bắt đầu thì báo ta."

Tiếng reo hò lần này còn vang dội hơn ban nãy. Hàn Quân Cát khẽ tìm kiếm bóng Hàn Quân Tường trong đám nhóc ở phía đối diện. Nó đang mỉm cười giữa đám đông bằng hữu. Cuộc thi bơi này, Hàn Quân Cát không nghĩ mình sẽ thua, và cũng chắc chắn mình không thua. Nhưng nếu thua thì sao, có thể cho không Hàn Quân Tường một điểm thi và khiến nó vui vẻ hào hứng một lần, cũng đáng.

Ồn ào nhốn nháo một chập, rốt cuộc mọi công đoạn chuẩn bị cho buổi thi bơi đã hoàn thành. Nhìn sơ năm học trò bên mình xong, Hàn Quân Cát thăm dò tới đối phương, vừa bất ngờ lại vừa hài lòng nhìn thấy Hàn Quân Tường có mặt trong số năm học trò thi thố của lớp Bắn Cung.

Sự thật là Hàn Quân Tường không rút được thăm thi đấu. Đó vốn là kết quả không có gì lạ khi lựa chọn ngẫu nhiên. Muốn là một của năm người trong số gần một trăm người, đây là việc cần có sự may mắn không nhỏ. Nhưng chẳng rõ Cảnh Lăng làm trò gì mà rì rầm một chốc lại tới níu áo Hàn Quân Tường nài nỉ. "Quân Tường, ngươi thi đấu nhé, thay cho Lục Giang."

Nhìn chằm chằm Lục Giang, tên bằng hữu ban nãy rút được thăm thi đấu gào thét vui sướng như bị động kinh giờ đang ra vẻ đau bụng đưa mắt cầu khẩn nhìn mình, Hàn Quân Tường nói thẳng. "Hai ngươi đang âm mưu cái gì? Không nói rõ thì ngay cả xem xét cũng đừng mơ nhờ ta."

Cảnh Lăng huýt sáo ngó trời. Hàn Quân Tường dợm quay người quả nhiên khiến Lục Giang hoảng hốt, vội vàng đứng thẳng lại, khai sạch sành sanh. "Cảnh Lăng bảo nếu để ngươi thi mà thắng Hàn tiên sinh thì thú vị lắm. Nên..."

Hàn Quân Tường vung tay. Cả Cảnh Lăng lẫn Lục Giang lập tức vội che đầu, nhưng vẻ mặt gian xảo vẫn không hề che giấu. Nghĩ lại, Hàn Quân Tường đành thôi, thả tay xuống, giật phắt lá thăm cài trên ngực áo Lục Giang. "Xem như hai ngươi nợ ta đấy nhé."

"Ngươi cũng muốn làm chuyện này đúng không? Đúng không?"

"Rõ ràng là thích mà còn ra vẻ. Tên khốn này!"

Mặc kệ hai tên bằng hữu kêu gào sau lưng, Hàn Quân Tường đi thẳng. Nên giờ phút này, nó vừa vươn vai khởi động, vừa âm thầm nhìn về phía Hàn Quân Cát. Nếu thắng cuộc thi này, những lợi ích có được đúng là khá thú vị nhưng sau khi nghe qua kế hoạch của bọn Cảnh Lăng, Hàn Quân Tường chỉ còn nghĩ tới việc muốn thắng Hàn Quân Cát. Nếu điều đó thành sự thật, nó biết mình sẽ vui lắm, và không rõ dựa vào đâu, nó cho rằng kết quả đó cũng sẽ khiến hắn vui lắm.

Thời khắc thi thố đã điểm. Hàn Quân Cát đứng cạnh Vũ tiên sinh. Ở phía sau, năm học trò lớp Luyện Dược xếp thành hàng đứng ngay ngắn cạnh lớp Bắn Cung. Như vô thức, Hàn Quân Tường chỉ nhìn chằm chằm vào suối tóc trắng tựa mây trước mặt, không quá để tâm đến tiếng ồn ào cổ vũ ở xung quanh.

Một tia sáng bay lên trời chiều xanh mát. Là phép thuật báo hiệu. Hàn Quân Cát lao mình xuống làn suối ngầu bọt, tóc lẫn vào sóng, lấp lánh lướt xa. Nhưng Hàn Quân Tường vẫn kịp thấy được trước đó, trong một khoảnh khắc rất nhỏ, hắn đã nghiêng mặt nhìn về phía sau. Đôi mắt biếc xanh chạm mắt nó. Đôi chân chạy nhanh rồi tung người chìm xuống suối, nó lập tức vung tay gạt nước, bắn nhanh như cá, chỉ chú mục tìm kiếm một bóng người duy nhất.

Vượt qua bằng hữu cùng lớp, khác lớp, vượt cả Vũ tiên sinh, cuối cùng Hàn Quân Tường cũng tìm thấy người mình muốn. Giữa âm thanh ùng ục của nước và tiếng gió sượt bên tai, nó kêu lớn nhưng cho rằng không có ai nghe được. "Cha!"

Tầm tay nó rướn mạnh trong nước, lồng ngực đau tức và khuôn mặt ngay khoảnh khắc đó quay ngang vừa đúng lúc đối diện với mặt Hàn Quân Cát. Không biết có nghe tiếng nó gọi không nhưng hắn cười lớn, một nụ cười hiếm có. Vẫn không ngừng bơi, hắn đáp trong tiếng thở dồn. "Bơi nhanh đấy. Nhưng muốn thắng ta thì chưa đâu."

Rướn người, Hàn Quân Tường thầm đắc ý khi mình vượt hơn cha được một bàn tay. "Thế thì đợi mà xem."

Không đáp, Hàn Quân Cát thể hiện bằng hành động, lần nữa bỏ xa Hàn Quân Tường. Bất ngờ nhưng rất nhanh, nó lại lao tới, dồn sức mà đuổi theo.

Trên trời, thái dương ngả về tây, vàng rực. Dưới suối, sóng cuộn tràn bờ. Cha con Hàn Quân Tường cứ bơi, quên cuộc thi, quên lộ trình, quên bằng hữu, quên đồng liêu, cũng chẳng còn nghe tiếng cổ vũ, càng không nghe tiếng bất cứ ai, nhưng rất vui vẻ. Vì cha trước con sau, là ganh đua, cũng là đồng hành, không mong gì hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.