Gió lớn. Bên dưới mí mắt nhắm nghiền vẫn cảm thấy được ánh sáng chao đảo. Hàn Quân Cát tỉnh giấc, phát hiện tàng cây ngoài cửa sổ đang không ngừng lay động, để nắng cũng bị gió thổi thành luồng vào buồng ngủ, khi tối khi sáng. Hắn chỏi tay ngồi dậy, dựa vào sắc trời mà biết mình đã trễ. Đêm qua lại luyện dược quên thời gian, nhưng lô hàng hứa với người quen vẫn chưa hoàn thành, xem chừng ngày nghỉ này cũng sẽ lại phải cố gắng vùi đầu bên lò luyện thôi.
Vặn người một cái, Hàn Quân Cát chẳng màng nghĩ tới chuyện rửa mặt súc miệng hay ăn uống giải quyết nhu cầu tiêu tiểu, lê người chỉ mỗi trung y về phía phòng luyện dược. Bất ngờ, cửa trước có tiếng gõ mạnh. Cau mày, hắn vì mặt mũi của bản thân nên phải nhanh chóng sửa soạn một chút, đến hơn nửa chung trà sau mới bước ra mở cửa.
Không hề khiến hắn bất ngờ, bên ngoài quả nhiên là ba cha con Chu Hàm. Y ẵm Chu Minh Kiều trên tay vẫn còn đang gặm bánh bao, ngại ngùng cười. "Hôm nay lại phiền ngươi rồi. Bộ môn Kiếm Pháp có chút việc đột xuất phải họp khẩn. Chỉ một buổi sáng thôi. Ngươi trông chừng hai nhóc này một buổi sáng nhé. Quân Tường đang hơi sốt, ngươi ngoài nhắc nhở uống thuốc thì cứ mặc kệ nó đi. Bằng không nó sẽ bực mình đó."
Hàn Quân Cát lo lắng nhìn về phía Hàn Quân Tường, thấy được nó đúng là có chút lờ đờ hơn mọi khi. Xem ra tiểu tử này lúc ốm lại càng khó chìu hơn rồi. Thảo nào mà Chu Hàm phải mang cả hai sang đây. Hắn biết, dù mình đòi nhận trách nhiệm phụ giúp trông chừng hài tử nhưng nếu không bất đắc dĩ thì y không đời nào muốn phiền mình. Mọi khi, vào ngày nghỉ, chỉ cần Hàn Quân Tường không phải đi luyện tập bắn cung, Chu Hàm mà bận đến học phủ thì sẽ để hai huynh đệ tự trông nhau, không cần sang chỗ hắn.
Muốn Chu Hàm yên tâm, Hàn Quân Cát gật đầu giơ tay ẵm lấy Chu Minh Kiều, cố không lộ ra chút bất đắc dĩ nào. "Được rồi, ngươi cứ bận việc đi. Tiểu Kiều sang với Hàn tiên sinh nào."
"Cảm ơn ngươi nhiều nha!"
Hét to trong lúc vẫy tay, Chu Hàm chạy nhanh ra cổng rồi mất hút. Nhìn bộ dạng đó, Hàn Quân Cát không tránh được hơi nhếch môi, vui vẻ trong chốc lát. Nhưng niềm vui nhanh chóng tắt đi.
Hôm nay hắn cũng rất bận đó! Hắn phải luyện dược cho kịp đơn hàng của người quen đặt. Mà Hàn Quân Tường lại ốm, chắc chắn hắn không thể để nó ăn uống tùy tiện qua loa, nhất định phải nấu được chút cháo nóng. Chu Minh Kiều thì nghịch ngợm hiếu động, cũng không thể không để mắt chơi cùng. Rốt cuộc, hắn đành mang cả lò luyện dược vào phòng ngủ, vừa luyện vừa trông chừng hài tử.
Thời gian chầm chậm trôi, Hàn Quân Tường xem chừng vì bệnh nên cuộn tròn trên trường kỷ quấn chăn ấm ngủ vùi. Chu Minh Kiều lại không muốn quấy đại ca bị ồn nên chơi rất ngoan, ngồi bên chân Hàn Quân Cát cắt giấy, một tiếng động cũng chẳng phát ra. Nhìn hai hài tử như thế, hắn vừa yên tâm lại vừa nhẹ nhõm. Có lẽ, hôm nay hắn vẫn có thể hoàn thành tốt việc trông nom bọn chúng.
Vệt nắng xuyên qua bình phong nhỏ dần lại thành một sợi mảnh thẳng tắp trên sàn gỗ. Giờ ngọ đã gần kề. Hàn Quân Cát mở lò luyện dược, hào hứng phát hiện thêm một mẻ thuốc đã hoàn thành. Thoăn thoắt đong đếm nguyên liệu, hắn thầm tính toán có lẽ chẳng cần cả ngày nay, xế chiều thôi thì sẽ kết thúc công việc.
"Hàn tiên sinh! Đói quá! Ta đến phòng ăn của học phủ nhé?"
Giật mình, Hàn Quân Cát dừng tay quay sang thì thấy Hàn Quân Tường đã đứng bên cạnh từ bao giờ, vẻ mặt lờ đờ, mắt đỏ, mũi đỏ, rõ ràng là bị cơn bệnh hành hạ. Ném hết mọi thứ trên tay, hắn nghiêm mặt. "Không được! Ngươi đang bệnh, không thể ăn uống bừa bãi được! Nằm nghỉ một chút đi, ta nấu cháo cho ngươi."
Thở hắt ra, Hàn Quân Tường đảo mắt về phía lò luyện dược, dáng vẻ chán nản. "Mọi khi tiên sinh vẫn ăn ở phòng ăn đấy thôi. Hơn nữa, chẳng phải người đang bận sao?"
Chột dạ, Hàn Quân Cát hươ tay đẩy hết mọi thứ liên quan đến việc luyện dược của mình vào Long cốt, lạnh lùng ra lệnh. "Đừng có cãi! Lo mà nằm yên dưỡng bệnh đi."
"Nhưng..."
Hàn Quân Cát trừng mắt. Hàn Quân Tường muốn nói lại thôi, ngậm miệng chán chường quay về trên trường kỷ, thở dài nằm xuống úp mặt vào gối. Cũng không dư thời gian quan tâm nó, Hàn Quân Cát hấp tấp chạy khắp nơi, tìm kiếm nào nồi nào gạo nào thịt, thật sự là vắt chân lên cổ.
Hàn Quân Cát không thường nổi lửa làm bếp. Khi còn ở quân doanh thưở xưa, hắn chỉ quanh năm dùng lương khô. Lúc ở nhà thì mẫu thân chăm sóc, khi thành thân lại có Chu Hàm lo lắng, hoà ly rồi thì dựa vào phòng ăn của học phủ. Nhưng không phải hắn không thể nấu nướng, chỉ là không quen, nên trở thành tùy tiện. Luộc chút rau, đun ít mì, đương nhiên có thể. Cháo lại càng đơn giản. Chỉ là, nấu chút cháo ngon miệng cho người bệnh ăn lại sức, còn là hài tử của bản thân, Hàn Quân Cát thật ra cảm thấy vô cùng áp lực.
Hạt cháo phải nở một chút nhỉ? Thịt phải mềm một chút nhỉ? Nêm nếm nên nhạt hay mặn đây? Chỉ những suy nghĩ này thôi cũng đã khiến cho Hàn Quân Cát nấu một nồi cháo mà luôn tay luôn chân, vầng trán nhăn chặt.
"Hàn tiên sinh! Kiếm của Tiểu Kiều bị sao rồi nè? Sửa cho Tiểu Kiều đi!"
Giật mình lần nữa, Hàn Quân Cát buông giá trên tay xuống, cúi người quan sát cây kiếm nhỏ đồ chơi Chu Minh Kiều đang giơ cao đã bị tách ra làm hai, chuôi một đằng, lưỡi một nẻo. "Đưa ta xem!"
Nhận lấy hai phần kiếm, hắn cau mày, thầm nhủ thế này cũng không quá khó để sửa. Nhưng còn chưa kịp làm gì thì nồi cháo trên bếp bỗng lụp bụp sôi, trào cả bọt trắng ra ngoài. Hoảng hốt, hắn hấp tấp nhét kiếm trở vào ngực Chu Minh Kiều, quát lớn. "Lùi ra ngoài đi, ở đây nguy hiểm lắm. Kiếm thì chốc nữa ta sửa cho sau. Nhanh!"
Tiếng chân lịch phịch của Chu Minh Kiều xa dần nhưng Hàn Quân Cát vẫn có chút bất an. Nhóc con này, khi đã không được như ý chắc chắn sẽ chẳng ngoan ngoãn như mọi khi đâu. Không để hắn đợi lâu, tiếng nói của nhóc nhanh chóng cất lên xác thực. "Đại ca! Kiếm bị sao rồi nè, sửa cho Tiểu Kiều đi."
Rõ ràng cả buổi sáng ngoan ngoãn sợ làm ồn đại ca nghỉ ngơi là thế nhưng bây giờ đồ chơi vừa hư liền quên hết, chạy tới gần làm phiền rồi. Hàn Quân Cát định lên tiếng khiển trách nhưng Hàn Quân Tường đã đáp nhanh hơn. "Không biết đâu, mấy thứ này chỉ có phụ thân làm được thôi. Ngươi đừng có phiền ta!"
Xô Chu Minh Kiều tránh đường, Hàn Quân Tường đến đứng đối diện Hàn Quân Cát, nhíu mày nhìn nồi cháo, lầm bầm. "Hàn tiên sinh, xong chưa vậy? Ta đói quá!"
Hàn Quân Cát tăng nhanh tốc độ tay bỏ thịt, cũng hấp tấp tăng thêm lửa, lời trấn an còn chưa kịp thốt ra thì đã bị một âm thanh kinh khủng khác đè bẹp. "Hàn tiên sinh, sửa kiếm cho Tiểu Kiều, sửa đi, sửa đi mà! Tiểu Kiều muốn chơi!"
"Tiểu Kiểu đừng có quấy nữa. Đợi một chút nào."
"Hàn tiên sinh, bằng không người xem qua cho Tiểu Kiều đi, cháo này ta có thể tự nấu tiếp."
"Không được, ngươi đang ốm, đừng có cố làm chuyện thừa thãi."
"Không chịu đâu. Không chịu đâu. Mọi khi phụ thân sửa được ngay mà. Hàn tiên sinh chán phèo, dở tệ, không bằng phụ thân."
Hàn Quân Cát siết chặt tay. Cái giá gãy làm đôi. Hắn trừng mắt nhìn hai hài tử, cảm giác mình đã tới giới hạn. Một đứa cứ đòi ăn, một đứa cứ đòi đồ chơi, thật sự đó là thái độ của những đứa trẻ ngoan sao?
Hàn Quân Tường lẫn Chu Minh Kiều ngây ra, bị ánh mắt phẫn nộ của Hàn Quân Cát khiến cho không thốt nổi lời nào. Dù đã nhìn thấy hắn nghiêm khắc từ nhỏ hay kỹ tính mọi lúc với cương vị tiên sinh ở học phủ nhưng đây là lần đầu Hàn Quân Tường thấy hắn tức giận thế này, không thể không choáng ngợp. Còn Chu Minh Kiều đương nhiên cảm thấy quá hãi hùng, chỉ một giây chấn động rồi lập tức oà ra khóc, còn sợ hãi chạy ra sau lưng Hàn Quân Tường, giấu mặt vào áo nó mong tìm sự che chở. "Phụ thân, Tiểu Kiều muốn về nhà với phụ thân! Đại ca dẫn Tiểu Kiều về với phụ thân đi!"
Hàn Quân Cát giật mình, ngơ ngác bước lùi. Tiếng khóc của Chu Minh Kiều khiến hắn tỉnh táo lại. Hắn vừa làm gì vậy? Nổi nóng sao? Điên tiết sao? Với hài tử của chính mình sao? Khi mà bọn chúng chỉ đòi hỏi những điều cơ bản nhất của chúng sao? Được ăn, được chơi, không phải hài tử nào cũng xứng đáng có những thứ đó sao? Hắn chợt nghĩ tới Chu Hàm. Lâu nay, mỗi ngày của y đều phải trải qua như thế này, và y đều làm tốt, dù rằng đây là phần việc của cả hắn. Trong khi hắn luôn tự cao tự đại để rồi làm được gì? Chẳng gì cả, còn khiến hài tử thất vọng nữa kìa. Nhìn vào ánh mắt của chúng, hắn có thể thấy rõ điều đó.
Ẵm Chu Minh Kiều đặt lên trường kỷ, Hàn Quân Tường xoa xoa đầu nó, hiếm có mà dịu dàng. "Nghe lời, ngồi im, đại ca nấu cháo mang lại rồi mình cùng ăn. Đừng khóc nữa!"
Bước lại bên cạnh Hàn Quân Cát, nó thở dài đẩy vai hắn. "Hàn tiên sinh ngồi nghỉ đi, cháo này, ta tự nấu tiếp được."
Hắn muốn nói lại thôi. Hắn chẳng có tư cách gì để nói nữa, sau khi đã tỏ thái độ hằn hộc như ban nãy. Hàn Quân Tường tiến tới bếp lò, thổi tắt lửa rồi múc ra tô, mang đến ngồi cạnh Chu Minh Kiều, đút cho đệ đệ một muỗng, đút cho chính mình một muỗng, hai huynh đệ gần gũi chăm sóc nhau, dần dần còn phát ra những tiếng nói chuyện thì thào cùng tiếng cười khúc khích, đương nhiên đều do Chu Minh Kiều khởi xướng. Không còn bận rộn gì, Hàn Quân Cát đành lẳng lặng đem thuốc đến đặt gần chỗ Hàn Quân Tường dễ nhìn thấy, rồi bản thân ngồi xổm xuống sàn nhà, chậm rãi sửa thanh kiếm đồ chơi của Chu Minh Kiều.
Thanh kiếm chỉ bị gãy làm đôi, bôi chút keo là có thể trở về dáng vẻ ban đầu. Hoàn thành xong, Hàn Quân Cát mân mê thanh kiếm rồi không khỏi ân hận. Nếu hắn bình tĩnh hơn, có lẽ đã không khiến Chu Minh Kiều phải khóc, cũng không khiến tình cảnh hiện tại trở nên khó xử như thế này. Hai nhóc con kia, chắc bây giờ đã ghét hắn rồi.
Ăn xong cháo, Chu Minh Kiều ngồi chơi một cánh hoa ngọc lan bay vào trường kỷ, bò qua lại chiếm chỗ của Hàn Quân Tường vừa uống thuốc đang lơ mơ ngủ. Vỗ cái mông mập của nhóc, nó cáu kỉnh. "Xuống đất đi nhóc con. Ngươi béo quá, đè ta bẹp bây giờ."
Chu Minh Kiều do dự, dường như là sợ bản thân nghịch ngợm sẽ khiến Hàn Quân Cát nổi nóng, tủi thân rúc vào góc trường kỷ, không dám ngọ nguậy chút nào, cũng không dám rời xa người bảo vệ là Hàn Quân Tường. Nhìn dáng vẻ nhóc như vậy, Hàn Quân Cát hiếm có mà chạnh lòng, lẳng lặng tiến tới ẵm nhóc xuống đất, chìa cây kiếm bản thân đã sửa xong ra. Nhận lấy kiếm nhưng vẫn dè dặt, nhóc lùi ra xa khỏi hắn, quay lưng nhỏ lại, hờn dỗi chơi. Khẽ méo miệng cười, hắn quay đầu bỏ ra gian đọc sách bên ngoài. Có lẽ lúc này, để nhóc một mình vẫn tốt hơn.
Nằm dài trên trường kỷ nhìn bóng cha lẳng lặng ở bên ngoài đọc sách rồi lại nhìn dáng ngồi bé bỏng của đệ đệ đang chơi kiếm ở sát gần, Hàn Quân Tường chợt cảm thấy thoải mái một cách kỳ quặc. Chắc chắn cả hai đều đang nghĩ về nhau, dù có là áy náy hay giận dỗi đi chăng nữa.
Ở khung cửa sổ cạnh bên, là bầu trời xanh, và ngọc lan trắng muốt nở rộ, ngát hương.
- --
Hàn Quân Tường chỉ ngủ một giấc ngắn thì đã lơ mơ tỉnh lại, nghe thấy giọng phụ thân vui vẻ. "A, Tiểu Kiều có nhớ phụ thân không? Phụ thân về rồi đây. Đang chơi gì đó?"
Lon ton chạy tới ôm chân Chu Hàm, Chu Minh Kiều liếc nhìn thấy Hàn Quân Cát từ xa tiến tới thì bao nhiêu ấm ức của ngày hôm nay vì có chỗ dựa vững chắc là phụ thân đã xuất hiện nên lập tức tuôn ra, hống hách bắt đầu mách lẻo. "Phụ thân, Hàn tiên sinh ăn hiếp Tiểu Kiều đó!"
Chu Hàm chẳng rõ làm sao, nhướn mắt nhìn Hàn Quân Cát đang cúi mặt thở dài.
Nghe hắn kể đầu đuôi mọi chuyện xong, Chu Hàm không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt nghiêm nghị, quay đầu nhìn Hàn Quân Tường đang ôm gối tung hứng chơi đùa. "Này, Quân Tường, không phải mọi khi ngươi có thể tự mình nấu cháo hay sao? Sang đây liền lười nhác không chịu giúp Hàn tiên sinh à?"
Nhún vai, Hàn Quân Tường lộ vẻ mặt bất mãn. "Là Hàn tiên sinh cứ một mực bắt ta nằm cơ mà. Phiền phức thật đấy!"
Bị Chu Hàm nhìn sang, Hàn Quân Cát ủ rũ trình bày. "Ta không muốn nó phải mệt."
Chu Hàm gãi đầu. Hàn Quân Tường chặc lưỡi. "Hàn tiên sinh đã trông Tiểu Kiều cho ta nghỉ ngơi thoải mái cả buổi sáng còn gì. Mấy việc nấu nướng, ta có thể tự mình làm từ lâu rồi, dù rằng chỉ vài món đơn giản. Chẳng mệt chút nào đâu!"
Hàn Quân Cát kinh ngạc nhìn nó, chắc là không ngờ được nó sẽ có lúc nói nhiều như vậy, còn toàn là những lời muốn cho hắn yên tâm. Chu Hàm ngán ngẩm thở dài. Nếu tiểu tử ngốc này chịu nói rõ như vậy từ đầu chẳng phải sẽ không ồn ào rắc rối thế này hay sao?
Cúi xuống nhìn Chu Minh Kiều vẫn phụng phịu trừng Hàn Quân Cát, Chu Hàm biết tính nhóc dễ giận dễ quên nên cũng không quá để tâm, chọt tay vào má nhóc thúc giục. "Thôi, đừng giận nữa, về nhà thôi. Mau chào Hàn tiên sinh để về nào!"
"Ứưuuu..."
Kéo dài giọng, Chu Minh Kiều giấu mặt vào ngực Chu Hàm, chìa mông cho Hàn Quân Cát xem, rõ ràng là không muốn nói chuyện với hắn nữa. Lần đầu tiên bị nhóc giận thế này, hắn khó tránh được mà hơi đau lòng, bước tới nắm nhẹ khủy tay bé xíu của nhóc vuốt nắn. "Tiểu Kiều, cho Hàn tiên sinh xin lỗi nhé!"
Ngoảnh đầu lại, Chu Minh Kiều chớp chớp mắt. Hàn Quân Cát nghiêm túc nói như đang trò chuyện cùng người lớn. "Ta không nên nổi nóng, cũng không nên trừng mắt với Tiểu Kiều như vậy. Sau này, ta sẽ học cách sửa đồ chơi tốt hơn. Sau này, Tiểu Kiều lại sang chơi với Hàn tiên sinh nhé!"
Thò tay nhỏ ra nắm lấy lọn tóc trắng xinh đẹp ở đầu vai Hàn Quân Cát, Chu Minh Kiều bật cười vui vẻ, khuôn mặt tròn trĩnh sáng bừng lên. "Được, Tiểu Kiều lại sang chơi với Hàn tiên sinh. Ngoan ngoan! Không cần buồn bã nữa! Không giận Hàn tiên sinh nữa!"
Hàn Quân Cát tươi nét mặt gật đầu nhưng Chu Hàm không nhịn được bật cười to. Chu Minh Kiều tên nhóc con này, thật biết cách khiến người ta vui vẻ mà!
Ẵm Chu Minh Kiều ra tới sân rồi, Chu Hàm định về luôn nhưng nhìn dáng vẻ bồn chồn của Hàn Quân Cát thì lại không đi được, giục Hàn Quân Tường ôm đệ đệ ra cổng đợi mình trước. Đảo mắt giữa hai người cha rồi cắn cắn môi, nó tóm lấy đệ đệ cõng lên vai, sải chân nhanh nhẹn đi mất.
Chỉ còn lại hai người, Chu Hàm chắp tay sau lưng, đạp cỏ dưới chân hỏi nhỏ. "Có chuyện gì muốn nói hả?"
Nhìn sườn mặt y hồi lâu, Hàn Quân Cát nói khẽ, với tiếng gió len lỏi trong hơi thở. "Xin lỗi, lâu nay để ngươi vất vả nhiều quá! Và, cảm ơn, đã chăm sóc hài tử giùm ta."
Chu Hàm nuốt nước bọt. Thật ra thì y thích những khi Hàn Quân Cát lên giọng dạy đời chỉ trích hơn thế này nhiều. Vì mỗi lúc hắn nhẹ nhàng, y thường không biết phải đối phó ra sao. Ngày xưa, nếu hắn nhẹ nhàng tình cảm, y đều không hề ngại ngùng mà ôm lấy hắn, hôn hắn cho đến khi thoả mãn mới thôi. Nhưng hiện tại, y không thể làm vậy, chỉ có thể hít sâu vài hơi để nói mấy lời bông đùa nhạt nhẽo. "Tháng sau cứ tăng tiền trợ cấp lên gấp đôi là được mà."
Khẽ gật đầu, Hàn Quân Cát lại không đáp lời mà chỉ nhìn Chu Hàm đăm đăm. Y nhích tới gần. Mắt không thể dứt ra khỏi đôi môi hắn. Y nhón chân. Gió mạnh bất ngờ thổi tới làm làn tóc như mây tung lên chắn tầm nhìn của y. Trước khi cảm nhận được độ ấm trên môi hắn, y nếm ra mùi thơm dược liệu từ tóc hắn. Gần như ngã sâu vào lồng ngực của người đối diện, y đắm chìm vào say mê. "Phụ thân ơi!"
Tiếng Chu Minh Kiều hét lớn làm Chu Hàm giật nảy, bước lùi lại. Cổ tay y bị kéo mạnh. Hoá ra, Hàn Quân Cát đã nắm lấy tay y từ bao giờ. Hấp tấp cúi mặt muốn quay người bỏ đi, y nói nhỏ. "Ta về đây!"
Níu giữ trên tay vẫn không lỏng ra, Chu Hàm ngẩng lên, trợn mắt. "Buông ra!"
Hàn Quân Cát thả tay. Chu Hàm hấp tấp chạy mất, vạt áo màu chàm vụt bay, hai má nóng rực. Hàn Quân Cát thở dài dựa lưng vào thân ngọc lan bên cạnh, bất giác phì cười, cúi nhìn bàn tay của mình. Cảm giác mềm mại ấm áp nơi đó, vẫn còn nguyên.
Trên đường về, Chu Hàm như người ở trên mây. Y vừa mới làm cái gì vậy? Y định hôn tên khốn đáng ghét mà y đã từng hoà ly sao? Y bị điên rồi đúng không? Hơn nữa, là y chủ động đấy. Nhưng, tên khốn đó nhận ra đúng không? Rõ ràng hắn còn nắm tay y mãi chẳng chịu buông còn gì. Hắn cũng bị điên rồi à? Vì sao không tránh đi? Khốn khiếp khốn khiếp khốn khiếp!
"Phụ thân!"
"Hả?"
Hàn Quân Tường nhăn nhúm cả mặt trong khi Chu Minh Kiều dùng tay nhỏ bịt kín hai tai, mếu máo kêu lên. "Sao phụ thân hét to vậy? Điếc tai Tiểu Kiều rồi!"
Vỗ trán một cái, Chu Hàm vội vàng cười làm lành. "Xin lỗi Tiểu Kiều! Bé cưng gọi ta à?"
Lúc lắc đầu, Tiểu Kiều chớp chớp mắt ra vẻ đáng yêu, xem chừng là đang muốn xin xỏ cái gì đó. "Phụ thân, sắp tới chỗ bán bánh ú rồi, mua cho Tiểu Kiều nha!"
Vẫn bị chuyện ôm hôn ban nãy làm đầu óc mụ mị, Chu Hàm không nghĩ được nhiều, tùy tiện gật đầu. Quan sát y, Hàn Quân Tường đang cõng Chu Minh Kiều trên vai bỗng cất tiếng nói chuyện. "Tiểu Kiều, ngươi thấy phụ thân và Hàn tiên sinh, ai tốt hơn?"
Chu Hàm tỉnh người trợn mắt trừng Hàn Quân Tường. Tên nhóc con này, nói lung tung cái gì vậy? Nhưng y còn chưa kịp mắng thì Chu Minh Kiều đã vô tư líu lo. "Đương nhiên là phụ thân rồi. Phụ thân nấu đồ ăn ngon, còn biết sửa đồ chơi, cầm kiếm thì oai phong vô địch. Tiểu Kiều thích phụ thân nhất!"
Chu Hàm bật cười. Lời khen ngợi của con trẻ, thật sự khiến y vừa ấm lòng, vừa kiêu ngạo. Chẳng hề để tâm đến không khí chan hoà đó, Hàn Quân Tường thản nhiên hỏi tiếp. "Thế nếu, Hàn tiên sinh đến sống với chúng ta, ngươi có muốn không? Hay chỉ cần mỗi phụ thân thôi?"
Vung tay lên nhưng rồi lại hạ xuống, Chu Hàm chỉ có thể cáu kỉnh lườm Hàn Quân Tường. Tên nhóc này, chắc chắn ban nãy đã thấy cái gì rồi! Nhưng y mà đánh nó, chẳng phải thể hiện rõ bản thân có tật giật mình, xấu hổ tới mức nổi nóng hay sao. May thay, Chu Minh Kiều đã giúp y giải vây. "Tại sao Hàn tiên sinh lại đến sống với chúng ta? Nhà của Hàn tiên sinh bị ai chiếm à?"
Đảo mắt, Hàn Quân Tường lắc đầu. "Không có gì, ta nói bừa trêu ngươi thôi."
"Đại ca hôm nay kỳ quặc quá!"
Phụng phịu nhéo vành tai Hàn Quân Tường, Chu Minh Kiều liếc thấy chỗ bán bánh ú nên nhanh chóng quên đi, hấp tấp đòi nhảy xuống để mua bánh.
Trong lúc nhóc hào hứng chọn bánh, Chu Hàm cú trán Hàn Quân Tường. "Tiểu Kiều không hiểu gì, đừng có nói lung tung đấy. Oắt con!"
Xoa xoa trán, nó chẳng chút sợ hãi mà còn hơi cúi mặt mỉm cười. Chu Hàm thở dài, không thể nổi cáu được nữa. Nụ cười kia của nó, thật sự là giống Hàn Quân Cát như được tạc ra từ một khuôn. Đứng cạnh nó, y ngẩng mặt nhìn trời, nghe gió thổi qua tay áo.
Trời xanh biêng biếc. Gió mát mơn man.