Edit + Beta: Jojo Nguyen
Hôm sau, Linh Giang từ trong miệng Quý Ngọc Sơn biết được ba ngày sau bọn họ sẽ khởi hành đi Tây Nam, hơn nữa Ân Thành Lan cũng sẽ đi theo cùng.
"Bởi vì lần này độc trên người hắn phát tác?" Linh Giang đứng ở trên bệ cửa sổ, nhìn Quý Ngọc Sơn đề bút viết chữ.
"Cũng không hoàn toàn là vậy, ta nghe Nghiêm huynh nói, hình như Ân các chủ muốn đi Tây Nam gặp một người."
Linh Giang nhìn ra thứ hắn viết là thư nhà, hỏi: "Người nào? Ngươi cũng đi?"
Quý Ngọc Sơn đặt bút xuống, nhấc tấm giấy viết thư lên nhẹ nhàng thổi mực phía trên, nở nụ cười, nói: "Không rõ lắm. Nhưng nếu Nghiêm huynh muốn đi Tây Nam, vậy ta cũng sẽ theo bồi, dù sao hắn cũng đã giúp ta một đại ân. Ai, cha mẹ thu được thư, đại khái sẽ lại muốn giận ta."
Hắn nói xong, liếc mắt nhìn về phía bệ cửa sổ một chút, thấy Linh Giang chim nhỏ đang dựa vào thanh cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc đội túm lông ngốc trên đỉnh đầu, bộ dạng tâm sự nặng nề.
Cái bụng lớn chừng hạt đậu của nó kia không biết có thể chứa được bao nhiêu tâm sự, tuy nhiên không cần hỏi, Quý Ngọc Sơn cũng biết nhất định mỗi một kiện đều cùng Ân Thành Lan không thoát khỏi quan hệ.
Linh Giang hoàn hồn, nhàn nhạt nói câu "Ngươi nghỉ ngơi đi", rồi biến mất tại chỗ.
Cửa sổ còn chưa kịp đóng lại nghênh đón một cơn gió đêm lạnh, màn sao rủ xuống, cửa phòng cách vách "Chi" một tiếng đẩy ra, Nghiêm Sở đứng ở cửa, châm chọc khiêu khích nói: "Còn không đi ngủ, bị đông chết chớ tới tìm ta đòi thuốc."
Dứt lời, lại đem cửa phòng đóng sầm thật mạnh.
Quý Ngọc Sơn cúi đầu nhìn thư nhà trong tay, lắc đầu cười.
Ba ngày sau, trên bờ cách Vạn Hải phong một mặt biển xuất hiện một đoàn xe ngựa, trước sau tổng cộng hơn ba mươi con tuấn mã cao to đen nhánh, trong đó chỉ có hai cỗ xe, do bốn con ngựa kéo, thành xe làm bằng gỗ hoa lê, phía trên khắc vân sóng ám sắc cuồn cuộn, chạy đi thật vững vàng.
Đoàn người treo một lá cờ xí màu thiên thanh(*), trên cờ là một con hùng ưng(*) cuồng ngạo giương cánh chiếm cứ toàn bộ, đón gió biển bay phấp phới, tiêu sái đường hoàng.
((*)Màu thiên thanh: màu xanh trời, xanh lam; (*)Hùng ưng: đại bàng đực)
Ngay lúc ngựa xe đang chạy băng trên rừng cỏ rậm rạp, một tiếng huýt gió bỗng nhiên từ trong đoàn xe cất thẳng lên không trung, đáp lại chính là một con ưng trắng như tuyết mở ra hai phiến cánh rộng lớn che kín bầu trời, từ trên đỉnh núi cao sừng sững giữa mênh mông biển rộng đón gió xông thẳng ra ngoài khơi.
Phía sau Thần ưng Hải Đông Thanh, đi theo một đàn chim, khoác ánh hoàng hôn mãnh liệt như màu máu, cuồn cuộn bay ra khỏi núi tiên, người đi đường dừng chân ngước nhìn, chỉ thấy trên đầu là cảnh tượng bách điểu triều phượng(*) có một không hai trên đời này.
((*)Bách điểu triều phượng/phụng: trăm chim hướng phượng, bày tỏ sự tôn vinh kẻ mạnh, có thể đứng trên vạn người, là biểu tượng của quyền lực)
Xe ngựa phi nhanh, bầy chim bay lượn trên bầu trời bồi hồi không dứt, một đường đều là lanh lảnh tiếng hót của oanh yến cùng tiếng trầm thấp của ưng gầm.
Đây là thời điểm không nhiều lắm – bên hông mỗi vệ kỵ phóng ngựa trong đoàn xe đều treo một cây cờ ngũ sắc, nhưng không vung lên triệu hồi chim đưa tin, mỗi một con chim đưa tin Ngự Phượng các tự nhiên cũng không phải đúng hạn chuyển thư, mà là vui sướng đi theo đoàn xe tùy ý chơi đùa, bay liệng trên không trung.
Có người phi ngựa hát vang, cũng có chim khẽ hót phối hợp theo, giờ này khắc này, chủ nhân cùng chim đều thống khoái vô cùng.
Tuy nhiên vào lúc này, cũng có kẻ lạc loài, thí dụ như ở trong một chiếc xe ngựa trong số đó, Ân Thành Lan cùng con chim nhỏ của mình đang mắt to trừng mắt nhỏ trên giường mây.
"Ngươi làm sao không ra ngoài theo chúng nó chơi đùa?" Ân Thành Lan nhìn tiểu lông vàng từ lúc khởi hành đã ăn vạ trong xe ngựa của hắn không chịu đi ra ngoài, không nhịn được hỏi.
Linh Giang nằm lên tấm đệm mềm vì Các chủ mà trải ở trên xe, thân mình lập tức đung đưa nhẹ nhàng theo, trong lòng nghĩ, chúng nó nào có chơi vui được như ngươi. Y dám nghĩ nhưng không dám nói, đành phải rầu rĩ không vui nói: "Không muốn ra ngoài."
Ân Thành Lan lập tức nói: "Nhưng mà ta muốn lẳng lặng một mình, được không?"
Linh Giang há mỏ định nói chuyện, Ân Thành Lan dường như biết nó muốn nói gì, đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, giành trước một bước: "Thôi thôi, ngươi vẫn là ngậm mỏ vào đi."
Tiểu mỏ nhọn mở ra lại không cam lòng đóng lại, Ân Thành Lan liếc nó, luôn có cảm giác hình như mình thu được phiền phức rồi, đánh cũng không tiện đánh, mắng thì... Dù sao cũng mắng không nổi, đợi nó tốt chút đi, cũng không chịu ríu rít kêu hai tiếng cho ngươi nghe, mà lúc nó không tốt đi, còn có thể ném mặt ngươi, chim đưa tin gì chứ, rõ ràng là chim đại gia mới đúng.
Ân Thành Lan yên lặng câm nín, nâng một cuốn sách lên, quyết tâm không để con tiểu lông vàng rắc rối này ảnh hưởng tới mình nữa, rũ mắt xem sách.
Ánh hoàng hôn từ khe hở trên rèm cửa lách vào, chiếu lên nửa gò má Ân Thành Lan, phác họa ra ngũ quan tuấn mỹ, Linh Giang phát hiện lông mi trên mắt hắn vừa dài lại vừa cong, mỗi khi rũ mắt xuống, lông mi trên khóe mắt quét thành một vùng tối mịt mờ, làm cho mắt hắn lúc nhìn người càng có vẻ đặc biệt sâu.
Linh Giang nhìn chằm chằm gò má Ân Thành Lan, bất động thanh sắc xem đến như say như mê, y mang theo màn cuốn hút động lòng người ấy, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thời điểm Ân Thành Lan phát hiện tiểu hoàng điểu ngủ, tiểu hoàng điểu đã ngủ rất ngon lành.
Xe ngựa vấp bánh vào hòn đá, nhẹ nhàng xóc nảy lên, chim nhỏ ngủ đến vô tri vô giác cũng xóc nảy theo, lật người, thu liễm cánh nhỏ, hai móng vuốt chổng lên trời lăn đến bên chân Ân Thành Lan.
Ân Thành Lan nhìn bụng nhỏ của nó phình tròn tròn, trên bụng có lớp lông tơ vàng mềm mại, móng của nó không giống như những con chim nhỏ khác, trước nay đều sạch sẽ, không hề kẹp bùn đất, trên vuốt tình cờ lộ ra móng sắc bén cũng phiếm màu long lanh.
Nó thật đúng là rất thích sạch sẽ đây, Ân Thành Lan vô thức dời mắt khỏi cuốn sách, hứng thú đánh giá Linh Giang, nó còn thật sự rất đáng yêu, nếu như không biết nói chuyện thì tốt hơn, Ân Thành Lan nghĩ, đem cuốn sách cuộn tròn lại, khom lưng khêu mớ lông xù của chim nhỏ lên.
Linh Giang ngủ cũng không say lắm, nhưng ở trong hoàn cảnh có thể ngửi thấy hơi thở Ân Thành Lan, thoải mái vô cùng, không muốn tỉnh táo, lười biếng híp mắt nhỏ, hừ hừ: "... Ân Thành Lan."
Ân Thành Lan tìm được cái đầu nó, vỗ nhẹ: "Không lớn không nhỏ, gọi ta Thập Cửu gia."
Linh Giang liền lười nhác trượt khỏi chăn, đập cánh bay lên, nằm úp sấp trên đầu gối hắn: "Thập Cửu..."
Đợi nửa ngày cũng không đợi được chữ "Gia" kia.
Lúc này, Linh Giang đã tỉnh táo hơn rồi, phát hiện sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm, nhưng trong xe lại không tối, bốn góc toa xe đặt bốn viên dạ minh châu tròn trịa ấm áp, đang toả ra quầng sáng màu trắng ngà.
Y ở trên đầu gối hắn đứng lên, xếp lại cánh nhỏ, nghĩ đến một chuyện, nghiêm túc nói: "Ngươi cũng chưa gọi tên ta đâu."
Ân Thành Lan sững sờ, kinh ngạc nói: "Ngươi còn có tên tuổi?" Duỗi tay nắm lấy vòng chân trên vuốt nó: "Số thứ chín hai bảy."
Linh Giang không nghĩ tới hắn còn chưa biết mình tên gì, hơi muốn sinh hờn dỗi, nhưng ngẫm lại, xưng hô vốn cũng chỉ xuất phát từ tập tục của người phàm, từ xưa vạn vật đều không có tên họ, vì thế lại mau chóng tha thứ hắn, thật giống như một chút đều không nỡ hờn dỗi hắn.
Bèn đứng thẳng thân mình, ưỡn ngực lên, nghiêm túc nói: "Ta kêu Linh Giang."
Ân Thành Lan vừa định gọi, lại nghe Linh Giang hất cằm về phía hắn, nói: "Ngươi gọi một tiếng cho ta nghe xem."
"..."
Vì thế, ý định gọi tên liền lập tức biến mất.
Vì thế, Linh Giang đã buồn bã một hồi lâu.
Lúc dùng bữa tối, xe ngựa dừng lại trên quan đạo(*) trong vùng hoang vu hoang dã nửa canh giờ, bầy chim đi theo trên không trung cũng hạ xuống chui vào trong lồng chim ăn uống.
((*)Quan đạo: đường chính)
Ân Thành Lan thấy Linh Giang bỗng nhiên ở trong buồng xe bay lên, sau đó cư nhiên từ trong một ngóc ngách kéo ra cái bát gỗ của mình, ngậm thả xuống trước mặt Ân Thành Lan.
Cũng không biết nó giấu từ lúc nào.
Ân Thành Lan trầm mặc nhìn cái giường mây của mình mọc ra một cái máng cho chim ăn, con chim nhỏ hoa văn với đường nét đơn giản kia nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn nhẫn rồi lại nhẫn, cuối cùng cũng coi như khắc chế được xung động ở trong lòng, đổ thức ăn lấp đầy bát gỗ nhỏ, đội nó lên trên đầu Linh Giang.
"Ai cho ngươi thả bát gỗ xuống đây?"
"Ngươi cũng không nói không cho phép mà."
Vẫn là đội ở trên đầu nó đi.
Mười ngày sau, bọn họ đến biên giới Tây Nam, xe ngựa bỗng nhiên thu hồi cờ ưng đường hoàng lại, một nửa ảnh vệ vô thanh vô tức nấp vào trong chỗ tối, qua một đêm đoàn người đã biến thành dáng vẻ của thương đội bình thường, một cỗ xe ngựa chồng rất cao, phủ vải không thấm nước chầm chậm theo phía sau, từ bên ngoài nhìn vào cơ hồ không nhìn ra bóng dáng Ngự Phượng các.
Tề Anh không biết từ nơi nào xông ra, một thân trang phục màu xám vạt ngắn, cưỡi ngựa đi phía trước. Liên Ấn Ca lại đổi một thân tơ lụa, trên môi còn dán một chòm râu, đi theo xe ngựa với vị trí khá cao, xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn quanh bốn phía.
Lại đi thêm sáu ngày nữa, xuyên qua sông Tương, vượt qua núi non trùng điệp, cuối cùng tới cửa ải quân binh Tây Nam đang trấn giữ, xuyên qua được ải này, lại đi thêm 200 dặm, mới là thật sự đến trung tâm của mười ba thành trấn phía Tây Nam, Tây Nam thành.
Nhưng rừng Mi Tà lại ở một nơi trong núi hoang hẻm sâu không cần phải qua Tây Nam thành.
Linh Giang đứng ở trên rìa cửa sổ nhỏ của xe ngựa, từ khe hở bức mành nhìn ra ngoài, y không biết vì sao Ân Thành Lan nhất định phải vào thành, nhưng người nọ từ sau khi tới địa phận Tây Nam liền đặc biệt im tiếng, điều này làm cho Linh Giang có chút không thoải mái, trong lòng y mơ hồ có suy đoán, chuyến này vào thành là vì hắn muốn đi gặp một người.
Dưới cửa thành có trọng binh canh gác, còn là nghiêm mật hiếm thấy, quan binh mặc giáp nắm gươm sắp hàng từ cửa thành ra đến tận ngoài thành, quanh thành có đội ngũ đi lại tuần tra, tình thế có thể sánh với kinh thành trong đế đô.
Quả nhiên, bọn họ vừa đến dưới cửa thành, đã bị binh lính ngăn lại kiểm tra.
Một tên giáo úy tam phẩm bên hông dắt một thanh đao dài, biểu tình lạnh lùng đi tới: "Thương đội?"
Lấy chức trách của người này để canh gác cửa thành, thực sự là có chút đại tài tiểu dụng(*), ánh mắt Liên Ấn Ca đảo qua hoa văn thêu trên vai áo hắn, nhảy xuống ngựa, cười hì hì đi tới: "Vâng, quan gia, chúng ta là từ phương Bắc tới, làm chút sinh ý(*) lá trà."
((*)Đại tài tiểu dụng: tài cao dùng cho việc nhỏ; (*)Sinh ý: kinh doanh)
Hắn mê mang nhìn dân chúng xếp hàng dài như rắn chờ kiểm tra, nói: "Đây là có chuyện gì, vài ngày trước chúng ta tới, cũng không phải như vậy."
Giáo úy chau mày, vung tay xuống, lệnh người đi kiểm tra đoàn xe của bọn họ, thiếu kiên nhẫn liếc nhìn hắn: "Quan phủ kiểm tra theo lệ, cần phải nói cho ngươi biết sao?"
Liên Ấn Ca vội nói hai tiếng không dám, nụ cười trên khóe môi càng xán lạn, thấy quan binh từ xe ngựa kéo hàng đi ra, lại hỏi: "Quan gia, chúng ta đã có thể đi chưa?"
Giáo úy kia không nói không cười, quét một vòng trên mặt hắn, bỗng nhiên hướng về phía hai chiếc xe ngựa có người ngồi đi đến.
Còn chưa đi đến, trong xe phía trước, Nghiêm Sở cùng Quý Ngọc Sơn đã vén rèm bước xuống.
Giáo úy kiểm tra thân phận của hai người, đem văn điệp thông quan(*) cấp cho bọn họ, sau đó, hắn rốt cuộc đưa ánh mắt đóng đinh lên cỗ xe ngựa ở phía sau.
((*)Văn điệp thông quan: giấy phép vào thành)
Liên Ấn Ca đi mau hai bước chặn lại trước mặt hắn, vừa nói vừa lấy ra một tấm lá vàng nhét vào trong lồng ngực giáo úy, dùng thanh âm mang theo cầu khẩn nói: "Quan gia, ngồi trong đó chính là nương tử của ta, nàng thân nhiễm phong hàn, không tiện ra gặp người, ngươi làm chút việc tốt giúp ta đi."
Giáo úy liếc xéo khuôn mặt hắn, thật giống như phát giác ra cái gì, đột nhiên ra tay đẩy Liên Ấn Ca, nhanh chân đi đến trước xe, một nhát xốc mành lên.
Ở trong xe, Linh Giang nghe thấy âm thanh, đã làm tốt chuẩn bị chờ đối phương gọi thì lao tới mổ, ngay khi y cảnh giác vác cánh trốn ở trong góc xe dự định xông ra như một cục lông tròn, một cái tay từ phía sau tóm lấy y nắm ở trong tay, cùng lúc đó, ánh sáng chiếu vào trong xe ngựa.
Tiểu hoàng điểu trong tay đã căng thẳng cứng ngắc thành tượng đá, Ân Thành Lan lại trầm tĩnh ngồi trong xe, nhìn người vừa tới khẽ mỉm cười.
Giáo úy trợn to mắt, biểu cảm khiếp sợ khó có thể diễn tả được bằng lời, hắn đứng thẳng tắp, lại giống như bị sét đánh, cánh môi đều mơ hồ run rẩy, lời gì đó từ trong cổ họng hắn cơ hồ sắp buột miệng thốt ra ngoài.
Ân Thành Lan nhìn hắn lắc lắc đầu.
Yết hầu giáo úy có thể thấy rõ ràng lăn lên xuống vài lần, gân xanh trên cổ nổi lên, gian nan kìm nén, mới rốt cuộc nuốt trở vào.
Sau khi thất thần trong chốc lát, hắn chậm rãi thả mành xuống, nói ra một câu, âm thanh lại mạc danh khàn khàn.
"Phu nhân, làm theo phép, có gì bất tiện, xin bỏ qua cho."
Nói xong, quay đầu, trên mặt lại trưng ra biểu tình lạnh lùng, giương giọng nói với quan binh canh gác dưới cửa thành: "Cho đi."
Lúc xe ngựa đi qua cánh cổng thành hình vòm, ánh sáng trong xe tối sầm lại, Linh Giang bị Ân Thành Lan nắm trong tay, một cục nhỏ vừa vặn nằm trong lòng bàn tay, Linh Giang mất tự nhiên rụt rụt cái bụng nhỏ, tìm một tư thế thoải mái nằm, thấp giọng nói: "Người kia là người của ngươi?"
Ân Thành Lan không lên tiếng, hắn ngồi trong bóng tối, biểu tình gì cũng không thấy rõ lắm.
Linh Giang lại hỏi: "Vì sao bắt buộc phải cải trang? Ngươi không thể lộ mặt?"
Một cái tay khác của Ân Thành Lan vỗ xuống đầu nhỏ xù xù lông của nó: "Nói bậy gì đó."
Linh Giang nói: "Chính là không thể lộ mặt, hơn nữa là không thể lộ mặt cho người nào đó nơi này biết, bởi vì ngươi tránh mặt quan phủ, cho nên cái người kia cũng không tránh được có quan hệ với quan phủ, Thập Cửu gia, ta nói có đúng không."
Xuyên qua cửa thành, âm thanh náo nhiệt của chợ búa từ bốn phương tám hướng rót vào trong xe, nhưng mà, trong chớp mắt Linh Giang lại cảm nhận được một trận rét lạnh.
Y ngẩng đầu thấy đôi mắt lạnh lùng của Ân Thành Lan, tâm cũng chìm xuống theo.
Trước mặt của người này như có khung cửa sổ gió thổi cũng không lọt, khiến người ta chỉ có thể từ trên tấm giấy dán cửa sổ mà mơ hồ thấy bóng dáng hắn, nếu có người nỗ lực đẩy cánh cửa mở ra, cho dù chỉ là một khe hở, đều sẽ gặp phải ngăn trở cùng cự tuyệt tàn nhẫn, hắn đã quen trốn ở trong một góc âm u, không cho phép bất luận người nào tìm tòi khám phá vui sướng đau buồn yếu ớt của hắn, hỏi đến vết thương cùng hồi ức bí ẩn của hắn.
Linh Giang vốn có thể toàn tâm toàn ý đơn thuần thích khuôn mặt hắn, ngưỡng mộ thuật huấn luyện xuất chúng của hắn, nhưng khi cách hắn càng gần, lại càng muốn xé rách tấm áo khoác không chân thực phủ bên ngoài hắn, nhìn rõ ràng thứ không muốn người biết trong máu thịt hắn, thứ đau đớn nhất, mà Linh Giang cũng muốn đem trái tim mình đặt ở giữa ánh sáng ban ngày, cho Ân Thành Lan thấy rõ ràng, thấy rõ y nghĩ, y nhớ đến tột cùng là ai.
Thế nhưng Linh Giang biết, cho dù y làm vậy, Ân Thành Lan cũng sẽ không tin tưởng.
Ân Thành Lan không trả lời vấn đề, mà là xách Linh Giang lên, treo lủng lẳng trước mặt, dùng một ngữ khí thong thả mà ý vị thâm tường nói: "Ngươi rất thông minh, nhưng vật cực tất phản(*), không phải tất cả mọi người đều thích loại thông minh này đâu."
((*)Vật cực tất phản: thứ gì nhiều quá cũng không tốt cần phải cân bằng hài hòa)
Linh Giang thành thành thật thật mặc hắn xách lên, nhìn con ngươi đen nhánh của hắn, nghiêm túc hỏi: "Ngươi thích không? Ta chỉ cho ngươi thích là đủ rồi."
Ân Thành Lan hiếm khi thấy loại câu hỏi trắng ra như vậy, không nhịn được nở nụ cười, ý cười lại chưa tới đáy mắt, hắn quơ quơ tiểu hoàng điểu qua lại, rồi ném xuống giường trước người: "Muốn để ta thích, ngươi phải thông minh thêm một chút mới được."
Ngay sau đó, xe ngựa rẽ vào trong ngõ nhỏ hẻo lánh, dừng lại trước một cái sân u tĩnh.
Lúc xuống xe ngựa, Ân Thành Lan ngăn cản Liên Ấn Ca muốn đưa tay lên dìu, nghiêng đầu đối với tiểu hoàng điểu đang thâm trầm vê thành một nắm bên cạnh nói: "Những gì nên nói, không nên nói, trong lòng ngươi tốt nhất có một cái chừng mực."
Nói xong, không chờ Linh Giang lên tiếng, thả người nhảy xuống, ống tay áo tung bay như sóng biển, chớp mắt đã rời khỏi xe ngựa, rơi xuống xe lăn đã chờ sẵn bên dưới, khẽ thả tay xuống: "Vào đi thôi."
Màn xe bị gió thổi tung bay, Linh Giang nhìn bóng lưng rời đi của Ân Thành Lan, buông lỏng bả vai, ỉu xìu uể oải rũ cánh nhỏ, thở dài, lẩm bẩm: "Ngươi cũng thật khó chiều mà."
————————————
Jojo: Chiều gắng một chương nữa, chương sau lộ thân phận Ân các chủ. Mai tui đi Trung Quốc, tuần sau mới có chương.