Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Chương 5: Cố Gắng Hết Sức Để Diễn




Editor: Tô

Beta: Mian

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Sau lần gặp đó Liễu Sùng không cho cậu tới nữa, mặc dù rất muốn mỗi giây mỗi phút thấy cậu nhưng bây giờ là thời gian then chốt, sẽ thu hút sự chú ý của người khác, vậy nên ít gặp mặt thì tốt hơn.

Để được xuất viện sớm, Liễu Sùng hết sức tích cực phối hợp chữa trị, phục hồi cơ thể, đồng thời anh chuyển tài sản cá nhân mà anh đã dành dụm trong nhiều năm qua từ một số ngân hàng ra ngoài.

Các thẻ ngân hàng trước đây không thể sử dụng được nữa, anh không làm thẻ ngân hàng khác mà thay vào đó chuyển hết tiền vào ví QQ và ví WeChat.

Chờ sau khi xuất viện gặp lại Trình Ương rồi đi mua sim điện thoại mới xin làm tài khoản khác rồi chuyển tiền qua.

Dùng thẻ ngân hàng dễ bị tra ra, mặc dù bây giờ giao dịch bằng Wechat mới ra mắt chưa được sử dụng nhiều, nhưng lại hơn nhau ở độ bảo mật.

Liễu Sùng đợi ở bệnh viện bảy ngày.

Trong khoảng thời gian này anh đã sắp xếp mọi thứ, kể cả nơi sẽ đi và lộ trình rời thành phố cũng đã tính toán xong.

Một tuần nói dài cũng không dài nhưng Liễu Sùng giống như trải qua cả năm trời.

Thật vất vả chịu đựng đến lúc xuất viện, vừa mới có ý định đi tìm Trình Ương thì chú Tường lại nói Liễu Hoa Cường muốn gặp anh, muốn anh về nhà.

Liễu Sùng nhất thời sinh lòng cảnh giác, không dấu vết cau mày tính toán thời gian xảy ra sự việc, thấy còn mấy ngày nữa mới cùng chú Tường về nhà.

Liễu gia.

Liễu Sùng về đến nhà, Liễu Hoa Cường đang cùng Liễu Kinh học lớp 8 nghiên cứu bài tập, mẹ ghẻ Vương Dao đang hết sức hiền lành ngồi một bên gọt trái cây cho hai cha con.

Nghe động tĩnh thì ngẩng đầu lên, vừa thấy anh mặt mày liền mừng rỡ đứng dậy đi tới "Tiểu Sùng về rồi à, đầu thế nào rồi, có nghiêm trọng không, bác sĩ nói thế nào.....Đúng rồi, con ăn cơm chưa, mẹ kêu bảo mẫu làm cho con ăn."

Nếu loạt lời hỏi thăm sức khoẻ này mà đổi thành một người khác nói, cho dù chỉ là một dì lao công quét dọn Liễu Sùng cũng sẽ cảm thấy thân thiết.

Thế nhưng đối với vị Vương Dao diễn xuất xuất sắc có thể cầm giải thưởng Oscar ảnh hậu này, Liễu Sùng chỉ cảm thấy ghê tởm trong lòng.

Nhưng thay vì tỏ vẻ kinh tởm và nóng nảy như mọi khi để Liễu Hoa Cường tức giận như ý bà, đột nhiên anh có hứng thú diễn trò, nhã nhặn đáp lời "Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi một thời gian, không thể bị đụng đầu nữa, nếu không sẽ để lại di chứng.

Dì Dao, phiền dì đổi một cái gối mềm hơn chi tôi."

Vương Dao rõ ràng sững sờ trước thái độ với cách gọi của đối phương, sau đó phản ứng sự ngạc nhiên vui mừng nhìn về phía Liễu Hoa Cường đang chú ý đến bên này lộ ra sự nhẹ nhõm của mình, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.

Liễu Hoa Cường thấy vậy vội vàng chạy tới lau nước mắt cho bà, Vương Dao đưa tay vỗ nhẹ vào tay Liễu Hoa Cường, có chút nghẹn ngào lại vui mừng nói với Liễu Sùng "Được, để mẹ đi đổi.

Tiểu Kinh, thân thể anh con không thoải mái, con đỡ anh con lên ghế sofa nghỉ ngơi đi."

Vương Dao cười tít cả mắt nói xong liền vội vàng lên lầu.

Sau khi vượt qua Liễu Hoa Cường khuôn mặt tươi cười của bà lập tức lạnh xuống, thái độ của Liễu Sùng hết sức kỳ quái, luôn cảm thấy đối phương đang đào một cái hố gì đó cho bà nhảy, bị chiếu ngược lại một quân khiến bà có chút bất an chỉ có thể làm theo.

Vừa đi vừa gọi bảo mẫu chuẩn bị gối mềm cho Liễu Sùng, giọng nói lớn vang vọng khắp nhà, như sợ người khác không biết những gì bà đang làm vậy.

Bên kia Liễu Kinh khinh thường hừ nhẹ, sau đó nở nụ cười thật tươi trước khi Liễu Hoa Cường quay đầu nhìn lại.

Hắn rìu mến thân thiết gọi một tiếng anh trai, đặt sách xuống chạy ngang qua Vương Dao tới chỗ anh, rồi hết sức đáng yêu dắt tay anh, vểnh môi có chút tủi thân nói "Anh, cuối cùng anh cũng về nhà, em với ba mẹ rất là nhớ anh đó.

Nếu anh không trở về nữa thì em đã đến bệnh viện tìm anh rồi, đầu anh không sao chứ?"

Liễu Kinh nói xong vươn tay còn lại muốn đụng đầu Liễu Sùng.

Đôi mắt Liễu Sùng lại lóe lên một chút lạnh lẽo, nhanh chóng giơ tay lên nắm lấy vừa chặn tay Liễu Kinh mà đồng thời lại có thể lộ ra bộ dáng cưng chiều, nhưng trong lòng không ngừng hừ lạnh.

Người này đúng là một khắc cũng không chờ được, anh mới vừa nói đầu không thể va chạm nếu đụng vào sẽ lưu lại di chứng thì tên kia liền cố ý động tay vào đầu anh.

Hai mẹ con này đều giống nhau, dòng xảo trá.

Bàn tay ướt đẫm của Liễu Kinh khiến Liễu Sùng kinh tởm như thể chạm phải vào cứt vậy, anh khó khăn lắm mới nhịn được suy nghĩ kích động muốn đá đối phương ra.

Bằng cách giơ tay đặt lên vai hắn để giải cứu bàn tay của mình khỏi bàn tay đẫm mồ hôi của đối phương, Liễu Sùng vô cùng giả tạo diễn kịch dịu dàng cười nói "Nếu biết cậu tới thăm tôi thì tôi nên ở lại lâu hơn rồi, thật là đáng tiếc.

Đang làm bài tập sao, cần tôi dạy cậu không?"

Trên mặt Liễu Kinh thoáng hiện lên vẻ mờ mịt chớp chớp mắt.

Hắn chưa từng thấy Liễu Sùng bày ra sắc mặt tốt bao giờ, thường thì người kia sẽ nhìn cậu với vẻ mặt chán ghét rồi bỏ đi, nào giống như bây giờ, không chỉ nhẹ nhàng nói chuyện, còn đề nghị dạy cậu làm bài tập.

Giờ thì tốt rồi, Liễu Kinh đã chuẩn bị sẵn sàng bị Liễu Sùng quạu quọ rồi sau đó cho Liễu Hoa Cường thấy vẻ mặt oan ức và điềm đạm đáng yêu cũng không có đất dụng võ.

Liễu Kinh hồi phục tinh thần, vui vẻ cười nói: "Được ạ, em tình cờ có vài câu không làm được, nếu anh dạy em thì tốt hơn rồi."

Liễu Sùng nhếch khóe miệng, mượn việc đối phương chống đỡ liền không khách khí đem toàn bộ sức nặng cả người đè lên trên người đối phương, đi qua Liễu Hoa Cường đang đứng một bên nhìn hai người đi tới ghế sofa.

Liễu Hoa Cường nhìn Liễu Sùng đột nhiên trở nên thân thiện thì sắc mặt dần dần dịu lại, tuy rằng đối phương nói thái độ trở nên tốt hơn có chút kỳ lạ, nhưng dù thế nào đi nữa, anh không xúc phạm hai mẹ con Vương Dao trước mặt ông chính là chuyện tốt.

Cả ngày bầu không khí bốn người hòa thuận, Liễu Sùng biểu hiện rất kiên nhẫn dạy cho Liễu Kinh, người trong lòng đang vô cùng không tình nguyện lại không thể không tỏ ra vui vẻ làm bài đầy lỗi.

Thêm miệng anh cứ một câu dì Dao hai câu dì Dao khiến Vương Dao kinh hồn táng đảm, thời thời khắc khắc ở đây đề phòng đối phương ra chiêu.

Nhưng bởi vì đang ở trước mặt Liễu Hoa Cường nên không thể không duy trì nụ cười vui vẻ dài tới mang tai.

Khi ăn cơm, Vương Dao liên tục gắp rau cho Liễu Sùng, anh ăn vài miếng cơm trắng, dùng đũa chạm vào món ăn một cách tượng trưng, không ăn thức ăn bà gắp, trầm ngâm một lát nói: "Từ nay về sau tôi sẽ về nhà ở, nội trú quả thực không an toàn."

"Sớm nên về nhà ở lâu rồi." Vương Dao phụ hoạ.

"Ừm, nhưng trường xa nhà quá, để cho tài xế đưa đón quá rêu rao, tôi định mua một chiếc xe, sau này cùng Tiểu Kinh đi học." Liễu Sùng vừa nói vừa nhìn về phía Liễu Kinh, nở một nụ cười.

Liễu Hoa Cường nhướng mày, lạnh giọng nói "Nhà nhiều xe như vậy, mày lấy một chiếc lái đại là được, cần gì phải bỏ tiền đi mua."

Liễu Sùng nghe vậy trong lòng lóe lên một tia tức giận, nghĩ đến vẻ mặt và thái độ thờ ơ của ông ta khi dung túng mua đồ cho mẹ con nhà họ Vương nhất thời nổi giận đùng đùng, làm anh suýt chút nữa không kiềm chế mà oán hận.

Nhưng anh kìm lại, sắc mặt bình tĩnh nói "Xe ba quá đắt, hai anh em bọn tôi điều khiển xe quá sang trọng sẽ gây phiền toái, tự tôi đi mua cái khác.

Dì Dao dì thấy sao?"

Vương Dao lộ ra biểu tình đương nhiên, trừng Lưu Hoa Cường trách móc "Xe trong nhà không tốt làm sao để cho bọn nhỏ lái được? Chúng ta mua cái khác, mẹ làm chủ, coi như là quà cho hai anh em các con.

Muốn mua thì mua cho tốt, mua đắt nhất, ít cũng phải mua một cái bảy tám trăm nghìn, như vậy mới lái an toàn được.

Má Ngô, giúp tôi lấy cái túi tới đây."

Má Ngô đáp một tiếng, vội vàng đi lấy túi cho bà.

Giọng Liễu Hoa Cường hoàn toàn không lạnh lùng giống như lúc nói chuyện với Liễu Sùng, mà không đồng ý bất đắc dĩ nói "Bọn nó còn nhỏ như vậy lái xe kiểu gì, em chiều hư bọn nó quá."

Vương Dao cười dịu dàng từ ái "Có cái gì đâu, con nó thích cái gì thì để nó mua."

Liễu Sùng cúi đầu ăn cơm, ánh mắt lạnh như băng.

Một lúc sau má Ngô cầm túi ra đưa cho Vương Dao, Vương Dao cúi đầu mò trong túi lấy ra một tấm thẻ đưa cho Liễu Sùng, nói "Trong ngày có hơn tám trăm ngàn, con cầm lấy mua xe.

Mua cái tốt vào, đừng có tiết kiệm tiền cho mẹ."

Liễu Sùng nhìn tấm thẻ bà đưa tới, biết trong đó nhất định có trá.

Người này yêu tiền như mạng, coi như là muốn thể hiện trước mặt Liễu Hoa Cường thì bà cũng sẽ ở sau lưng đâm cho mình một đao, tuyệt đối sẽ không để cho bản thân chịu thiệt.

Liễu Sùng đã đoán được hơn phân nửa nước cờ của đối phương nhưng cũng không có từ chối, cầm lấy thẻ cũng không cảm ơn mà cất đi ngay, dù sao anh cũng sắp rời đi, có trá anh cũng không sợ.

Bốn người hòa thuận vượt qua một ngày, hôm sau Liễu Sùng cầm thẻ Vương Dao đưa đến trường.

Nửa đường đến cây ATM của ngân hàng kiểm tra một chút, không khỏi cười khẩy.

Không ngoài dự đoán, thẻ này quả nhiên có vấn đề..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.