Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Chương 25: Tiền Mừng Cưới




Editor: Tô

Beta: Mian

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, bởi vì sự kiện trúng độc phải dùng tiền túi mời người thân của khách hàng ăn cơm khiến Liễu Sùng nhất thời túng quẫn, lúc này còn phải đối mặt với khả năng thất nghiệp làm anh gặp áp lực rất lớn.

Nhưng đối với chuyện bồi bổ thân thể cho Trình Ương anh vẫn không lơi là chút nào, vẫn như thường mua thịt, mua sườn về bổ sung dinh dưỡng cho cậu.

Mà vì được Liễu Sùng chăm sóc chu đáo, bụng Trình Ương cũng một ngày một tròn lên, bụng gần sáu tháng có che kiểu gì cũng vẫn nổi bật.

Trình Ương cũng không ra ngoài nữa, nghe bà Lưu nói mấy dì kia dạo gần đây đã ít nói mấy lời ruồi bu, cậu cũng chẳng dại mà đi chọc tổ ong vò vẽ này.

Mấy ngày nay Liễu Sùng không cần đi làm nên thời gian ở nhà chăm lo cho Trình Ương càng nhiều hơn.

Sáng sớm anh đi mua vỏ sủi cảo, nhân thịt cùng với các loại nguyên liệu, dựa theo công thức trên mạng gói sủi cảo kỹ càng, hài lòng tự mình thưởng thức một lúc liền vào phòng khách, định kêu Trình Ương tới xem thành quả của mình.

Đi tới thì phát hiện cậu cầm điện thoại của mình tìm thông tin tuyển dụng.

Liễu Sùng im lặng đứng phía sau cậu một lúc, phát hiện tất cả những gì cậu tìm kiếm đều là những công việc thủ công bán thời gian.

Anh biết đối phương đang nghĩ gì, cũng không giận mà thay vào đó từ phía sau ghế sofa chồm tới ôm lấy cậu, nghiêng đầu hôn lên cổ cậu hiếu kỳ hỏi "Em xem mấy cái này làm gì."

Trình Ương cũng không ngẩng đầu lên nói "Nhìn thử xem có việc thủ công partime nào làm được không.

Em ở nhà cũng chán quá, tìm ít chuyện để làm, còn có thể kiếm chút tiền chia sẻ gánh nặng với anh."

"Mấy thứ này không thể tin được đâu, đại đa số đều là giả." Liễu Sùng nói "Nếu không ngày mai anh đi vòng vòng, tìm xem có công việc nào em làm được không nhé? Nhưng mà công việc partime còn là việc thủ công rất khó kiếm, lừa bịp lại nhiều.

Em cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, vì con chúng ta, chẳng có gì gọi là áp lực cả."

Trình Ương nhướng mày, im lặng lướt mấy giây xong liền thở dài để điện thoại xuống, tựa vào trong ngực Liễu Sùng xoa ấn đường "Còn hơn bốn tháng nữa, thật khó để chờ."

Liễu Sùng đưa tay xoa huyệt thái dương cho cậu, vừa hôn lên đỉnh đầu vừa nhỏ giọng nói "Em đọc xong quyển truyện kia chưa? Mai anh mua thêm cho em nhé."

Trình Ương lắc đầu, không có hứng thú.

Liễu Sùng không tiếng động sờ đầu đối phương, an tĩnh tựa sát một lúc rồi từ phía sau kéo Trình Ương đứng dậy "Nào, đi xem anh gói sủi cảo như thế nào nhé."

Bởi vì Trình Ương không thể nào ra cửa, mấy ngày nay Liễu Sùng trừ mua thức ăn thì căn bản cũng không ra ngoài.

Anh cố gắng hết sức có thể để ở bên cạnh cậu, không để cậu cảm thấy nhàm chán.

Nhưng không được mấy ngày, Trương Uyên đột nhiên gọi điện thoại tới, thông báo bảo anh đến tiệm tập hợp.

Liễu Sùng đúng giờ đến quán cafe, giấy niêm phong quán đã được gỡ bỏ, nhân viên một người cũng không thiếu ngồi ở trong.

Người nào người nấy sắc mặt đều nghiêm trọng khiến cho không khí trong quán trở nên trầm lặng u ám.

Trên bàn có không ít quà vặt, bánh ngọt và trái cây nhưng không ai đụng tới, mọi người thấy Liễu Sùng đến liền rối rít nhìn về phía anh.

Liễu Sùng thấy vậy trong lòng ít nhiều cũng có câu trả lời.

Anh tìm chỗ trống không người ngồi xuống, yên lặng lấy thẻ ngân hàng ra, đợi một lúc thì Trương Uyên cùng Triệu Giác xách túi xách từ trên lầu đi xuống.

Triệu Giác xách túi đi tới ngồi cùng bàn mà Liễu Sùng đang ngồi, nhìn anh một cái rồi nhếch mép cười, sắc mặt lại hết sức mệt mỏi.

Liễu Sùng cũng cười cười, đưa thẻ trong tay cho hắn, Triệu Giác gật đầu một cái, nhận thẻ nói tiếng cảm ơn, sau đó miễn cưỡng dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Liễu Sùng thấy vành mắt hắn cực kỳ thâm đen, xem ra vì chuyện này mà hai người đều lo lắng không ngớt.

Đang cảm thán thì Trương Uyên bên kia hắng giọng một cái, thu hút sự chú ý của mọi người.

Trương Uyên đưa mắt nhìn mọi người một vòng, ngưng vài giây liền mở miệng, nhưng nói ra lại là vô số lời cảm kích mọi người.

Mọi người vừa nghe liền biết rõ sự nghiệp của tập thể bọn họ, sắc mặt trong nháy mắt mịt mờ.

Liễu Sùng than nhẹ một tiếng, lại cũng không thấy bất ngờ, nhưng ít nhiều cũng có chút phiền muộn.

Trương Uyên trực tiếp nói lời cảm ơn xong thì yên lặng nửa ngày.

Cuối cùng y vẫn vô cùng chật vật mở miệng nói lời từ biệt với mọi người.

Trầm mặc.

Một lúc lâu sau Triệu Giác đang yên lặng đứng dậy, đưa túi xách cho Trương Uyên, sau đó quay lại ngồi xuống tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Trương Uyên lấy máy tính xách tay từ trong ngực ra, kết toán tiền lương cho mọi người, lại cho mỗi người nhiều hơn hai trăm đồng, cười cười với họ nói "Chờ một lát dẫn mấy cậu đi nhà hàng, ai cũng đừng về." Nói xong ngoắc tay với Liễu Sùng "Liễu Sùng tới đây, có chuyện muốn nói với em."

Liễu Sùng dạ một tiếng, trong ánh mắt mê mang của mọi người đi theo Trương Uyên lên phòng làm việc ở lầu hai.

"Hút không?" Trương Uyên mò ra bao thuốc lá hỏi anh.

Liễu Sùng khoát tay, đi thẳng vào vấn đề hỏi "Sao rồi, đã tra được chưa?"

Trương Uyên ngậm điếu thuốc cười tự giễu, chậm rãi châm thuốc hít một hơi xong mới khoan thai nói "Tra cái gì chứ, căn bản không cần tra.

Chuyện xảy ra chưa tới mấy ngày Triệu Mai đã tự mình tìm tới cửa thừa nhận là cô ta làm, nói chính là vì muốn chúng ta dọn đi, còn nói nếu không dọn thì còn có thủ đoạn khác đối phó với bọn anh, có chút bối cảnh kiêu căng có khác.

Anh với Triệu Giác nghĩ ở lại cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát đồng ý trả tiệm lại lấy một trăm năm mươi ngàn với dụng cụ cũng để lại cho cô ta.

Cô ta còn đền hơn sáu trăm ngàn tiền vi phạm hợp đồng, rất sảng khoái.

Anh thật tò mò muốn biết là ai khiến cô ta phải quan tâm đến vậy."

Mặc dù y nói giọng hời hợt nhưng Liễu Sùng lại từ trong mắt y thấy được sự tàn bạo, xem ra vẫn không cách nào nuốt trôi cục tức này.

Anh hơi nhướng mày hỏi "Chỉ đơn giản như vậy?"

"Dĩ nhiên là không đơn giản như vậy rồi." Trương Uyên nhìn anh một cái, cười nói "Nhưng mà em không cần phải biết quá nhiều, kẻo gặp phải rắc rối."

Liễu Sùng gật đầu, xem ra bọn họ vẫn không muốn từ bỏ ý định, hơn nữa nếu hai người cứ như vậy mà đi thì lại không phải bọn họ.

Nhưng Liễu Sùng cũng không hỏi nhiều mà đem đầu đuôi chuyện bồi thường nói với Trương Uyên, xong lại bổ sung nói đã đưa thẻ cho Triệu Giác.

Trương Uyên nghe được lời của khách quen không khỏi xúc động, không cam lòng trong mắt càng lúc càng rõ ràng hơn.

Ánh mắt y phức tạp gật đầu, miệng nhả mấy ngụm khói cũng không nói gì.

Hai người yên tĩnh một hồi, đột nhiên Trương Uyên nói "Gọi thêm Trình Ương, chúng ta đi ăn bữa chia tay đi?"

Liễu Sùng cười nói "Em ấy không đi đâu, gần thân thân thể không khỏe, nếu anh không ngại thì lát nữa em mang chút đồ ăn về cho em ấy."

"Vậy được, đi thôi, đi ăn."

Hai người xuống lầu, nhưng phát hiện chỉ có Triệu Giác đang ngửa cổ ngủ.

Trương Uyên nhìn đại sảnh trống trơn, nghi hoặc hỏi "Người đâu hết rồi?"

Triệu Giác mở mắt ra, vẻ mặt buồn ngủ quét mắt nhìn đại sảnh trống rỗng, thờ ơ nói "Không có ở đây thì tức là đi rồi, không muốn ăn cơm chia tay, vậy mấy người chúng ta đi ăn thôi."

Liễu Sùng thấy vậy cũng muốn từ chối tránh gây phiền phức cho bọn họ.

Ai ngờ Trương Uyên liếc mắt liền nhìn thấu ý định của anh, cứng rắn kéo anh theo cùng với Triệu Giác đến nhà hàng.

Ít người đi nên chỗ bọn họ đến cũng cao cấp hơn, Trương Uyên cầm tới hai bình rượu trắng có nồng độ khá cao, bảo rằng không say không về.

Cường ngạnh thuyết phục Liễu Sùng uống mấy ly xong ba người liền bắt đầu bung xoã, anh tới tôi lui trong phòng riêng vừa khoác lác vừa uống.

Uống từ giữa trưa đến chạng vạng tối, uống xong lại dặn dò nhân viên phục vụ gói chút thức ăn để Liễu Sùng mang về cho Trình Ương, sau đó mới lảo đảo lắc lư rời nhà hàng.

Tay trái Trương Uyên ôm Triệu Giác uống đến bất tỉnh, tay phải khoác vai Liễu Sùng, ba người lảo đảo lắc lư khiến người đi đường chỉ muốn tránh xa.

Anh chỉ nghe Trương Uyên líu lưỡi nói "Không được phép đổi số điện thoại, trước khi đổi phải thông báo với anh trai một tiếng.

Sau này bọn anh mở tiệm lại còn muốn tìm em trai đấy, lần này nhất định làm quản lý trưởng!"

Liễu Sùng cười ha ha đáp ứng, vỗ vai đối phương khen không dứt.

Trương Uyên không tiếng động cười cười, tay phải theo bả vai Liễu Sùng trượt xuống, mò đồ trong túi mình ra rồi nhẹ nhàng nhét vào túi Liễu Sùng.

Sau đó kề vai sát cánh đi ra đường lớn rồi mỗi người bắt taxi về nhà.

Liễu Sùng xách mấy hộp thức ăn về đến nhà, bị gió lạnh thổi tới men rượu bốc lên, đứng móc chìa khoá nửa ngày không ra liền dứt khoát gõ cửa, nằm bò lên cửa nhỏ giọng hô "Vợ ơi, mở cửa."

Trình Ương ngủ mơ mơ màng màng lập tức tỉnh lại, cẩn thận lắng nghe động tĩnh rồi vội vã đi dép ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra Liễu Sùng liền lắc lư đi vào, ôm lấy Trình Ương vào lòng, mệt mỏi tựa đầu lên vai đối phương, miệng lẩm bẩm "Vợ ơi, mang đồ về cho em nè, em với con trai có đói bụng hông?"

Cả người anh nồng nặc mùi rượu, để biết anh đã uống bao nhiêu rượu chẳng khó chút nào.

Trình Ương vỗ lưng Liễu Sùng, nhận lấy túi nilon trong tay mà anh đang cố đưa cho cậu rồi đóng cửa lại.

Sau đó Trình Ương liền đỡ anh tới ghế sofa nằm xuống, mang tới khăn lông đã vắt nước lau người cho anh, nấu chút cháo cho anh uống rồi nhìn anh ngủ trên ghế sofa.

Trong lúc đó cậu hâm nóng đồ ăn mà Liễu Sùng mang về ăn, sau đó lại nhàm chán ỷ lại ngồi trên sofa, một hồi lại ngồi xổm trước mặt anh nhìn kỹ anh, chốc chốc lại nắm lấy ngón tay anh, thấy móng tay anh có hơi dài thì chạy đi lấy kềm cắt móng tay tới cắt cho anh.

Thấy Liễu Sùng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Trình Ương định đi lấy nước nóng tới rửa chân cho anh, lau chùi cơ thể, thậm chí còn định bế người lên mà kết quả thất bại, cậu chỉ đành phải đi lấy một cái chăn nhỏ đắp lên cho anh, tìm cuốn sách đã đọc hai lần giở ra giết thời gian.

Nửa đêm Liễu Sùng tỉnh dậy nhìn thấy Trình Ương nằm trên người mình ngủ say, liền ôm lấy cậu mang lên giường, ôm cậu đánh một giấc tới sáng.

Ngày hôm sau chờ đến khi Liễu Sùng tỉnh dậy đã gần trưa, đầu óc anh căng ra, choáng váng mang dép vào đi ra khỏi phòng, vừa hay nhìn thấy Trình Ương đang loay hoay dọn thức ăn.

Cậu thấy anh tỉnh liền cười cười với anh, dùng ánh mắt hướng tới góc bàn để chỉ "Nó rơi ra từ quần áo của anh đó, hẳn là anh Trương để lại cho anh."

Liễu Sùng nghe vậy liền cầm đồ lên nhìn, là một tờ giấy có ghi một câu cùng với một tấm thẻ ngân hàng.

Thấy câu chữ trên tờ giấy, Liễu Sùng trong nháy mắt ngơ ngác.

Đối phương vậy mà lại cho anh mười ngàn tệ, nói cái gì mà tiền quà cưới cho hai người, sau này nhất định phải trả lại.

Liễu Sùng liếc nhìn Trình Ương, lập tức xoay người vào phòng lấy điện thoại gọi cho Trương Uyên, nhưng nó lại nhắc nhở số điện thoại của đối phương không tồn tại.

Liễu Sùng lại thử gọi cho Triệu Giác, cũng y chang như vậy.

Anh nhìn điện thoại cau mày "Cho thẻ lúc nào sao anh không biết."

"Bọn họ không đưa trực tiếp cho anh chắc cũng biết anh sẽ từ chối." Trình Ương nói "Nếu đưa cho anh vậy cứ nhận đi, sau này chúng ta gửi tiền cưới lại cho bọn họ."

Liễu Sùng nghĩ một chút, hay là nhận đi, dù sao mấy tháng nữa Trình Ương sinh con, không có tiền thì không được.

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phát giác văn án tui ghi không liên quan gì đến nội dung truyện (Lãng phí văn án 2333)

*2333: Hahahaha

Chương sau tiểu công chuẩn bị bắt đầu công việc mới, ra ngoài mở cuộc hành trình mới~ Là một công việc tự do, cùng đoán thử xem làm gì đi hê hê hê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.